Điều Kỳ Diệu Của Tiệm Tạp Hoá Namiya
Chương I: Thư hồi âm để trong hộp nhận sữa(1)
“Có nằm mơ tao cũng không tưởng tượng được chiếc xe lại hết ắc quy ở một nơi thế này.” Atsuya thở dài.
“Giờ nói thế cũng giải quyết được gì đâu.”
“Nhưng thế nghĩa là sao nhỉ? Trước lúc đến đây hoàn toàn không có vấn đề gì mà. Đèn cũng đâu có bật suốt.”
“Là tuổi thọ.” Shota thủng thẳng nói
“Mày cứ nhìn đồng hồ cây số xem. Trên một trăm nghìn cây rồi. Giống như lão suy ấy. Nó có tuổi rồi, chạy được đến đây thì gục luôn. Vì thế tao mới bảo có ăn trộm thì nên chọn xe mới.”
Kouhei khoanh tay, lầm bầm nói: “Ừm. Xe mới thì lại có thiết bị chống trộm.”
“Thôi được rồi.” Atsuya xua tay. “Shota, cái nhà hoang đó có gần đây không?”
Shota nghiêng đầu. “Đi nhanh cũng mất hai mươi phút.”
“Vậy cứ thử đến đó xem sao. Mày dẫn đường nhé.”
“Được thôi, nhưng cái xe này tính sao? Để đây có ổn không?” Atsuya đưa mắt nhìn quanh. Cả bọn đang ở bãi giữ xe tháng của một khu dân cư. Thấy có chỗ trống, bọn nó bèn đỗ chiếc Crown vào nhưng nếu người thuê chỗ đó phát hiện ra thế nào cũng báo với cảnh sát.
“Không ổn lắm nhưng cái xe không chạy được nữa nên đành vậy. Mà bọn mày không chạm vào nó bằng tay trần đấy chứ. Không chạm thì cảnh sát sẽ không lần ra được bọn mình từ cái xe này.”
“Thôi thì đành phó mặc cho ông trời.”
“Tao đã bảo chỉ còn cách đó thôi.”
“Tao chỉ muốn xác nhận vậy thôi. OK. Nào, đi theo tao.” Shota rảo bước, Atsuya đi theo sau. Chiếc cặp xách bên tay phải nặng trĩu. Thằng Kouhei đi bên cạnh nó.
“Atsuya này, hay là bắt taxi. Đi thêm đoạn nữa là ra đường cái rồi. Tao nghĩ ở đó sẽ có taxi đấy”
Atsuya khịt khịt mũi.“Giờ này, ở một chỗ thế này, có ba thằng khả nghi bắt taxi thì tài xế sẽ nhớ mặt ngay. Ảnh nhận dạng giống hệt bọn mình được công bố thì coi như xong đời.”
“Nhưng không biết tài xế có nhìn chằm chằm vào mặt bọn mình không nhỉ?”
“Nếu là một gã thích nhìn chằm chằm thì sao? Hoặc một gã không nhìn chằm chằm nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua là nhớ thì sao?”
Kouhei nín thinh, đi thêm vài bước nữa rồi lí nhí nói: “Tao xin lỗi.”
“Được rồi. Im lặng đi tiếp đi.”
Ba đứa đi bộ qua khu dân cư nằm trên đồi. Giờ đã là hơn hai giờ sáng. Những căn nhà với lối thiết kế na ná nhau nằm san sát, có rất ít cửa sổ sáng đèn. Song vẫn không được chủ quan. Nói chuyện to lỡ ai đó nghe được sẽ có nguy cơ bị mách với cảnh sát là
“Nửa đêm có mấy kẻ tình nghi đi qua đây”.
Về phần Atsuya, nó muốn cảnh sát nghĩ rằng thủ phạm trốn khỏi hiện trường bằng ô tô. Đương nhiên với điều kiện là chiếc Crown ăn trộm không bị tìm thấy ngay. Con đường dốc thoai thoải nhưng đi được một lúc, dốc bắt đầu cao dần lên. Nhà cửa cũng thưa thớt hơn.
