Chờ Phong Lữ nở - Windy Hạ - Chương 3: Sao trời
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
121


Chờ Phong Lữ nở - Windy Hạ


Chương 3: Sao trời


Sau bữa cơm chiều, có cô gái tội nghiệp nọ phải quay trở lại bàn bắt đầu cái sự nghiệp gọi là “học hành chăm chỉ”. Nói thực, chẳng hiểu sao cứ ngồi vào bàn học, mặt đối mặt với quyển sách dày cộp là Mao Tiểu Tuyết lại cảm tưởng như có hàng nghìn con chữ nhảy múa loạn xạ trong đầu, loạn hết cả thần trí, đâm ra cứ lâu lâu lại gật gà gật gù ngủ.

Thế mà chẳng hiểu sao học lực của cô không bao giờ rơi ra khỏi tốp mười sáu của lớp, tuy không học trường trọng điểm nhưng học lớp chọn, và khối chín thì đầu trường, nên cũng tính như là trong trường xếp thứ mười sáu.

Bất kể là học hành lời phời hơn một tí, hay chăm chỉ nghiêm túc thêm một chút, thì tổng kết điểm của cô vẫn cứ như thế! Không tiến mà cũng chẳng lùi. Lạ chưa! Ọ v Ọ

Òa, nói thế không có nghĩa là Mao Tiểu Tuyết không học hành gì nhé! Buồn ngủ thì buồn ngủ, học và ngủ là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Chỉ là cô không cố gắng phấn đấu lắm thôi!

Màn đêm bao phủ một màu đen trải dài đến vô tận, những chiếc lá ngậm hạt sương đêm chốc chốc lại nghe tiếng lách tách, hòa cùng tiếng côn trùng rỉ rả kêu. Mọi nhà đều đã lên đèn.

Để khích lệ tinh thần, xua tan cơn buồn ngủ đang thấm dần quyến rũ tâm trí, Mao Tiểu Tuyết hít một hơi rồi thở dài, ghé đầu bên ô cửa sổ kính trong, kiếm tìm bóng dáng Triệu Khải Hoàng. Cái bóng vẻ thầm lặng ấy, cái bóng vẻ như ẩn như hiện trong tâm trí cô, đang ngày một trở nên rõ ràng. Hệt như bức tranh phác thảo đang được hoàn thiện dần dần bằng những nét vẽ chứa chan cái thứ huyền diệu gọi là tình yêu.

Anh… Kia rồi! Anh đang ngồi trên cửa sổ tầng ba học bài. Áo sơ mi trắng, quần bò xanh, bàn tay chắc chắn không mềm mại như con gái nhưng thon dài và rất trắng, đôi mắt đen trầm tư, đăm chiêu, hàng lông mày rậm chốc chốc nhíu lại như suy ngẫm điều gì.

Cảm xúc đột nhiên dâng trào lên khiến Tiểu Tuyết tiếc nuối,nếu có tố chất của một thi sĩ, thì chắc chắn giờ này cô đã cầm bút lên viết thơ ngay và luôn rồi!

Nhìn ra xa chút nữa là tủ sách của Triệu Khải Hoàng, có vẻ không gọn gàng, ngăn nắp cho lắm thì phải? Mà hình như đó không phải là lỗi của anh, khi nhìn kỹ hơn nữa, thấy có cô em gái Miên Miên dễ thương dễ mến nào đấy đang đứng lênmặt bàn, bới tung sách vở để tìm đồ. Cô gật gù. Ôi cái thân hình thùng phi!… Cẩn thận sập bàn đấy cô gái!

Bên cạnh anh, một góc lớn dùng để xếp giấy khen, bằng chứng nhận,… Các lớp giấy đã hơi cũ xếp chồng chất lên nhau, cộng thêm những chiếc cúp trong suốt trang nhã khiến Mao Tiểu Tuyết giật mình cái thót.

Chỉ là… cô rất ghét cái cảm giác phải đứng từ dưới đất ngẩng lên nhìn người khác ở trên trời.

Triệu Khải Hoàng là một ngoại lệ.

Bởi vì đã lỡ, lỡ thích mất rồi.

Cô còn giật mình mạnh hơn nữa cơ, khi mà ở căn nhà đối diện bên kia, Triệu Khải Hoàng dường như phát hiện ra điều bất ổn. Anh chầm chậm quay đầu lại. Lần này thì chính xác là Tiểu Tuyết đã giật bắn.

Vốn dĩ để ngắm nhìn anh cô đã phải ngẩng đầu, thế nên cô cứ thế ngẩng hẳn lên trời, giả vờ đếm sao. “Một triệu linh một, một triệu linh hai, một triệu linh ba, một triệu linh tư, một triệu linh năm,…”

Chắc ai cũng thắc mắc tại sao mới đếm thôi mà Mao Tiểu Tuyết đã đếm số lớn như thế. Nếu hỏi thì Tiểu Tuyết sẽ vui vẻ mà trả lời, đơn giản lắm, đếm vậy thì mới chứng tỏ là mình đã đếm từ lâu rồi.

Có điều… Bầu trời đêm đen đặc bao la lúc đó chỉ vỏn vẹn một, hai ngôi sao.

Không có kinh nghiệm đọc truyện ngôn tình gì cả…

***

Đâu mất rồi đâu mất rồi!?

Mao Tiểu Tuyết lật tung cả căn nhà cũng không thấy, cuống cả lên, thầm cảm thán: Sổ à, mày giỏi lắm! Biết tao tín nhiệm mày, tất cả những ghi chép quan trọng, thời khóa biểu, lịch học thêm, ngay cả mật khẩu các loại cũng cất hết vào bộ nhớ của mày, bây giờ tu thành chính quả, mọc chân rồi trốn tao phải không!?

Aaaaaaaaaaaaaaaaa cứu tôi với!!

Ngay lúc cô đang khóc không ra nước mắt thì Triệu Khải Hoàng với thân phận là anh hàng xóm sang tìm cô Khanh muốn trả cái gì đó.

Tiểu Tuyết này thề không đội trời chung với Số Mệnh!!

Vốn tưởng rằng khi gặp anh cô sẽ trong trạng thái tốt nhất, xinh xắn gọn gàng nhất, ngày nào cũng sửa soạn ngóng anh… ai ngờ, lúc cô hung dữ nhất, mặt kéo xệnh kìm cũng không vặn ra nụ cười thì anh lại đến.

Cầu Trời cầu Phật cầu Tổ tiên… Khải Hoàn ca anh đừng nhìn sang bên này…

– Ồ, Tiểu Tuyết đấy à?

Tiểu Tuyết giật nảy mình, xoay người qua đằng sau nở nụ cười méo mó rồi liếc nhìn chiếc kìm trong tay cô Khanh đang định đem vào cất. Không liên quan, không hẹn trước mà nuốt một ngụm nước bọt.

– À vâng…

– Em đang tìm gì à?

Ôi mẹ ơi căn nhà thật hỗn độn, hỗn độn như một mớ lộn xộn… Mao tiểu tuyết có ý định cắn lưỡi.

– À… Em tìm cuốn sổ!

– Cuốn sổ?

Triệu Khải Hoàng nghiêng đầu, lấy ra một thứ, huơ huơ trước mặt ai đó.

Sắc mặt Tiểu Tuyết tái mét luôn, song phút chốc reo lên, hai mắt bừng sáng, không giữ ý giữ tứ giằng lấy “thứ vốn thuộc về mình”.

– Sao anh lại có nó?

Mao Tiểu Tuyết lật đi lật lại để kiểm tra xem có thiếu sót hay hỏng hóc gì không.

Lạy mẹ!

Quyển sổ thôi mà!

– Anh đừng hiểu nhầm nha! – Thấy ai đó nhìn mình chằm chằm, Tiểu Tuyết sực nhớ ra mình đang làm gì, cô cố gắng thanh minh. – Em đang cố gắng xác minh xem đây có thực sự là quyển sổ của em hay không!

Triệu Khải Hoàng ho mấy cái.

Chữ hơi thiếu nét, đều đều, xoắn xoắn.

Lại còn cái nhãn vở tùy hưng điền vào:

‘Họ tên: Nghịch tử

Trường: Tạo Nghiệt

Lớp: Phá hoại’

Trời đất! Không phải là của em thì còn có thể là của ai!??

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN