Phế vật ma pháp sư - Chương 2: Mai Cốt Vực
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
97


Phế vật ma pháp sư


Chương 2: Mai Cốt Vực


Khiếu Phong dốc hết sức bình sinh chạy trốn, nhưng chung quy hắn chỉ là một thường nhân, sức lực có hạn, lại làm sao có thể so được với ba tên đệ tử Nam Cũng gia tộc kia ?. Chỉ thấy bọn chúng dần dần rút ngắn khoảng cách với Khiếu Phong, còn khoảng mấy chục trượng.

“ Vũ Bằng, ngươi đừng chống cự vô ích nữa”

Tên đuổi theo sát Khiếu Phong nhất là sư huynh của hai tên kia, bộ mặt dữ tợn quát to.

“ Hừ! Dật sư đệ, thi triển thổ hệ của ngươi trói hắn lại”

Hắn không kiên nhẫn thêm bèn quay sang tên Nam Cung Dật nói ra. Mà tên Nam Cung Dật kia gật đầu, lập tức xoè bàn tay. Trong lòng bàn tay Nam Cung Dật xuất hiện từng hạt màu xanh trông giống những con đom đóm đang phát sáng trong đêm, bắt đầu không ngừng ngưng tụ với nhau tạo thành một vòng tròn, vòng tròn rất nhiều hoa văn tinh xảo, lại tỏa ra một lực lượng áp bách vô hình như có như không, trông rất đẹp. Không ổn! Khiếu Phong thấy vậy không khỏi biến sắc. Nam Cung Dật quát khẽ một tiếng.

“ Xoạc,xoạc”, ngay sau đó,một dây leo màu lục nháy mắt lao ra từ vòng tròn, giống như một mũi tên, hướng Khiếu Phong xông tới. Chỉ thấy dây leo xoắn cong lại, cố dây dưa với hắn không thôi. Khốn kiếp! Khiếu Phong vừa chạy vừa đảo như rang lạc, tránh không cho dây leo bắt vào người, tốc đô của hắn phút chốc đại giảm. Qua một đoạn thời gian, Khiếu Phong mệt mỏi mồ hôi vã ra như tắm. Thời điểm này, hắn trông thấy trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một vực thẳm, thấy vậy, trong đầu hắn lại mơ hồ hiện lên một cái tên.

“ Dật sư đệ, mau mau tóm lấy hắn, phía trước là chỗ đó rồi”

Tên sư huynh cũng thấy vực sâu cả kinh, ngay lập tức giục giã Nam Cung Dật. Đoạn hắn nói tới “chỗ đó” cả ba tên sắc mặt đều biến đổi vô cùng khó coi. Hiển nhiên bọn hắn vô cùng sợ hãi cái địa phương đó.

“ Sư huynh, tên Vũ Bằng này thật giảo hoạt, e rằng trong thời gian ngắn đệ không khoá được hắn”

Nam Cung Dật vội vàng nói ra. Hắn vừa phải truy đuổi Khiếu Phong vừa phải điều khiển dây leo đã khó, cái tên Khiếu Phong chết tiệt này lại còn đánh võng liên tục, làm hắn cảm giác Khiếu Phong thật trơn trượt, thật khó chịu. Tên sư huynh sắc mặt càng thêm khó coi, hắn không thể để Khiếu Phong chạy thoát được. Hắn quay sang nói với tên còn lại:

“ Thập Tam đệ, ta với ngươi đồng thời thi triển hỏa pháp trợ giúp Dật sư đệ”

“ Được”

Nam Cung Thập Tam gật đầu, lập tức hắn và tên sư huynh kia bắt đầu thi triển ma thuật, bộ dáng y chang Nam Cung Dật, chỉ có điều vòng tròn ma thuật của cả hai lại là màu đỏ tía. Ma lực tràn ra không khí đầy uy áp, thoáng chốc biến thành song cầu lửa đỏ rực giống như hai quả thiên thạch vô cùng khủng bố, tên sư huynh sắc mặt lạnh lùng quát lên:

“ Động thủ”

Rầm, song cầu lửa bắn ra. Lần này Khiếu Phong dù mọc ba đầu sáu tay hắn cũng không né được song cầu lửa. Song cầu lửa nháy mắt va chạm với thân thể Khiếu Phong, lập tức đốt quần áo của hắn thành hư vô.

“ A”, Khiếu Phong phun máu, bay ra mấy chục trượng, rơi xuống vách núi.

“ Dật sư đệ, mau túm lấy hắn”

Tên sư huynh hét lên. Nhưng đã quá muộn. Nam Cung Dật cũng không thể làm gì hơn ngoài việc trơ mắt nhìn thân xác Khiếu Phong từ từ biến mất bên dưới.

“ Chó chết, miếng ăn đến mồm rồi còn trôi mất”

Tên sư huynh điên cuồng đạp một cước tung một gốc cây non gần đó. Lần này hắn gần như nắm chắc bắt được Vũ Bằng, cuối cùng lại thành ra như thế.

“ Sư huynh, liệu tên Vũ Bằng này còn có thể sống ?”