“Này, đi đến bao giờ thế?” Kouhei hổn hển hỏi.
“Sắp tới rồi.” Shota đáp.
Thực tế thì ngay sau đó, Shota đứng lại. Cạnh đó có một căn nhà. Một căn nhà kiêm cửa hàng không to lắm. Phần nhà ở có kiến trúc nhà gỗ kiểu Nhật, phần cửa hàng với mặt tiền rộng chừng 3,64 m đang đóng. Trên cánh cửa cuốn chỉ có một khe nhét thư, ngoài ra không thấy ghi gì khác. Cạnh đó là gian nhà nhỏ nom như nhà kho kiêm chỗ để xe.
“Đây hả?” Atsuya hỏi.
“Ừm…” Shota nhìn căn nhà, hơi nghiêng đầu. “Đúng là chỗ này nhưng mà… “
“Cái gì? Nhưng mà là sao? Bị nhầm hả?”
“Không, tao nghĩ là chỗ này. Nhưng lần trước đến tao có ấn tượng khác. Tao nghĩ lần trước trông nó mới hơn.”
“Lần trước mày đến là vào ban ngày. Thế nên mới thấy vậy.”
“Có lẽ thế.” Atsuya lấy trong cặp ra chiếc đèn pin và rọi quanh chỗ cửa cuốn. Bên trên có biển hiệu, nhìn mãi mới đọc được chữ “tạp hóa”. Sau chữ “tạp hóa” hình như còn có tên nhưng nó không đọc được. “Tiệm tạp hóa? Ở một nơi thế này? Ai mà đến chứ.” Atsuya buột miệng nói.
“Không ai đến thì mới phải đóng cửa.” Shota nói ra điều hiển nhiên.
“Ra vậy. Thế đi vào lối nào?”
“Có cửa sau. Khóa hỏng rồi.” Shota bảo “Đằng này” rồi len qua lối đi hẹp giữa cửa hàng và nhà kho. Atsuya và Kouhei theo sau. Lối đi rộng chừng một mét. Vừa đi, chúng vừa ngước nhìn lên trời. Trăng tròn vành vạnh ở ngay trên đầu. Đúng là đằng sau có cửa thật. Cạnh cánh cửa có gắn một hộp gỗ nhỏ. Kouhei lẩm bẩm không biết đó là cái gì.
“Mày không biết hả? Hộp nhận sữa. Để đựng sữa người ta đưa tới.” Atsuya đáp.
“Ồ.” Kouhei nhìn cái hộp với vẻ thán phục. Ba đứa mở cánh cửa, bước vào trong. Bên trong có mùi bụi bặm nhưng không đến mức khó chịu. Trên nền đất rộng chừng hai chiếu1 có một chiếc máy giặt hoen gỉ trông như đã hỏng. Bậc thềm có một đôi dép phủ đầy bụi. Ba đứa bước qua đôi dép rồi đi cả giày vào nhà. Đầu tiên là phòng bếp. Sàn bếp lát ván gỗ, cạnh cửa sổ là bồn rửa và bàn bếp. Kế đó là chiếc tủ lạnh hai cửa. Bàn và ghế đặt ở giữa phòng. Kouhei mở tủ lạnh.
“Chẳng có gì cả.” Nó nói với vẻ chán chường.
“Đương nhiên rồi.” Shota bĩu môi.
“Thế có thì sao. Mày định ăn hả?”
“Tao chỉ bảo là không có gì thôi.”
Cạnh đó là phòng kiểu Nhật. Vẫn còn tủ và bàn thờ. Đệm ngồi chất ở góc phòng. Có tủ âm tường nhưng chẳng đứa nào muốn mở. Phía trước phòng kiểu Nhật là cửa hàng. Atsuya dùng đèn pin soi thử. Trên kệ vẫn còn một ít hàng hóa. Mấy thứ như văn phòng phẩm, đồ bếp, dụng cụ vệ sinh.
“May quá!” Shota đang kiểm tra ngăn kéo bàn thờ bỗng kêu lên. “Có nến này. Đảm bảo được ánh sáng rồi.”
