Bình minh Arcana
Chương 5
– Ồn ào quá, Venas!
Ceasar đang nửa đứng nửa ngồi trong tư thế một chân gác lên bệ cửa sổ phòng mình, tay chống cằm hờ hững. Mí mắt của anh chỉ cần hạ xuống 0.05 milimet nữa thì chính xác trở thành một cặp mắt cá chết hoàn hảo rồi. Tuy nhiên, nhìn kiểu gì thì mắt anh vẫn sẽ không bao giờ ti hí bằng cặp mắt “đẹp chết người” của anh chàng hộ vệ tóc vàng bên cạnh.
E hèm, tiết mục bình luận mắt kết thúc được rồi, trở về với Ceasar. Trông anh hiện tại giống như đang cố gắng suy tính chuyện gì đó, mà anh ta đã suy tính ra hay chưa thì chỉ cần xem lại cái biểu cảm gắt gỏng của anh ta là biết. Venas là cận vệ đã theo Ceasar từ lúc anh còn nhỏ xíu, há không nhìn ra tâm tư của vị hoàng tử vốn quá dễ đoán này sao?
Chàng trai tóc vàng chỉ ý tứ xoa xoa cái cằm nhẵn nhụi của mình, bâng quơ:
– Cô công chúa này lạ nhỉ? Làm đến thế mà cô ta vẫn không vui nổi. Nhưng… là vợ chồng, điều đó cũng có thể làm rút ngắn khoảng cách giữa ngài và…
– Đúng!
Ceasar chợt hào hứng ngắt ngang lời Venas, gương mặt không giấu vẻ tự tin một cách ngạo nghễ – Ta và cô ấy là vợ chồng, chẳng có gì phải sợ cả. Đi thôi, Venas!
– Ha…
Đành rằng là kẻ gợi ý, nhưng có vẻ như anh chàng cận vệ của chúng ta không theo kịp cái biểu cảm thay đổi quá đột ngột của nhị hoàng tử. Dám cá là anh ta đang ao ước có thêm một khúc nhạc hoành tráng cùng một dàn đèn rực rỡ với những lời tung hô cho dáng vẻ oanh oanh liệt liệt của anh lúc này.
Phải, cái dáng vẻ đang hùng hùng hổ hổ hiên ngang bước tới cửa phòng của cô công chúa cầu thân có mái tóc đỏ rực – Nakaba. Chẳng hiểu là cửa phòng của nàng có ếm bùa ếm ngải gì không mà càng đến gần, vẻ tự tin của Ceasar càng tiêu biến không chút tung tích. Đến lúc đưa tay mở cửa phòng, chàng trai chỉ còn có thể lẩm bẩm đọc đi đọc lại hai chữ “vợ chồng” với đôi tay run run không tự chủ khiến cho Venas không khỏi quan ngại.
Nghe động, Nakaba đang đứng giữa phòng ngạc nhiên quay lại:
– Ceasar?
Chàng trai cố gắng vớt vát lại mấy cái xác thảm hại cuối cùng của đám tàn quân mang tên “tự tin” ban nãy mà bước đến gần cô gái:
– Này… Ừm, chúng ta… – Giọng anh nhỏ dần – …Nên giống như…
– Đợi tôi một chút!
– Vợ chồng hơn nữa… Vì vậy…
Đến vài từ cuối, hầu như chỉ còn kiến mới nghe được anh nói gì thôi, huống chi Nakaba không phải là kiến. Hơn nữa, ngay từ đầu nàng đã vô tư đến mức chẳng nghe anh ta nói. Nàng đang tập trung vào một việc khác. Bất giác, nàng rảo bước đi đến góc giường của mình, nơi có một chiếc rèm mỏng đang che khuất. Nàng vén chiếc rèm lên, để lộ một cậu bé tai cừu dễ thương đang cố thu mình lại với hai cái tay nhỏ xíu che che cái đầu.
– Rito, tìm thấy em rồi!
Ceasar nheo nheo mắt. Thì ra là đang chơi trò trốn tìm sao? Chỉ vậy thôi mà dám bơ anh cơ đấy!
– Chị đã tìm thấy em rồi! Yah!
Tiếng Rito reo lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Ceasar. Chưa hết, nó còn vô tư nhảy vồ tới ôm chầm Nakaba ngay khi mới bị nàng tìm ra khiến cho ai kia phải trợn mắt há mồm trông cực kỳ… hài hước.
– Thật là… Rito, em làm chị giật mình đấy!
– He he he, Nakaba!
Rito cười toe toét rồi bất ngờ vùi cái mặt phúng phính dụi dụi vào ngực cô gái tóc đỏ, vừa dụi vừa nũng nịu nói “Mềm, mềm. Ấm quá”.
Một gương mặt điển trai đột ngột tối sầm, khóe miệng giật giật, và trên mái tóc đen kiêu hãnh ấy, mấy tia hắc tuyến không ngừng chảy dài. Mang theo mớ icon phẫn nộ đang liên tục bay nhảy trên đầu, Ceasar chỉ bước dài hai bước đã tóm được cổ áo của á nhân cừu nhỏ mà đưa ra trước mặt mình. Anh gằn từng tiếng:
– Đừng có quá trớn như thế, Ranh Con!
Rito chớp mắt nhìn bản mặt thừ lừ của “ông kẹ” trước mắt. Đôi chân mày cậu nhóc hơi xô lại một chút. Bất ngờ mấy ngón tay nhỏ xíu quơ ra trước cào mạnh một cái.
“Xoẹt”.
– Chết nè!
– Đau…
Ceasar hét quang quác chụp tay lên mặt. Rito chỉ đợi có thế, nhanh chóng nhún chân nhảy phóc lên cổ Loki đang đứng gần đấy, rồi không chút do dự ném ánh nhìn khinh bỉ sang cái kẻ vừa thô lỗ nắm cổ áo mình:
– Loki, em ghét ông này!
– Cái gì? Thằng nhóc này…
– Ceasar…
Chàng hoàng tử, mặc dù lúc này đã mất sạch sành sanh cái phong thái của một hoàng tử, lớn giọng định lao tới chỗ hai á nhân trước sự thở dài chán nản của cận vệ Venas thì một giọng nói trong trẻo chợt vang lên kịp ngăn anh lại. Gọi thẳng tên anh như thế, ở đây chỉ có đúng một người.
– Đừng trách Rito. Dù sao nó cũng là con nít mà.
Nakaba nhẹ nhàng bước đến cạnh Loki, đỡ lấy cậu bé cừu con đang cười tíu tít trườn từ cổ Loki sang người nàng.
Ceasar bặm môi, cố nén cục tức xuống cổ họng mặc dù nó vô cùng khó nuốt. Anh thở hắt một cái, ngồi phịch xuống ghế, gác cổ chân lên đùi, chống khuỷu tay lên thành ghế đỡ lấy cằm, nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ thường ngày một cách miễn cưỡng.
– Thằng bé đó được đưa đến đây. Cô… chuyện đó làm cô… vui lắm hả?
Nói đến mấy tiếng cuối, giọng anh nhỏ xíu, kèm theo vài tiếng đằng hắng. Nakaba ngơ ngác nghiêng đầu:
– Gì chứ? Tôi không nghe rõ…
– Không có gì!
Loki đang đứng cạnh cô gái chợt cúi xuống ghé vào tai nàng thì thầm cái gì đó. Phải biết, tai của á nhân rất thính… Thực sự rất thính…
– À, vâng, tôi thật sự rất vui!
Nakaba tươi tắn trả lời.
Ceasar sượng sùng đỏ mặt.
Tên người chó đó… toàn làm những việc không cần thiết.
– Thật sao? Vậy thì tốt…
– Vâng!
Nakaba nhẹ nhàng nở nụ cười, một nụ cười đằm thắm dịu dàng. Ánh mắt nàng long lanh đẹp đến mê hoặc. Trong một khoảnh khắc, dường như Ceasar đã bị ánh mắt ấy hút mất hồn. Chàng trai vội vàng quay gương mặt đỏ lựng đi, ho khan vài tiếng.
Nakaba trìu mến cúi xuống nhìn mái tóc xoăn tít của cậu bé cừu non trong vòng tay, bất giác nhớ lại những tháng ngày trong quá khứ…
Đó là khoảng thời gian nàng bị hạnh phúc bỏ quên, và bất hạnh ưu ái…
Ưu ái đến mức đáng thương.
Khi còn ở Senan, nàng phải ở trong một căn phòng nhỏ bé, hầu như nàng không bao giờ được phép đặt chân ra bên ngoài, và hầu như cũng chẳng ai đến thăm nàng cả, chỉ có cậu bé này và mẹ của cậu ấy, Lina. Ngoại trừ Loki ra, họ là những người duy nhất đối xử tốt với nàng.
– Rito, mẹ của em vẫn khỏe chứ?