Nam Cung Dật thấy bộ dạng của sư huynh hắn không khỏi nói.

“ Sống, sống thế nào? Tam Hoá pháp sư vào đó cũng chỉ có chết, huống hồ một tên thường nhân, ngay cả Lưu Tinh sơ kỳ cũng không phải”

Nam Cung Dật im miệng, hắn cũng không tin Khiếu Phong có thể từ đó mà sống sót đi ra, chưa nói đến việc Khiếu Phong có thể bảo toàn tính mạng được khi rơi từ độ cao này hay không. Nghĩ đến đây hắn không khỏi liếc xuống, tóc tai dựng ngược.

“ Đi về”

Tên sư huynh khẽ quát ra, cả ba lập tức rời khỏi.

….

Trong quận Hoang Mạn, ngoại trừ địa phương hung hiểm bậc nhất Hoang Mạc ra thì phải kể đến Mai Cốt Vực. Không phải bỗng dưng nó lại nổi tiếng như vậy. Rất nhiều người chứng kiến các vô địch pháp sư tiến vào đều mất tích, không rõ sống chết, đó là chuyện kể lại từ rất xa xưa. Truyền thuyết vào hơn tám trăm năm trước, có một vị cực kì nghịch thiên Vũ Hoàng pháp sư đánh vào Mai Cốt Vực, may mắn sống sót trở về. Cuối cùng hắn chỉ để lại một câu “ Mai Cốt Vực, cực kì đáng sợ, kẻ yếu tuyệt đối không thể vào” rồi biến mất tăm. Mặc dù cuối cùng thiên hạ cũng không rõ rốt cuộc thì hắn gặp phải quái vật khủng bố gì, tuy nhiên kể từ đó tất cả các môn phái trong Hoang Mạn đều nghiêm cấm đệ tử tiến vào Mai Cốt Vực. Cho đến nay nó đã trở thành một cấm địa bất khả xâm phạm, cực ít cường giả dám tiến vào, hung hiểm khôn cùng.

Thời điểm này, bên cạnh một dòng sông nước trong vắt, thậm chí thấy cả những đàn cá đang bơi lượn ngược dòng, thỉnh thoảng lại lao lên đớp mạnh những cái lá vàng nổi trên mặt sông, có một thanh niên đang bất tỉnh nhân sự, không rõ còn sống hay không nhưng toàn thân nhuộm máu. Thiếu niên trông cực kỳ xấu xí, mặc dù khuôn miệng khép lại thế nhưng mơ hồ lại có mấy cái răng vẩu lộ ra lấp lánh. Không phải ai khác vào đây mà chính là Khiếu Phong.

“A”, qua một đoạn thời gian chim hót khản cả cổ thì rốt cuộc Khiếu Phong cũng tỉnh lại. Ta chưa chết sao? Đầu tiên hắn có hơi mơ hồ chưa nhận thức được chuyện gì đã xảy ra với mình, sau đó một trận đau điếng khắp mình mảy khiến hắn không khỏi rên nhẹ một tiếng. Khiếu Phong hơi giật mình, hắn không kiềm được nhìn lên, phía trên là một vách núi cao khủng khiếp, mơ hồ chỉ thấy những tầng mây chập chờn trôi nổi mà không thấy trên đỉnh đâu. Lúc hắn rơi xuống hắn đã bị bất tỉnh rồi, căn bản không thể minh bạch việc mình làm sao rơi như thế mà sống sót được.

Vất vả lắm Khiếu Phong mới điều khiển được những cảm xúc của mình và hắn quan sát chung quanh. Khắp nơi chỉ là những mảng cây cối um tùm, không có điểm dừng. Thực tế Khiếu Phong cũng không lạ lắm với cái địa phương này, mấy chục năm trước hắn cũng thử tiến vào một lần, chỉ là khi đó hắn vẫn còn là một Chí Tôn pháp sư, hoàn toàn không gặp trở ngại gì, chứ không phải một thường nhân như bây giờ. Nghĩ đến lần đó, hắn xông pha ngang dọc trong Mai Cốt Vực, cuối cùng hắn cũng khám phá ra tại sao Mai Cốt Vực lại đáng sợ. Mặc dù vậy, trước đây Khiếu Phong hắn cũng không sợ chút nào, chỉ là hiện tại hắn chỉ là một thường nhân, không thể nào so sánh.

Khiếu Phong di chuyển chậm chạp đến một nơi không xa bên bờ sông, nơi có một bụi cỏ lá dài và nhọn. Mục tiêu của hắn không phải là bụi cỏ này mà là những đoá hoa của nó. Loại cây này tên là Ngũ Bạch Đoạn Thảo, hoa của nó là một vị thuốc vô cùng tốt, có thể tẩm bổ âm dương, chữa trị nội thương rất hiệu quả. Khiếu Phong khẽ đưa tay ngắt lấy năm bông, sau đó không chần chừ mà bỏ luôn vào miệng, điên cuồng nhai nát rồi nuốt ực một cái. Cảm giác vị thuốc đắng chát lan tỏa lên tận óc khiến hắn không khỏi nhăn mặt.

