Chờ Phong Lữ nở - Windy Hạ
Chương 4: Anh cũng thích hoa Phong Lữ?
Là một chiếc vòng nhỏ trông khá đơn giản, điểm nhấn là mảnh gỗ nhỏ được điêu khắc hình một loài hoa, theo các bạn trẻ hiện nay thì là một loài hoa lạ.
– A… Hoa… Hoa Phong Lữ! – Hai mắt Mao Tiểu Tuyết sáng lên như có chân lý.
– Em cũng biết loài hoa này sao? – Nét mặt Triệu Khải Hoàng thoáng ngạc nhiên.
Đem thứ này đi hỏi bạn bè, hỏi mười người mười người lắc đầu chịu chết! Lại có một số cô gái gật đầu rối rít nói rất thích loài hoa này, khen tuy hoa không thơm nhưng bù lại rất đẹp.
… Điểm nhấn của Phong Lữ không phải là hình dáng…
Mà là mùi hương quyến rũ trời ban…
– Đương nhiên! – Tiểu Tuyết vẫn không ngẩng đầu lên, một lúc sau mới rời mắt khỏi chiếc vòng nhỏ – Cái này là anh tự làm à?
Cô ngẩng đầu.
– Ừ! – Triệu Khải Hoàng bị bộ dạng như bắt gặp vàng của cô gái nhỏ trước mặt làm cho bật cười. Chỉ là một chiếc vòng gỗ bình thường thôi mà! Xem ra đúng là cô rất thích loài hoa này.
– Ồ! – Ánh mắt cô không rời khỏi vật đang cầm trên tay, miệng không ngừng xuýt xoa khen ngợi. Tuy không quá tinh xảo và điêu luyện, nhưng như thế này là giỏi lắm, lắm rồi!
Mao Tiểu Tuyết trước nay không giỏi biểu lộ cảm xúc, cũng không có thói quen khen người ta, trừ phi cô thực sự khâm phục, từ tận đáy lòng, thì hành động sẽ theo phản xạ tự nhiên, không kìm được mà phải khen ngợi.
Chủ yếu là do cô rất thích hoa Phong Lữ. Trên thế gian này có hai thứ có thể làm Tiểu Tuyết kích động, thứ nhất là Phong Lữ, thứ hay là guitar.
– Em thích à? – Triệu Khải Hoàng nghiêng đầu, khẽ nói một câu mà chính anh cũng cảm thấy kinh ngạc. Kinh ngạc, nhưng lại không hề cảm thấy hối hận – Hay anh tặng em luôn nhé?
– Thật không? – Mao Tiểu Tuyết ngẩng đầu, mắt long lanh lấp lánh khiến người đối diện không khỏi toát mồ hôi hột – Cho, cấm đòi tiền nhé?
– Rồi… rồi… – Anh gật đầu lia lịa. Cái con bé này… đã nói là cho rồi, chẳng lẽ lại đòi tiền của nó hay sao?
– Ồ… Mà anh cũng thích hoa Phong Lữ à? – Mao Tiểu Tuyết chợt nhớ ra điều gì đó.
– Ừ! Giống em thôi! – Triệu Khải Hoàng ngẩn ra một lúc rồi bật cười trả lời. Dường như một chuỗi ký ức nào đó vừa vụt qua thật sinh động. Qúa khứ đan lồng vào nhau, xoay chầm chậm…
Cô cắn môi, chợt thấy tay mình như phải bỏng. Bèn thở dài, nhún vai, bàn tay Mao Tiểu Tuyết ngửa ra, đưa đến trước mặt anh:
– Nếu nó quan trọng vậy, em trả anh đấy!
– Anh chỉ thích hoa thật thôi! – Triệu Khải Hoàng bật cười.
-Tùy anh! – Tiểu Tuyết nghe thế thì rụt tay lại.
Hoa Phong Lữ có vẻ không được nhiều người biết đến cho lắm, dẫu nó rất đẹp, rất thơm, rất ý nghĩa và rất dễ trồng. Phong Lữ đỏ là biểu tượng của sự vỗ về an ủi. Lắm lúc Mao Tiểu Tuyết tự hỏi: với nhiều ưu điểm vượt trội như thế, Phong Lữ, lẽ ra phải là loài hoa tuyệt vời nhất! Tại sao người Á Đông mình cứ thích bắt chước người Châu Âu, tôn thờ sự sang trọng của hoa hồng?
Oa! ~~ Trái Đất thật là tròn! Cuối cùng cô cũng tìm thấy người cùng chung ý tưởng!
Có điều… biểu tượng của sự an ủi…
Ồ… Khải Hoàn ca có chuyện gì buồn sao?
– Sao anh thích Phong Lữ thế?
Xem ra được ca ca chiều chuộng, Mao Tiểu Tuyết sớm đã không còn lạnh nhạt xa cách như trước.
– Anh được tặng vào một ngày buồn nhất đời! – Triệu Khải Hoàng đối với ai cũng thân thiện, nhưng thường không cho phép ai bước quá sâu về đời tư của mình. Ha, anh bỏ quy tắc này từ lúc nào cũng không hay! Hoặc giả, do ký ức về loài hoa này quá sâu đậm, Triệu Khải Hoàng chỉ đáp như một phản xạ tự nhiên?
– Ai tặng anh? – Tiểu Tuyết thuận miệng hỏi tiếp.
Hai người rơi vào im lặng.
Được rồi, được rồi. Không trả lời thì không trả lời, em không hỏi nữa là được chứ gì…
– Muộn rồi, cô Thi gọi anh kìa!
Những người đầu óc đơn giản như cô đúng là hạnh phúc mà!
***
– Ba ba! – Mao Tiểu Tuyết đẩy cửa bước vào – Gói kẹo chanh mẹ Khanh mới mua đâu?
– Trong ngăn kéo ấy! – Chú Mao Đồng chỉ tay – Đó, chỗ con đang đặt tay lên ấy! Đúng, đúng rồi!
Mao Tiểu Tuyết nhẹ nhàng kéo ngăn bằng gỗ mộc, dẫu có được sơn đi sơn lại lớp sơn mới bóng cũng không thể che đi những dấu tích của thời gian còn đọng lại.
Đây chính là chiếc tủ mà ngày xưa, ba cô và người mẹ quá cố Tề Tuyết đã cùng nhau làm lụng vất vả, tích cóp dành dụm mới đủ tiền.
Giờ mọi thứ đã qua đi. Chú Mao Đồng là một kiến trúc sư thành đạt, mẹ cô cũng đã không còn. Qúa khứ, dẫu có tươi đẹp đến mấy, cũng chỉ là quá khứ mà thôi!
Có điều, lúc này, thứ mà Tiểu Tuyết quan tâm là gói kẹo chanh ngọt ngào. Mà căn bản, cô cũng không phải là loại người hay nghĩ nhiều, có thể từ những thứ bình dị suy ra điều lớn lao.
Ấy là may mắn!
Ngăn kéo được mở ra, có biết bao thứ đồ linh tinh hoài cổ. Gói kẹo in hình lát chanh tươi mát chính là vật duy nhất vẫn còn mới bóng, đẹp mắt.
Tiểu Tuyết vươn tay định cầm lên, bỗng phát hiện thứ gì như tấm thiệp mời. Nhìn rõ hơn, mới biết nó là một tấm thiệp mời. Nhìn rõ hơn, mới biết nó là một tấm thiệp cưới – tấm thiệp nằm yên trong vách ngăn đang dần xuất hiện những vết ố vàng.
Gạt thứ mình đang cần tìm sang một bên, Mao Tiểu Tuyết tò mò vươn tay cầm lấy tấm thiệp, khẽ thổi nhẹ một hơi làm bay những hạt cát phủ trên bề mặt của nó. Oà… Xét về niên đại, không khéo cô em gái út của cô phải gọi tấm thiệp này là “tiền bối”.
Tên cô dâu: Triệu Thi Thi.
Tên chú rể: Chương Ngữ.
Thi và Ngữ?… Sao quen quá đi mất!?
Có phải là…
– Tiểu Tuyết, con làm gì thế? – Chú Mao Đồng đột nhiên quay sang.
– Ba, đây có phải là thiệp cưới của…? – Cô ngờ ngợ.
– Đúng rồi, đám cưới của hai cô chú hàng xóm đối diện nhà mình, ba được mời dự vào mười năm trước.
Mười năm trước… Lúc đó cô mới bốn tuổi! Bảo sao, không có bất cứ ấn tượng gì hết!
– Nhưng… – Sau khi suy đi tính lại, cuối cùng Tiểu Tuyết cũng nhận ra ở đây có gì bất thường. Nhưng ngay lúc cô muốn hỏi, những từ trong đầu đột nhiên bay đi hết! – Tại sao…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!