Nakaba bất giác hỏi. Rito quay lại, cười toét:
– Vâng!
Cậu bé trả lời rất tự nhiên, nhưng Nakaba vẫn nhận ra, trong khoảnh khắc câu hỏi của nàng vừa đặt ra, dường như… nơi cậu bé tinh nghịch ấy chợt xuất hiện một khoảng lặng…
Chỉ là một thoáng thôi…
—
Cùng lúc ấy, tại một nơi rất xa Belquat, có một người đàn ông lớn tuổi đang ngồi nhàn nhã đánh cờ vua cùng với một người phụ nữ trung niên trong một tòa lâu đài xinh đẹp tọa lạc sừng sững giữa đất trời. Người đàn ông trông cực kỳ uy nghi với thần thái vương giả khiến cho người khác không thể không kính sợ trước ánh nhìn của ông. Thần thái đáng suy tôn này thật không hề thua kém gì vị vua quyền lực của Belquat. Tuy nhiên, khác với vua Guran, ông trông lớn tuổi hơn nhiều với những nếp hằn năm tháng trên gương mặt già nua cùng với mái tóc và chòm râu rậm từ lâu đã ngả bạc.
Ông là đức vua của Senan, ông ngoại Nakaba.
Người phụ nữ ngồi đối diện ông có lẽ là người phụ nữ duy nhất của Senan lúc bấy giờ dám cùng ông tranh thắng bại trên bàn cờ vua này. Mặc dù bà đã đứng tuổi, mái tóc bắt đầu ngả bạc nhưng vẻ đẹp của bà là không thể chối cãi. Dù không thể so sánh với hoàng hậu Belquat, nhưng người phụ nữ vẫn giữ được nét đẹp đằm thắm đầy cốt cách thanh tao ấy ở lứa tuổi của bà thật khó để tìm gặp.
Đặt một quân Hắc Mã xuống, giọng đức vua trầm trầm:
– Không biết con bé ở bên hoàng tộc Belquat ra sao rồi?
– Ai da, ngài gả công chúa như một con tốt, sao bây giờ ngài lại lo lắng vậy? – Người phụ nữ nhẹ nhàng cất giọng khàn khàn hỏi ngược.
– Đừng nói vậy chứ… Dù sao thì nó cũng là cháu gái của ta.
– Ha ha, ngài chỉ nói thế thôi. Nếu vậy sao ngài không yêu thương công chúa hơn một chút, và nuôi nấng cô ấy chu đáo hơn?
– Nhưng… nó không phải là thành viên của hoàng tộc.
– He he he, thật tàn nhẫn! – Người phụ nữ tiếp tục cười hóm hỉnh – Nhưng đối với thần, điều đó cũng
chẳng quan trọng lắm, bởi vì người thừa kế ngai vàng sẽ là con của thần. Nếu như con bé đó có mái tóc màu đen thì mọi chuyện có lẽ đã tốt hơn.
Người phụ nữ vừa rời tay khỏi con tốt trắng, vua Senan cũng di chuyển một con tốt đen, đồng thời chậm rãi nói ra nghi vấn của mình từ bữa đến giờ:
– Thật không hiểu vua Belquat đang nghĩ gì. Hừm, đằng sau cuộc hôn nhân trên danh nghĩa hòa bình này, chắc chắn phải có một âm mưu nào đó. Nếu tiếp tục cuộc chiến, chắc chắn đất nước nghèo nàn của chúng ta sẽ thua, vậy mà đất nước giàu hơn, Belquat, lại chủ động đề xuất giải pháp hòa bình. Chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra ở Belquat… Và sự kiện đó phải đòi hỏi rất nhiều tiền bạc và thời gian…
Kết quả ván cờ đã ngã ngũ. Đức vua là người thắng, nhưng không như ván cờ chỉ phân định thắng thua trong vòng một canh giờ này, kết quả của ván cược đấu trí và đấu lực giữa Senan và Belquat, cũng như sự kiện bí ẩn nào đó đang xảy ra ở đất nước hùng mạnh kia, vẫn là một ẩn số to lớn đối với nhân dân của cả hai quốc gia trên hòn đảo này.
—
Như thường lệ, bữa tối hôm nay,Nakaba phải tiếp tục dùng bữa cùng hoàng tộc Belquat. Với danh phận là vợ của đệ nhị hoàng tử Ceasar, lẽ tất nhiên, nàng phải ngồi bên cạnh anh, đối diện là Louise đang ngồi cạnh đệ nhất hoàng tử Cain. Đằng sau nàng là chàng cận vệ Loki. Sau lễ hội vừa rồi, rốt cuộc thì chàng trai cũng đã có có thể đường đường chính chính trở về hộ tống bên cạnh nàng.
Trên bàn ăn lúc này bày ra không ít món sơn hào hải vị được trang trí đẹp mắt với sự chế biến cực kỳ công phu. Dưới sự cho phép của đức vua Guran, bữa ăn cuối cùng cũng chính thức bắt đầu. Dù là dùng bữa, nhưng sự trang nghiêm một cách cao quý của nơi đây vẫn được duy trì… cho đến khi… có một ai đó cảm thấy ngứa ngáy trước sự im lặng quá mức này, nhất là khi bên cạnh anh có một cô công chúa nhỏ đáng yêu đang chậm rãi nhai nuốt.
– Cô không thích ăn cái này sao?
Miệng hỏi, tay Ceasar đã vô sỉ ghim nĩa vào mấy viên thịt trên chiếc dĩa nhỏ của Nakaba quăng véo véo qua dĩa mình. Hoàng tộc xung quanh, bao gồm cả Cain và Louise ngạc nhiên dừng cả động tác ăn uống nhìn sự việc hài hước vừa diễn ra.
Một hoàng tử dành ăn với công chúa tóc đỏ?
Đành rằng ai cũng biết trước giờ Ceasar có vẻ như không ưa gì cô công chúa Senan này, nhưng hành động vừa rồi… có phải là hơi buồn cười rồi không?
Ceasar vẫn tiếp tục thản nhiên ghim một miếng thịt viên vừa lấy của Nakaba bỏ vào miệng nhai chóp chép ngon lành khiến cho gương mặt cô gái ngượng đỏ một cách khó giải thích vô cùng.
– Không ghét, tôi thích mà…
Ceasar chớp mắt, bất giác ghim lại một viên thịt của mình đưa gần cái miệng nhỏ của nàng công chúa Akage:
– Nếu vậy cho cô cái của ta!
Nakaba thoáng ngẩn người, cảm thấy trái tim nhỏ bé của mình vừa đập lỗi nhịp. Nàng ngập ngừng hé miệng:
– C… cảm ơn!
Trong khoảnh khắc, ánh mắt Loki chợt biến đổi.
Miếng thịt viên ngon lành đang chuẩn bị chui qua cửa miệng Nakaba chợt biến mất. Loki trừng mắt hất văng cả nĩa lẫn viên thịt xuống đất trong sự ngỡ ngàng của tất cả thành viên hoàng tộc.
Ôi thôi, chẳng lẽ bữa ăn nào có sự hiện diện của tên người thú này cũng đều phải xảy ra chuyện lùm xùm hay sao?
– Ngươi… ngươi… làm cái quái gì thế? – Ceasar giận tím mặt quay phắt lại quát lớn.
Loki không nói gì, lẳng lặng cúi xuống cạnh viên thịt nằm lăn lóc dưới sàn. Ceasar càng tức giận. Anh đứng bật dậy chĩa mũi dao ăn vào gáy chàng á nhân, gằn giọng:
– Quay lại mau, tên khốn kiếp!
Loki vẫn không có trả lời, cũng chẳng quay đầu lại. Anh nhặt lấy viên thịt cắn một miếng. Ngay lập tức, cảm giác khó thở cùng cơn co thắt lồng ngực ập đến. Anh đau đớn ho khan một tiếng, vài tia máu từ cổ họng anh bắn ra trên nền nhà trắng tinh. Ceasar xám mặt:
– Gì thế này?
– Loki… Loki!
Nakaba hoảng hốt chạy vội đến đỡ lấy chàng trai á nhân.
Nhìn viên thịt bị cắn một miếng nằm chỏng chơ dưới sàn, Loki lau vết máu trên khóe miệng, kết luận chắc nịch:
– Có độc.
– Ngươi nói sao? Có độc ư?
Cả Cain lẫn Louise đều thảng thốt đứng phắt dậy. Nakaba lo lắng nhìn những giọt chất lỏng đỏ tươi còn đọng dưới sàn:
– Loki, máu…
– Không sao, thần chỉ cắn một miếng để chứng minh nó có độc. Vì thần nghĩ nó có mùi rất lạ, nhưng…
Loki bất giác ngước lên, nhìn thẳng vào vị hoàng tử mới ban nãy còn cầm dao uy hiếp mình, khảng khái:
– Rõ ràng đây là kế hoạch của ai đó để ám hại hoàng tử Ceasar. Mong ngài hãy cẩn trọng hơn cho sự an nguy của mình.
—
Trời đã về khuya, rất khuya rồi, nhưng Nakaba vẫn không thể ngủ được. Ngồi chống cằm lên đầu gối, nàng lo lắng nhớ về vụ việc xảy ra ở bữa tối vừa rồi. Thật nguy hiểm… Kẻ nào đã bỏ thuốc độc vào…
– Loki, màu tóc của em… không giống như màu máu, đúng không?
Loki nãy giờ vẫn đứng im lặng bên cạnh giường của nàng, bây giờ mới nhẹ nhàng cúi xuống trìu mến nhìn cô gái, một tay đặt lên ngực:
– Thần vẫn luôn ở bên cạnh công chúa Nakaba, vì vậy xin đừng lo lắng nữa. Còn bây giờ… hãy ngủ đi nào!
Chàng trai ấn Nakaba nằm xuống giường rồi dịu dàng kéo chăn đắp kín cái cổ trắng ngần của nàng.
– Em… không muốn ngủ…
Loki mỉm cười:
– Nhưng… nếu người không ngủ…
– Em xin lỗi. Chúc ngủ ngon!
Nakaba ngoan ngoãn khép hai hàng mi dài lại. Thật đáng trách, nàng lại khiến Loki lo lắng cho mình mất rồi.
Chuyện gì đang xảy ra với nàng vậy?
Nói như thế, nhưng nàng biết rất rõ rằng… mình… không thể nào ngủ được.
Chẳng biết thời gian đã trôi qua bao lâu, bất giác đôi mắt nàng mở bừng, để lộ đôi đồng tử tròn xoe và… đỏ rực.
Nàng mở to mắt.
Nàng… đã nhìn thấy những gì?
Một dáng người cao ráo, mái tóc đen nhánh lõa xõa ngang lưng, trên người mặc bộ đồ ngủ màu trắng dài đến mắt cá chân…
Là Ceasar.
Có cái gì đó vừa lia ngang người anh ta. Máu từ đó bắn ra…
Đỏ tươi…
Một con dao sắc nhọn nhuốm đầy máu…
Những vết máu loang lổ dưới sàn nhà…
Tất cả… là một màu đỏ của máu.
Không… không…
– Không!
Nakaba thảng thốt bật dậy thét lớn. Nàng hoảng sợ thở dốc, khuôn mặt hằn rõ nét bàng hoàng.
– Ah… ah… ah… Chỉ là giấc mơ thôi.
Cố gắng giữ lại chút bình tĩnh cuối cùng, nàng cúi xuống. Dưới ánh sáng của ánh trăng vằng vặc chiếu xuyên qua ô cửa sổ, nàng thấy rõ…
Máu.
Máu trên tay nàng…
Trên cổ nàng…
Máu nhuốm khắp người nàng…
– A a a… A a a a…
– Có chuyện gì vậy!
Cửa phòng nàng bật mở, Ceasar lập tức xông vào, trên người vẫn mặc nguyên bộ đồ ngủ dài màu trắng. Nakaba vẫn điên cuồng ôm đầu gào lớn:
– Máu! Không… Máu! Có máu!
– Nakaba!
Ceasar lao đến ôm chặt lấy cô gái. Anh thì thầm vào tai nàng trấn an, giọng anh dịu dàng hẳn:
– Bình tĩnh nào. Đó chỉ là màu tóc của cô thôi.
– Tóc…
Nakaba ngơ ngác cúi xuống. Chẳng còn vết máu nào cả. Tất cả… là tóc của nàng…
Mái tóc đỏ rực xõa dài phủ trên người nàng.
Chỉ là tóc mà thôi…
Nakaba phờ phạc thở dài.
Nàng… nàng làm sao vậy?
Một thoáng im lặng trôi qua. Lúc này, Nakaba mới ý thức được hoàn cảnh của mình. Gương mặt nhỏ nhắn của nàng… vẫn đang vùi trong lồng ngực rắn rỏi và vòng tay ấm áp của Ceasar. Nàng đỏ bừng mặt đẩy anh ra, ngượng ngập cố thanh minh:
– Xin… xin lỗi. Không có gì, chỉ là… tôi vẫn còn hơi bối rối thôi.
Chàng trai mỉm cười, đưa tay xoa đầu nàng công chúa rồi kéo nhẹ nàng áp vào lòng. Anh dịu dàng:
– Có muốn ngủ cùng ta không?
Nakaba nghe tim mình đập mãnh liệt đầy xúc động, giọng nàng xấu hổ run run:
– Không…
– Nếu có chuyện gì thì hãy gọi ta ngay lập tức, biết không?
Ceasar vòng tay ôm Nakaba vỗ về một chút rồi trở về phòng, không quên chúc nàng ngủ ngon.
Ngồi ngơ ngác trên chiếc giường êm ái của mình, Nakaba không giấu được vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt.
Con người này… đã trở nên ân cần hơn…
So với lúc nàng mới đến đây, cảm giác đầy thù hận đã biến mất…
Rốt cuộc thì ai… ai là người đã lên kế hoạch bỏ độc? Ai muốn làm hại anh ấy?
Hi vọng không có chuyện gì xảy ra…
Nakaba đang chìm đắm trong những suy nghĩ miên man của mình thì bỗng, màu mắt nàng đột ngột biến đổi, trở nên đỏ rực, hệt như những lần nàng trông trông thấy máu. Trước mắt nàng, hình ảnh của một người phụ nữ xinh đẹp đang tươi cười chợt hiện ra…
Người phụ nữ với mái tóc đen thắt bím quý phái được vén qua một bên vai.
Cảm giác này… đột nhiên nàng cảm thấy… có cái gì đó… quen thuộc vô cùng.
– Được rồi! Chơi hết mình nhé!
Người phụ nữ đứng trước cửa nhà, vui vẻ vẫy tay tạm biệt.
Nakaba hơi sững người, đưa tay chạm vào gương mặt của mình.
Lại… một giấc mơ sao?
Mẹ…
Nàng… vẫn đang thức?
Hình ảnh trước mắt đột ngột thay đổi. Chỉ thấy người phụ nữ lao đến che chắn trước cậu bé á nhân tai sói, trên tay cậu là một đứa trẻ có mái tóc đỏ rực.
Lưỡi kiếm lãnh khốc vô tình chém xuống…
Xác của người ngã khụy, cô độc đến lặng người…
Những vết máu đỏ loang lổ trên nền tuyết trắng… Lạnh lẽo tột cùng…
Máu đã đổ… Và mắt đã nhắm nghiền…
Người… đã ra đi… và không bao giờ quay trở lại…
Không…
Không!
Mẹ!
Đừng chết!
Cảnh vật nhanh chóng trở lại quang cảnh căn phòng nhỏ với ánh trăng vằng vặc chiếu xuyên qua khung cửa sổ. Màu sắc xanh biếc trở về với đôi đồng tử của Nakaba. Nàng đứng lặng người một chút, bất giác gọi lớn:
– Loki!
– Vâng, công chúa Nakaba!
Loki lập tức xuất hiện ngay khi cô gái vừa dứt tiếng. Nàng sầm mặt, thở dốc, giọng nói đứt quãng:
– Có phải mẹ em đã bị giết… giữa trời tuyết, bởi quân lính Belquat không? Để bảo vệ chúng ta. Em… không có bất kỳ ký ức nào rõ ràng, nhưng em biết điều đó. Em đã nhìn thấy nó.
Nàng biết, biết rất rõ…
Dù không hiểu vì sao, nhưng nàng chắc chắn, đó không phải là giấc mơ, mà là sự thật!
– Đó chính là năng lực!
Loki chợt lên tiếng. Giọng anh trầm trầm, và dưới đáy mắt sâu thẳm của anh toát lên vẻ nghiêm túc chưa từng thấy:
– Năng lực đó, có thể du hành, xuyên qua cả thời gian… và không gian…
– Đó là “Thời khắc của Arcana”.
– Xưa kia, tương truyền rằng có một nhóm người nắm giữ được sức mạnh của “Thời khắc Arcana” và thống trị thế giới. Đó thật sự là một sức mạnh ghê gớm. Mẹ của công chúa Nakaba, công chúa Cyndia, đã yêu một người… và có con với người đó. Công chúa Nakaba, cha của người, chính là con cháu của thị tộc ấy.
– Công chúa Nakaba… đã thừa hưởng sức mạnh ấy! Công chúa Cyndia đã bị giết vì những kẻ e ngại sức mạnh đó. Vì vậy, xin đừng nói với ai về điều ngày hôm nay người đã được nghe.
Loki nghiêm nghị dặn nàng. Đôi mắt nàng mở to đầy kinh ngạc trước lời khẳng định của anh.
Nàng… đang mang trong mình một sức mạnh…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!