Nó dùng bật lửa châm vài ngọn nến rồi đặt rải rác mấy chỗ. Vậy thôi cũng đủ cho căn phòng sáng hơn. Atsuya tắt đèn pin.
“Ây da ây da.” Kouhei ngồi khoanh chân trên chiếu, nói: “Giờ chỉ còn đợi trời sáng thôi nhỉ.”
Atsuya lấy điện thoại di động ra để xem giờ. Đã hơn hai rưỡi sáng.
“Ồ, có cái này này.” Shota lôi từ ngăn kéo dưới cùng của bàn thờ ra một thứ trông như tạp chí. Có vẻ là một tờ tuần san cũ.
“Đưa tao xem nào.”
Atsuya chìa tay ra. Nó phủi bụi rồi nhìn lại trang bìa lần nữa. Trên bìa có ảnh một cô gái đang cười rạng rỡ. Có vẻ là diễn viên. Hình như nó đã nhìn thấy người này ở đâu đó, nó ngắm thật kỹ và nhận ra. Đó là nữ diễn viên thường xuất hiện trên các phim truyền hình trong vai bà mẹ. Giờ có lẽ cũng đã ngoại lục tuần. Atsuya lật bìa sau tờ tuần san để xem ngày phát hành. Ngày tháng in trên đó là khoảng bốn mươi năm trước. Khi nó nói ra điều này, hai thằng còn lại tròn mắt ngạc nhiên.
“Ghê chưa. Không biết hồi đó xảy ra những chuyện gì nhỉ.” Shota hỏi. Atsuya giở các trang. Hình thức trình bày không khác mấy so với tuần san bây giờ.
“Siêu thị hỗn loạn vì mọi người đổ xô đi mua giấy vệ sinh và bột giặt… Hả, chúng mày nghe thấy bao giờ chưa?”
“À, cái đó thì tao biết.” Kouhei nói.
“Khủng hoảng dầu mỏ ấy mà.” Atsuya lướt qua phần mục lục, xem nốt trang ảnh rồi gập tờ tuần san lại. Không có ảnh thần tượng hay ảnh khỏa thân.
“Không biết nhà này có người sống đến lúc nào nhỉ.” Cất lại tờ tuần san vào ngăn kéo bàn thờ, Atsuya nhìn một lượt khắp căn phòng.
“Ngoài tiệm vẫn còn một ít hàng, còn cả tủ lạnh và máy giặt nữa. Cảm giác như họ rời đi rất vội.”
“Chạy trốn trong đêm. Chắc là thế rồi.” Shota khẳng định.
“Không có khách. Món nợ ngày càng phình ra. Thế là một đêm, thu dọn đồ đạc và a lê hấp. Kiểu kiểu như thế.”
“Cũng có thể.”
“Tao đói quá.” Kouhei cất giọng thiểu não. “Gần đây có cửa hàng tiện lợi không nhỉ.” “Có tao cũng không để mày đi đâu.” Atsuya lườm Kouhei.
“Phải ở yên đây đến sáng. Ngủ là thấy vèo một cái thôi.” Kouhei rụt cổ, ôm lấy đầu gối.
“Tao mà đói là không ngủ được.”
“Với cả chiếu đầy bụi thế này, nằm thế nào được.” Shota nói. “Giá mà có cái gì đó để lót.”
“Đợi tao một lát.”
Atsuya đứng dậy. Nó cầm đèn pin, đi ra phía cửa hàng ở đằng trước. Nó đi quanh gian hàng, rọi đèn pin vào các kệ, đầu nghĩ biết đâu sẽ kiếm được tấm ni lông nào đó. Có một cuộn giấy shoji, loại giấy dùng để dán cửa. Trải cái này ra chắc cũng ổn. Atsuya nghĩ vậy và với tay lấy. Đúng lúc ấy, nó nghe thấy tiếng động khe khẽ ở sau lưng. Atsuya giật mình ngoảnh lại. Có thứ gì đó màu trắng vừa rơi xuống cái thùng các tông đặt ngay chỗ cửa cuốn. Nó rọi đèn vào trong thùng. Có vẻ là một phong bì. Trong một giây, máu trong người nó sôi lên. Ai đó vừa nhét vào khe nhận thư. Không thể có chuyện đêm hôm tới một căn nhà hoang thế này để giao thư từ gì được. Vậy là có người phát hiện ra bọn nó đang ở căn nhà này và tới để thông báo điều gì đó. Hít một hơi thật sâu, Atsuya lật nắp khe nhận thư lên, thăm dò tình hình phía trước cửa hàng. Nó nghĩ rất có thể cảnh sát đang bao vây căn nhà, nhưng trái với dự đoán, bên ngoài tối đen như mực. Không một bóng người. Nó khẽ thở phào, nhặt chiếc phong bì lên. Mặt trước không ghi gì cả. Nó lật mặt sau thì thấy có dòng chữ tròn trịa: “Thỏ Ngọc cung trăng”. Atsuya cầm phong bì quay trở lại phòng kiểu Nhật. Khi nó đưa cho hai thằng kia xem, cả hai đều nhăn mặt.
“Cái gì đấy? Chẳng phải có từ trước sao?”
Shota nói. “Vừa được ném vào đấy. Chính mắt tao nhìn thấy, không nhầm đâu. Với lại mày nhìn xem, còn mới mà. Nếu có từ trước thì phải phủ đầy bụi chứ.” Cơ thể kềnh càng của Kouhei co rúm lại. “Hay là cảnh sát…
“Tao cũng nghĩ thế nhưng chắc không phải. Cảnh sát không vòng vo vậy đâu.”
“Ờ nhỉ.” Shota lẩm bẩm. “Cảnh sát thì không xưng là ‘Thỏ Ngọc cung trăng’ đâu.”
“Vậy thì là ai?” Con ngươi đen láy trong mắt Kouhei chuyển động với vẻ bất an. Atsuya nhìn chằm chằm chiếc phong bì. Cảm giác bên trong khá dày. Nếu là thư thì sẽ là một bức thư dài. Rốt cuộc, kẻ nhét bức thư vào muốn nhắn nhủ gì với bọn nó đây. “Không phải đâu.” Nó lẩm bẩm. “Đây không phải thư gửi cho bọn mình đâu.” Hai đứa kia cùng nhìn Atsuya như muốn hỏi: Sao lại thế?
“Nghĩ mà xem. Bọn mình vào căn nhà này được bao lâu? Nếu là lời nhắn thì không nói làm gì, nhưng viết cả bức thư thế này thì ít nhất cũng phải mất nửa tiếng đấy.”
“Ra vậy. Mày nói cũng đúng.” Shota gật đầu. “Nhưng chắc gì đã là thư.”
“Ờ nhỉ.” Atsuya lại nhìn xuống chiếc phong bì. Phong bì được dán kín. Sau khi hạ quyết tâm, nó cầm chỗ dán bằng cả hai tay.
“Mày định làm gì thế?” Shota hỏi.
“Tao định mở ra. Kiểm tra bên trong là nhanh nhất.”
“Nhưng đâu phải thư gửi bọn mình.” Kouhei nói. “Tự tiện mở ra không hay đâu.”
“Thì biết làm sao. Không đề người nhận mà.” Atsuya xé phong bì. Tay vẫn đi găng, nó thò ngón tay vào và rút tờ giấy bên trong ra. Trên tờ giấy chi chít chữ viết bằng mực xanh. Dòng đầu tiên là: “Đây là lần đầu tiên tôi nhờ tiệm tư vấn.”
“Cái gì thế này?” Atsuya buột miệng nói. Kouhei và Shota đứng bên cạnh cũng nhòm vào. Đó thực sự là một bức thư kỳ lạ.