Qua gần một ngày, thương thế của Khiếu Phong đã khá hơn nhiều, hắn không còn cảm thấy chóng mặt, ù tai nữa. Dẫu vậy, hắn cũng không vội vã đi đâu cả, hiện tại hắn vô cùng yếu, đi liều chỉ có nộp mạng, cho nên hắn quyết định ở lại bên cạnh con sông này, tập trung khai mở đan điền để tiến vào Lưu Tinh sơ kỳ. Sau khi đưa ra quyết định, hắn bèn dựng tạm bợ một cái lều nhỏ, tiện thể đi thu lượm một số củi khô xung quanh.

“ Phịch”, buổi chiều, Khiếu Phong một thân mình trần trên sông, tay cầm giáo gỗ, lộ ra bả vai đầy xương xẩu, bắt cá. Tối đến, Khiếu Phong ngồi bên cạnh đống lửa, xiên cá thơm lừng trên tay,..Cuộc sống của hắn cứ thế trôi qua như được lập trình, mỗi ngày trôi đi đều giống nhau.

Thời gian không ngừng trôi, khoảng hai tuần sau, khi Khiếu Phong đang ngồi xếp bằng bên cạnh lều, đột nhiên trong đan điền của hắn bỗng vang lên một tiếng. Khiếu Phong có cảm giác đan điền của hắn không ngừng vỡ tan, hoá thành một đám mây khí bụi mù, trung tâm đám mây lại có một tinh cầu, không ngừng xoay tròn.

“ Thành công!”

Khiếu Phong trong lòng không khỏi vui mừng, nếu như nói Chí Tôn thoát khỏi quy tắc của thế giới thì Tinh Vân chính là một sự khởi đầu, cái nôi của mỗi pháp sư, cũng là một bước vô cùng quan trọng. Có thể nói bước này, hắn đã hoàn thành thuận lợi.

Bên cạnh tinh cầu còn có một không gian, mơ hồ bị giam cấm. Đó chính là phần ma lực trước kia của Khiếu Phong còn sót lại, trước kia,hắn vô pháp luyện hoá nó nên đã tạm thời phong cấm lại, ngày hôm nay hắn không thể vá vỡ phong cấm để luyện hoá một hơi nhưng hoàn toàn có thể luyện hoá từ từ.

“ Để xem lần này ta thức tỉnh hệ gì nào?”

Khiếu Phong tỏ ra khá háo hức, kiếp trước,lần đầu tiên hắn thức tỉnh băng hệ, về sau đột quá tới Võ Thánh lại thức tỉnh không gian hệ, hắn thật có chút chờ mong cái thân thể mới này rốt cuộc thức tỉnh cái hệ gì. Khiếu Phong không chần chừ thêm, hắn xoè bàn tay ra trước mặt, bắt đầu điều động ma lực. Chỉ thấy từng hạt vô sắc ngưng tụ giữa lòng bàn tay hắn ngày càng nhiều, sau đó kết hợp thành một khối cầu, khối cầu từ từ chuyển từ vô sắc thành tím đậm, thậm chí quấn quanh là từng đợt tia lửa điện. Vũ Bằng cảm giác lòng bàn tay hắn như có kiến cắn, nhưng không hề khó chịu chút nào.

“ Lôi hệ a! Cũng tốt, vừa hay ta có một bí thuật lôi hệ tốt”

Khiếu Phong không hề tỏ ra một chút thất vọng nào. Đối với hắn, cái gì song hệ bẩm sinh, cái gì lần đầu đột phá không gian hệ cùng thời gian hệ, hắn thực không trông mong những cái này, bởi vì hắn từng đứng trên đỉnh cao, từng sở hữu cửu hệ hết thảy, chuyện nắm giữ hệ gì cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, so với những yếu tố may mắn, hắn càng coi trọng lực lượng tự bản thân hơn.

Bí Thuật, là một bí kỹ của pháp sư mô tả lại phương pháp thi triển ra một phép thuật cụ thể nào đó, pháp sư không có bí thuật thì cũng không tài nào thi triển ra chiêu thức được. Vậy mới nói, đối với mỗi pháp sư, nếu ma lực là cục pin thì bí thuật chính là cái điều khiển. Bí Thuật có cửu loại tương ứng với cửu hệ, trong mỗi hệ là chia làm chín cấp độ từ cấp một đến cấp chín. Bí thuật cấp càng cao càng tinh diệu, ma pháp càng hoàn hảo, càng ít có sơ hở, càng nhanh, đồng thời độ trân quý càng lớn. Giả như lúc trước ba tên đệ tử Nam Cung gia thi triển cũng chỉ là bí thuật cấp một mà thôi.

Khiếu Phong đứng cạnh bờ sông, ánh mắt lấp lánh nhìn về phía thượng nguồn, hắn đang hồi tưởng lại từng phần của một bí thuật lúc xưa hắn thường xuyên sử dụng, tàn sát vô số cao thủ. Bí thuật Lôi hệ cấp chín, Lôi Chỉ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN