Chờ Phong Lữ nở - Windy Hạ
Chương 2: Sợ tội mưu sát
– A… anh Hoàng!
Tiểu Tuyết há hốc miệng kinh ngạc.
Triệu Khải Hoàng từ xa nhảy xuống, dắt xe bước tới.
– Em có chuyện gì mà nhăn nhó thế?
– Xe em bị làm sao á… – Cô trả lời – Hình như là tuột xích!
Triệu Khải Hoàng gật đầu, lẳng lặng bước tới, cúi người xuống.
Khoé môi Tiểu Tuyết giật giật.
Gì thế này!?
Anh… Đang sửa xe cho cô!
Đùa à?
Ai đó chọc mù mắt cô đi…
Ai đó nói cô đang nằm mơ đi…
– Anh đang làm gì thế? – Cô hít một hơi thật sâu, hỏi.
– Sửa xe giúp em. – Triệu Khải Hoàng mỉm cười.
– Ơ… Ơ… – Tiểu Tuyết thật sự không biết phản ứng ra sao. – Anh làm thế em ngại lắm!
– Có gì đâu! – Anh trả lời – Hàng xóm giúp đỡ nhau là chuyện bình thường mà.
Hàng xóm giúp đỡ nhau là chuyện bình thường…
Vâng, người em thích giúp em mới là chuyện bất bình thường! :’D
Tiểu Tuyết nắm chặt tay. Nói cảm ơn thì ngại chết mất… (>•<‘)
Không nói gì lại càng ngại hơn…
Và sau một hồi đấu tranh tư tưởng…
– Anh đừng làm hỏng xe em là được!
Căng thẳng quá, cô buột miệng.
Thôi rồi…
***
Thực may, anh không có biểu hiện gì là giận dỗi.
Nếu không, cô nhất định sẽ đập đầu vô gối mà chết đó!!
– Dạo này em có chuyện gì vui sao?
– Dạ không! – Cô trả lời ngay, bỗng không hiểu câu nói này có ý gì?
– Anh thấy em khá vui, hay cười nói!
– Bộ em ít nói lắm sao!? – Tiểu Tuyết dở khóc dở cười.
– Theo tất cả mọi người thấy thì là như vậy! – Triệu Khải Hoàng nhún vai.
– Ò… – Mao Tiểu Tuyết chợt nhớ ra con người lì lợm, gắt gỏng, lầm lũi kiêm kém tươi của mình khi ở nhà.
Phải rồi, suýt nữa cô còn quên cơ đấy! :’D
Nãy giờ, khi đi Tiểu Tuyết luôn cố gắng giữ một khoảng cách nhất định với Triệu Khải Hoàng. Bởi cô dám chắc, sau một ngày hoạt động liên tục ở nhà trường, cộng với lớp áo đồng phục dày như tấm bìa các tông thì cơ thể cô sẽ chẳng sạch sẽ thơm tho gì. Đi mãi, lấn ra cả đường cái.
– Kìa, cẩn thận!
Có chiếc xe vụt qua, Triệu Khải Hoàng nắm áo kéo cô vào, khiến cô chao đảo (trái tim hay cơ thể, tùy mọi người hiểu).
– Lần sau đi đứng cho cẩn thận! – Anh nhắc nhở.
Vẻ mặt cô nhìn anh như muốn nói: Em còn dám có lần sau sao!? (TvT)
Hai người đi lặng lẽ bên nhau. Dưới vỉa hè, nhờ có tán cây, ánh mặt trời bớt gay gắt. Dẫu có là mùa đông, đến trưa nắng vẫn chói chang như vậy.
– Sao em đứng xa anh thế?
Triệu Khải Hoàng đột ngột mở lời.
Câu hỏi này đột ngột quá!
– Hả? – Cô hơi bất ngờ – À, em vừa có tiết thể dục, giờ mồ hôi ra dữ lắm!
– Ừ…
Anh gật đầu, không nói gì thêm.
***
Sau buổi trò chuyện hôm đó, Mao Tiểu Tuyết mạnh dạn chủ động trò chuyện với Triệu Khải Hoàng hơn. Chiều chiều, cứ tầm hơn năm rưỡi, khi Triệu Khải Hoàng đi học về, cô lại là đầu ra khỏi khung cửa sổ tầng hai, gương mặt thanh tú được nắng chiều mơn trớn trở nên rực rỡ hơn bao giờ hết.
– Khải _ Hoàn _ ca*! ~ Trận chiến hôm nay thế nào rồi?
– Cũng tạm ổn thôi, thế Mao Muội vờn được mấy con chuột rồi?
– Tính thêm anh nữa… Ừm, được n + 1 con!
?…
Ngày nào cũng đùa nhau vài ba câu, đâm ra… quen!
Như thế có được tính là thói quen tốt không?
Nhắm mắt gật đầu cho qua, cứ coi như là có vậy!
Chủ Nhật, Tiểu Tuyết đi học về, thấy người thương đang ngồi vắt vẻo trên lan can tầng 3. Mà kiểu lan can thường xuyên được sử dụng trong xây trường học đã an toàn nha! Đây là lan can inox dạng trơn trượt, chuyên dụng cho các thành phần chán đời mong muốn được chết kịch tính.
Triệu Khải Hoàng ngoái đầu ra đằng sau ngắm nhìn cảnh vật bên dưới. Nghe nói ngắm cảnh từ góc này là đẹp nhất! Mọi thứ cứ bé xíu như hạt đỗ vậy.
Gió thổi mái tóc bay loà xoà trước trán, Triệu Khải Hoàng mỉm cười ngọt ngào.
Lý do khiến anh mỉm cười, chỉ có bản thân anh mới biết.
Triệu Khải Hoàng rất hay cười, và chủ yếu là cười mỉm. Nụ cười của anh là thứ bí ẩn khiến người ta phải tò mò nhất. Tò mò thì thỉnh thoảng liếc nhìn trong vô thức, nhìn nhiều thì trái tim dần lệch nhịp trong vô thức. Cứ vô thức mới bất giác nhận ra thứ cảm xúc lạ kì của bản thân. Cảm xúc rõ ràng là của ta, nhưng tự ta không thể lý giải.
– Khải Hoàn ca, anh đang làm gì trên đó thế?
Tiểu Tuyết chớp đôi mắt to tròn đầy kinh ngạc reo lên khe khẽ. Tưởng như có sao trời trong mắt.
– Anh không sao! – Khải Hoàng có chút tự mãn – Có gì đâu mà em lo ra mặt thế?
Tiểu Tuyết nheo mắt, xí, ai thèm lo cho anh.
Chỉ sợ nhỡ xảy ra chuyện gì thì ngày mai phố B lại lên báo lá cải, không khéo Tiểu Tuyết cô bị nghi ngờ đầu tiên.
Tiểu Tuyết tiếp tục lối tư duy khác người của mình. Ngồi ở đó nguy hiểm thật, nếu trên đó không phải là anh mà là con “vịt giời” sợ độ cao Mao Tiểu Tuyết thì quả là một thành tích đáng ghi nhận. Có điều anh là anh cô là cô, không thể quy làm một! Vậy nên câu trên, đặc biệt là cụm từ “thành – tích – đáng – ghi – nhận”, không tính! ~~
Lại một lần nữa cô đáp theo phản xạ.
Cái này thì gọi là gì? Phản xạ có điều kiện à?
– Ớ, mất công lên đấy rồi, sao anh không quay hẳn cả người ra đằng sau để ngắm cảnh cho dễ, à, đưa chân vung vẩy nữa luôn cho nó kịch tính!
Vậy mà vừa nãy có ai nói sợ tội mưu sát cơ đấy…
(*Chú thích: Khải Hoàn ca vừa có nghĩa là anh Khải Hoàn(g), vừa có nghĩa là khúc ca khải hoàn – khúc ca chiến thắng trở về, đại loại vậy.)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!