“Đây là lần đầu tiên tôi nhờ tiệm tư vấn. Tôi là Thỏ Ngọc cung trăng. Giới tính nữ. Mong tiệm thứ lỗi vì tôi không thể tiết lộ tên thật bởi có lý do riêng. Chuyện là tôi đang chơi một môn thể thao. Thành thật xin lỗi vì tôi cũng không thể nói ra tên môn thể thao này. Nói thế này có vẻ tự phụ nhưng tôi có được một số thành tích nhất định và hiện là ứng cử viên tham dự Thế Vận Hội tổ chức vào năm sau. Nghĩa là, nếu tôi tiết lộ tên môn thể thao thì trong chừng mực nào đó, tiệm có thể xác định được nhân thân của tôi. Ngoài ra, nội dung tôi nhờ tư vấn buộc tôi phải giấu kín việc là ứng cử viên tham dự Thế Vận Hội. Mong tiệm hiểu cho. Tôi đang yêu một người. Anh ấy là bạn tri kỷ, là người dìu dắt, là người cổ vũ lớn nhất của tôi. Anh ấy thiết tha mong tôi được tham dự Thế Vận Hội. Anh còn bảo sẵn sàng hy sinh bất cứ điều gì để tôi có thể tham dự. Trên thực tế, tôi đã được anh giúp đỡ cả về vật chất lẫn tinh thần, nhiều tới mức không thể đong đếm. Chính vì có hậu phương như vậy mà tôi đã cố gắng được đến ngày hôm nay, đã vượt qua được những đợt tập huấn hà khắc. Tôi nghĩ, việc đứng trên vũ đài Thế Vận Hội chính là cách để trả ơn anh ấy. Thế nhưng đã xảy ra một chuyện giống như cơn ác mộng với chúng tôi. Anh ấy đột ngột ngã bệnh. Khi nghe tên bệnh, tôi thấy trước mắt tối sầm lại. Đó là căn bệnh ung thư. Bác sĩ ở bệnh viện nói riêng với tôi là bệnh của anh hầu như không có hy vọng chữa trị, chỉ sống được khoảng nửa năm nữa. Hình như anh cũng cảm nhận được điều này. Nằm trên giường bệnh, anh bảo tôi hãy dồn hết sức cho thi đấu, đừng lo cho anh. Bởi đây là thời kỳ quan trọng. Thực tế thì đúng là như vậy, có rất nhiều kế hoạch tập huấn và du đấu nước ngoài. Để được vào đội tuyển quốc gia, tôi phải cố gắng từ bây giờ. Tôi hiểu rõ điều này. Nhưng một con người khác trong tôi, con người không phải vận động viên, lại muốn ở cùng anh ấy. Muốn bỏ hết việc luyện tập, ở bên anh để chăm sóc cho anh. Thật ra, đã có lần tôi ngỏ ý với anh việc không tham dự Thế Vận Hội nữa. Giờ nhớ lại khuôn mặt rầu rĩ của anh khi nghe tôi nói vậy, tôi chỉ muốn khóc. Anh khẩn khoản xin tôi đừng bao giờ nghĩ thế, việc tôi có mặt tại Thế Vận Hội là ước mơ lớn nhất của anh, đừng tước bỏ của anh ước mơ ấy. Dù có xảy ra chuyện gì, anh sẽ không chết trước khi tôi có mặt ở vũ đài Thế Vận Hội. Anh bắt tôi hứa sẽ cố gắng. Tôi vẫn giấu mọi người về bệnh tình thực sự của anh. Chúng tôi dự định sẽ làm đám cưới sau khi kết thúc Thế Vận Hội nên tôi không nói gì cho hai bên gia đình cả. Hằng ngày tôi sống mà không biết phải làm gì. Tôi vẫn luyện tập nhưng không thể tập trung tâm trí, đương nhiên là thành tích không lên. Trong đầu tôi cũng từng xuất hiện ý nghĩ nếu cứ thế này thì thà bỏ thi đấu luôn cho xong, nhưng cứ nghĩ tới khuôn mặt rầu rĩ của anh ấy, tôi lại không quyết định được. Trong lúc một mình đau khổ, tôi tình cờ nghe được lời đồn về tiệm tạp hóa Namiya. Với tia hy vọng mong manh rằng biết đâu sẽ nhận được ý kiến tuyệt vời nào đó, tôi quyết định viết bức thư này. Tôi gửi kèm theo đây cả phong bì hồi âm. Xin hãy giúp tôi. Thỏ Ngọc cung trăng.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!