Điều Kỳ Diệu Của Tiệm Tạp Hoá Namiya - Chương 2:Thư hồi âm để trong hộp nhận sữa(2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
453


Điều Kỳ Diệu Của Tiệm Tạp Hoá Namiya


Chương 2:Thư hồi âm để trong hộp nhận sữa(2)


. 2 . Đọc xong bức thư, ba đứa quay sang nhìn nhau. “Thế này là thế nào?” Người lên tiếng đầu tiên là Shota. “Tại sao lại nhét cái thư này vào đây?” “Vì đang đau khổ chứ sao.” Kouhei nói. “Thư viết thế còn gì.” “Tao biết. Ý tao là tại sao lại gửi thư nhờ tư vấn đến tiệm tạp hóa. Lại còn một tiệm đã đóng cửa, không có ai sống.” “Mày hỏi tao thì tao cũng không biết đâu.” “Tao không hỏi mày, Kouhei. Chỉ là tao nêu nghi vấn thôi. Rằng thế này là sao.” Bỏ ngoài tai đoạn nói chuyện của hai đứa, Atsuya nhòm vào trong phong bì. Bên trong có một chiếc phòng bì được gấp gọn, phần người nhận đề “Thỏ Ngọc cung trăng” bằng bút dạ. “Việc này nghĩa là sao nhỉ?” Cuối cùng Atsuya cũng lên tiếng. “Có vẻ không phải là một trò đùa được tính toán. Cô ta thực lòng muốn nhờ tư vấn đấy. Lại còn về chuyện khá nan giải nữa.” “Không phải là gửi nhầm à.” Shota nói. “Nhầm với tiệm tạp hóa nào đó nhận tư vấn thật ấy, chắc là thế rồi.” Atsuya cầm đèn pin, đứng dậy. “Tao sẽ đi kiểm tra.” Nói rồi Atsuya ra ngoài bằng cửa sau rồi vòng ra phía trước tiệm. Nó dùng đèn pin rọi vào tấm biển hiệu lấm lem. Nó căng mắt ra nhìn. Tuy sơn đã bị tróc, rất khó đọc nhưng chữ sau từ “tạp hóa” chắc chắn là “Namiya”. Nó quay vào nhà, nói lại điều đó với Shota và Kouhei. “Vậy thì đúng là tiệm này à. Bình thường có ai nghĩ nhét thư vào cái tiệm bỏ hoang này sẽ nhận được hồi âm không nhỉ?” Shota nghiêng đầu thắc mắc. “Hay là nhầm tên Namiya.” Người nói là Kouhei. “Ở đâu đó có một tiệm tạp hóa Namiya thật, vì tên giống nhau nên bị nhầm.” “Không, không thể có chuyện đó. Dòng chữ trên biển hiệu rất mờ, nếu không nghĩ đấy là Namiya thì không nhìn ra đâu. Với lại…” Atsuya lấy tờ tuần san ban nãy ra. “Tao có cảm giác đã nhìn thấy ở đâu đó rồi.” “Nhìn thấy?” Shota hỏi. “Nhìn thấy chữ Namiya. Hình như trong tờ tuần san này thì phải.” “Hả?” Atsuya mở phần mục lục của tờ tuần san. Nó liếc qua thật nhanh rồi lập tức dừng lại một chỗ. Bài báo đó có tên là “Cực kỳ nổi tiếng! Tiệm tạp hóa gỡ rối tơ lòng”. “Đây này. Không phải là Namiya mà là Nayami…”2 Nó mở trang đó ra. Nội dung bài báo như sau: “Một tiệm tạp hóa giúp giải đáp đủ mọi thắc mắc đang rất được khen ngợi. Đó là tiệm tạp hóa Namiya nằm ở thành phố XX. Nếu nhét thư nhờ giải đáp thắc mắc qua khe nhận thư ở cửa cuốn vào đêm hôm trước, ngày hôm sau bạn sẽ nhận được thư hồi âm trong hộp nhận sữa ở phía sau tiệm. Chủ tiệm tạp hóa, ông Namiya Yuji (72 tuổi) vừa cười vừa chia sẻ: ‘Cơ duyên có lẽ bắt đầu từ lần nói đùa với bọn trẻ con hàng xóm. Chúng cố tình đọc chệch tên tiệm Namiya thành Nayami, Nayami. Biển hiệu của tiệm ghi là ‘Nhận đặt hàng. Xin cứ hỏi’, thế là bọn trẻ hỏi tôi là ông ơi, vậy bọn cháu hỏi ông những khúc mắc của bọn cháu được không. Tôi bảo được chứ, các cháu cứ hỏi ông bất cứ khúc mắc gì và bọn nó hỏi thật. Xuất phát từ một lời nói đùa nên ban đầu toàn là những lời nhờ tư vấn tào lao thôi. Kiểu như cháu ghét học lắm nhưng lại muốn sổ liên lạc toàn là điểm 100 thì phải làm sao. Nhưng khi tôi khăng khăng giữ nguyên chính kiến, trả lời đầy đủ thì những lời xin tư vấn nghiêm túc tăng lên. Chẳng hạn như cháu khổ quá vì bố mẹ suốt ngày cãi nhau. Kể từ đó, tôi yêu cầu các câu hỏi phải được viết thành thư và cho vào khe nhận thư ở cửa cuốn. Thư hồi âm sẽ để trong hộp nhận sữa ở cửa sau. Làm vậy, tôi có thể hồi âm được cả thư nhờ tư vấn mà không xưng danh. Rồi bắt đầu có cả các thư xin tư vấn của người lớn. Tôi biết, có hỏi ông già tầm thường này cũng hoài công thôi nhưng vẫn cố gắng suy nghĩ và hồi âm lại.’ Được biết những câu hỏi nhờ tư vấn về tình yêu chiếm đa số. ‘Khoản đó là tôi kém nhất đấy.’ Ông Namiya nói. Có vẻ như đó cũng là điều phiền muộn của chính bản thân ông.” Bài báo có kèm một bức ảnh nhỏ. Bức ảnh đó, không có gì nhầm lẫn, chính là ảnh tiệm tạp hóa này. Một ông lão nhỏ thó đang đứng trước tiệm. “Không phải vô tình mà tờ tuần san này ở đây đâu, có nguyên do đấy. Bởi trên đó đăng chuyện về tiệm. Không, kể cả thế đi nữa…” Atsuya lẩm bẩm. “Lạ thật. Tiệm tạp hóa Namiya gỡ rối tơ lòng à. Giờ mà vẫn có người nhờ tư vấn ư? Hơn bốn mươi năm rồi còn gì.” Nó nói rồi nhìn bức thư từ “Thỏ Ngọc cung trăng”. Shota cầm bức thư lên. “Trong thư viết là có nghe lời đồn. Lời đồn về tiệm tạp hóa Namiya. Kiểu như mới nghe được gần đây vậy. Nghĩa là giờ vẫn còn lời đồn đó à?” Atsuya khoanh tay. “Cũng có thể. Dù tao thấy không hợp lý.” “Hay là nghe được từ người già đãng trí nào.” Kouhei nói. “Người đó không biết là tiệm tạp hóa Namiya đã ra nông nỗi này nên đã kể cho cô Thỏ Ngọc.” “Không, giả sử là như thế đi nữa thì ngay khi nhìn thấy căn nhà này cũng phải thấy lạ rồi chứ. Rõ ràng là làm gì có ai sống ở đây.” “Vậy thì đầu óc cô Thỏ Ngọc đó có vấn đề rồi. Đau khổ quá dẫn đến quẫn trí.” Atsuya lắc đầu. “Tao nghĩ đây không phải thư do người đầu óc có vấn đề viết đâu.” “Nếu vậy thì là sao?” “Thì tao đang nghĩ đây.” “Có lẽ nào.” Shota lên giọng. “Giờ vẫn còn?” Atsuya nhìn Shota. “Còn cái gì?” “Thì chuyện gỡ rối tơ lòng đó. Ở đây này.” “Ở đây? Ý mày là?” “Nghĩa là bây giờ tuy không ai sống ở đây nhưng vẫn tiếp tục nhận gỡ rối. Ông già đó sống ở một nơi khác, thỉnh thoảng mới đến để lấy thư. Ông sẽ cho thư hồi âm vào hộp nhận sữa ở cửa sau. Giải thích vậy nghe hợp lý hơn.” “Đúng là hợp lý thật, nhưng trong trường hợp đó thì ông già vẫn còn sống. Tức là đã trên một trăm tuổi.” “Hoặc có ai đó làm thay.” “Nhưng làm gì có dấu vết người ra vào đâu.” “Không cần vào nhà. Chỉ cần mở cửa cuốn là lấy được thư rồi.” Shota nói có phần đúng. Cần phải kiểm chứng lại nên ba đứa đi ra phía tiệm. Nhưng khi kiểm tra, ba đứa thấy cửa cuốn được hàn lại từ bên trong, không thể mở được. “Chết tiệt.” Shota bật ra câu chửi thề. “Thế này nghĩa là sao.” Ba đứa quay lại phòng kiểu Nhật. Atsuya đọc bức thư của “Thỏ Ngọc cung trăng” thêm lần nữa. “Này, làm gì bây giờ?” Shota hỏi Atsuya. “Chà, việc gì phải bận tâm chứ. Đằng nào đến sáng bọn mình chả ra khỏi đây.” Atsuya cho lại bức thư vào phong bì rồi đặt lên chiếu. Lại một khoảng im lặng. Có tiếng gió thổi. Ánh nến khẽ lay động. “Không biết người này định tính sao.” Koihei thì thào. “Cái gì cơ?” Atsuya hỏi. “Thì đó.” Kouhei nói tiếp. “Thế Vận Hội đó. Chắc là sẽ từ bỏ nhỉ.” “Chà.” Atsuya lắc đầu. “Sao mà bỏ được.” Người nói là Shota. “Bởi anh người yêu mong cô ấy sẽ tham dự Thế Vận Hội.” “Nhưng mà người mình yêu đang lâm bệnh sắp chết. Tình cảnh như thế thì làm sao mà luyện tập được. Nên ở cạnh người yêu thì hơn. Chắc anh người yêu cũng thực sự muốn vậy đấy.” Kouhei phản bác với giọng mạnh mẽ hiếm thấy. “Tao nghĩ là không đâu. Anh người yêu chống chọi với bệnh tật vì muốn được thấy hình ảnh rạng rỡ của cô ấy. Tao nghĩ anh ta đang cố gắng để ít nhất có thể kéo dài sự sống tới ngày đó. Nếu cô ấy mà từ bỏ Thế Vận Hội, anh ta sẽ không còn động lực để sống nữa.” “Nhưng mà, trong thư cũng viết rồi đấy, tao nghĩ cô ấy có làm gì cũng không tập trung được đâu. Tình hình như thế cũng không thể tham dự Thế Vận Hội. Không được gặp người yêu, nguyện ước cuối cùng không thành, chẳng phải sẽ mất cả chì lẫn chài sao.” “Vậy nên cô ấy buộc phải cố gắng hết sức thôi. Giờ không phải lúc suy nghĩ này nọ. Phải luyện tập hết mình, vì cả người yêu nữa, dù gì cũng phải giành được suất tham dự Thế Vận Hội, chỉ còn cách đó thôi.” “Hả?” Kouhei nhăn mặt. “Là tao thì tao chịu thôi.” “Tao có bảo mày làm đâu. Tao đang nói cái cô Thỏ Ngọc này cơ mà.” “Không, tao không thể bảo người khác làm điều mà tao không thể làm. Nếu là mày thì sao hả Shota? Mày làm được không?” Bị Kouhei hỏi, Shota lúng túng. Nó xị mặt, quay sang Atsuya hỏi: “Thế Atsuya thì sao?” Atsuya lần lượt nhìn mặt hai đứa. “Chúng mày đang nói cái gì mà nghiêm trọng thế? Bọn mình việc gì phải nghĩ đến chuyện đó.” “Vậy lá thư này mày định sao?” Kouhei hỏi. “Sao à… chả sao cả.” “Nhưng phải hồi âm gì đó chứ. Không thể để mặc vậy được.” “Hả?” Atsuya nhìn lại bộ mặt tròn xoe của Kouhei. “Mày muốn viết thư hồi âm hả?” Kouhei gật đầu. “Chẳng phải nên viết sao. Bởi bọn mình đã tự tiện bóc thư mà.” “Mày nói gì thế. Chỗ này vốn dĩ làm gì có ai ở. Chính người nhét bức thư vào một nơi thế này mới có lỗi. Không có thư hồi âm là chuyện đương nhiên rồi. Shota cũng nghĩ vậy phải không?” Shota xoa cằm. “Ừ, mày nói thế cũng đúng.” “Chứ còn gì? Cứ mặc vậy đi. Đừng có làm chuyện thừa thãi.” Atsuya đi ra phía cửa hàng, mang mấy cuộn giấy shoji dán cửa lại rồi đưa cho hai thằng. “Này, trải ra mà ngủ đi.” Shota đáp “Thank you”, Kouhei nói “Cảm ơn” và nhận cuộn giấy. Atsuya trải giấy lên chiếu, thận trọng nằm xuống. Nó nhắm mắt định ngủ nhưng không thấy hai thằng kia có động tĩnh gì nên nó lại mở mắt, nghển cổ lên. Hai thằng kia vẫn ngồi khoanh chân ôm cuộn giấy. “Chẳng lẽ không dẫn theo được à.” Kouhei lẩm bẩm. “Dẫn ai cơ?” Shota hỏi. “Người yêu. Dẫn anh người yêu đang lâm bệnh đó. Nếu có thể dẫn người yêu cùng đi tập huấn, tập trung đội tuyển thì cô ấy vẫn có thể luyện tập, thi đấu mà vẫn được ở cạnh người yêu.” “Ôi, chuyện đó sao được. Anh ta đang bị bệnh cơ mà. Mà lại chỉ sống được nửa năm nữa thôi.” “Nhưng mình đâu biết anh ta có đi lại được hay không. Nếu ở mức di chuyển được bằng xe lăn thì vẫn có thể dẫn theo được chứ?” “Nếu thế thì cô ấy đã chẳng nhờ tư vấn làm gì. Chắc là đang nằm liệt giường, không thể đi lại được rồi.” “Thế à?” “Ừ, chắc là vậy rồi.” “Này.” Atsuya lên tiếng. “Bọn mày định huyên thuyên đến bao giờ thế? Tao đã bảo là kệ đi rồi cơ mà.” Hai đứa kia tiu nghỉu ngậm miệng lại, gục đầu xuống. Nhưng ngay sau đó, Shota ngẩng lên. “Tao hiểu điều Atsuya nói, nhưng tao không thể kệ được. Cô Thỏ Ngọc này có vẻ là lo lắng thật đấy. Chẳng nhẽ mày không muốn làm gì đó cho cô ấy sao?” Atsuya khịt mũi rồi ngồi hẳn dậy. “Muốn làm gì à? Mày đừng làm tao phì cười. Những kẻ như bọn mình thì làm được gì? Tiền không, học vấn không, mối quan hệ cũng không. Bọn mình chỉ làm được mấy việc vớ vẩn như vào nhà người ta chôm đồ thôi. Ấy thế mà cũng không được như dự tính. Cứ tưởng cuỗm được thứ có giá, đã vậy cái xe dùng để chạy trốn lại lăn đùng ra hỏng. Thế nên giờ mới phải ở một nơi thế này, người ngợm đầy bụi. Những kẻ chẳng có lấy một điểm để hài lòng về bản thân như bọn mình thì sao có thể tư vấn được cho người khác.” Đợi Atsuya nói một tràng xong, Shota gục xuống như thể cổ bị rụt vào trong. “Giờ mau ngủ đi. Trời sáng người đi làm sẽ túa ra đường. Chúng ta hòa vào dòng người đó rồi trốn đi.” Nói xong, Atsuya lại nằm xuống. Cuối cùng thì Shota cũng bắt đầu trải giấy ra. Nhưng động tác rất chậm chạp. “Này.” Kouhei ngập ngừng nói. “Hay là cứ viết cái gì đó?” “Cái gì là cái gì?” Shota hỏi. “Thì viết hồi âm đó. Cứ thế này tao thấy sao đó…” “Mày điên à?” Atsuya nói. “Mày bận tâm tới chuyện đó làm gì?” “Nhưng mà chỉ cần mình viết gì đó thôi, tao nghĩ sẽ khác lắm. Chẳng phải vẫn hay có chuyện rằng chỉ cần được nghe thôi cũng thấy biết ơn sao? Người này đang rất đau khổ vì không thể tâm sự với ai. Dù không đưa ra được lời khuyên gì to tát nhưng nếu mình trả lời rằng tôi rất hiểu phiền muộn của cô, hãy cố gắng lên thì chắc cô ấy sẽ cảm thấy nhẹ nhõm được đôi chút.” “Chậc.” Atsuya thốt lên. “Mày thích thì làm. Đồ dở hơi.” Kouhei đứng dậy. “Có gì để viết không nhỉ?” “Có đồ văn phòng phẩm đấy.” Shota và Kouhei đi ra cửa tiệm, sục sạo một hồi rồi quay lại. “Có thứ để viết không?” Atsuya hỏi. “Có. Bút dạ chẳng còn cái nào viết được nhưng bút bi thì còn. Có cả giấy viết thư nữa.” Kouhei hớn hở đáp rồi đi vào phòng bếp bên cạnh. Nó mở tờ giấy viết thư đặt lên bàn và ngồi xuống ghế. “Nào, viết gì bây giờ?” “Thì mày vừa nói đấy thôi. Rằng tôi rất hiểu nỗi phiền muộn của cô, hãy cố gắng lên. Viết thế chứ sao nữa.” Atsuya nói. “Viết thế có cụt lủn quá không?” Atsuya tặc lưỡi. “Tùy mày.” “Viết như ban nãy thì sao? Phương án là đưa cả người yêu đi ấy.” Shota nói. “Chính mày chả bảo nếu làm được thế thì đã không nhờ tư vấn còn gì Shota.” “Ban nãy tao có nói thế nhưng tao nghĩ cứ thử xác minh lại xem sao.” Kouhei hướng khuôn mặt hoang mang sang phía Atsuya. “Mày nghĩ sao?” “Tao không biết.” Atsuya ngoảnh đi. Kouhei cầm bút bi lên. Nhưng trước khi bắt đầu viết, nó lại quay sang nhìn Atsuya và Shota. “Mở đầu bức thư thường viết thế nào nhỉ?” “Ờ, hình như có câu gì đó. Đại loại như kiểu ‘Kính thưa’ hay ‘Kính gửi’.” Shota nói. “Nhưng mà cần gì. Ngay cả thư nhờ tư vấn này cũng có viết gì đâu. Mày cứ viết như là email thôi.” “À, thế hả. Cứ coi như email là được nhỉ. Tôi đã đọc email, à không, đọc thư của cô rồi. Tôi, đã, đọc, thư, của, cô, rồi… “ “Mày không cần đọc thành tiếng đâu.” Shota nhắc. Tiếng đưa bút của Kouhei vọng đến cả tai Atsuya. Có vẻ nó ấn bút khá mạnh. Lát sau, Kouhei bảo “Xong rồi” và đem bức thư tới.  Shota đón lấy bức thư. “Chữ xấu thế.” Atsuya cũng ngó vào xem. Công nhận chữ thằng Kouhei xấu thật. Đã thế còn toàn viết bằng chữ mềm. “Tôi đã đọc thư của cô. Cô thật vất vả. Tôi rất hiểu nỗi phiền muộn của cô. Tôi có ý này, chỉ cần cô đưa anh ấy cùng tới nơi cô đến thôi. Tôi xin lỗi vì không đưa ra được gợi ý gì hay.” “Mày thấy sao?” Kouhei hỏi. “Chà, được đấy.” Shota đáp rồi quay sang Atsuya để tìm sự đồng tình. “Atsuya nhỉ?” “Sao chả được.” Atsuya nói. Kouhei cẩn thận gấp bức thư lại, cho vào phong bì gửi kèm có đề tên “Thỏ Ngọc cung trăng”. “Tao ra cho vào hộp đây.” Nó nói rồi đi ra ngoài bằng cửa sau. Atsuya thở dài. “Thật chẳng biết nó nghĩ gì nữa. Giờ là lúc đi tư vấn cho người dưng nước lã sao. Đến cả Shota, mày cũng hùa theo, chúng mày làm gì thế?” “Đừng có nói thế. Chả mấy khi mà.” “Cái gì. Chả mấy khi nghĩa là sao?” “Nghĩa là bình thường chúng ta có bao giờ lắng nghe phiền muộn của ai đâu. Chẳng ai có ý định nhờ bọn mình tư vấn cả. Có lẽ cả đời này sẽ không có ai. Đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng. Làm một lần có sao đâu nào.” “Hừm.” Atsuya lại khịt mũi. “Cái đó gọi là không biết thân biết phận đấy.” Kouhei quay vào. “Nắp hộp nhận sữa chặt như gì ấy. Chắc lâu rồi không có ai động tới.” “Thì đúng rồi còn gì. Thời này mà còn đi giao sữa à…” Nói đến đó, Atsuya dừng lại. “Này Kouhei, găng tay của mày đâu rồi?” “Găng tay? Đây chứ đâu.” Nó chỉ vào bàn. “Mày tháo ra từ lúc nào đấy?” “Lúc viết thư. Đeo vào khó viết lắm…” “Đồ ngu.” Atsuya đứng dậy. “Vân tay mày sẽ lưu lại trên giấy viết thư mất.” “Vân tay? Có gì không ổn à?” Atsuya những muốn bợp một phát vào cái má phúng của Kouhei, thằng đang hỏi với bộ mặt đần thộn. “Rồi cảnh sát sẽ phát hiện ra bọn mình từng trốn ở đây. Nếu như cái cô tên Thỏ Ngọc đó không đến lấy thư thì sao? Chúng ta sẽ bị điều tra dấu vân tay, một phát là xong luôn.” “Ờ… công nhận.” “Hừm, tao đã bảo đừng có làm gì thừa thãi rồi.” Atsuya cầm đèn pin, sải bước dài đi qua phòng bếp để ra ngoài bằng cửa sau. Nắp hộp nhận sữa đang đóng kín. Đúng như Kouhei nói, nắp rất chặt. Nhưng nó vẫn cố mở ra. Atsuya rọi đèn pin vào bên trong. Song bên trong trống trơn. Nó mở cửa sau, gọi với vào trong. “Này, Kouhei, mày cho thư vào đâu thế?” Kouhei vừa xỏ tay vào găng vừa đi ra. “Đâu là sao, cho vào cái hộp nhận sữa đó.” “Không có.” “Hả, không thể nào…” “Hay mày tưởng là cho vào trong nhưng lại rơi ra ngoài?” Atsuya rọi đèn xuống mặt đất. “Không có chuyện đó đâu. Tao chắc chắn đã cho vào rồi mà.” “Thế nó biến đi đâu?” “Chà.” Kouhei đang nghiêng đầu thắc mắc thì có tiếng chân huỳnh huỵch lao tới. Là Shota. “Có chuyện gì thế?” Atsuya hỏi. “Tao nghe thấy có tiếng động ở phía cửa hàng nên ra xem thì thấy cái này rơi ở dưới khe nhận thư.” Thứ Shota chìa ra với khuôn mặt tái mét là một chiếc phong bì. Atsuya nín thở. Nó tắt đèn pin, nén tiếng bước chân, chầm chậm lách qua hông căn nhà. Từ trong bóng tối, nó khẽ nhìn về phía trước cửa hàng. Nhưng… Ở đó không một bóng người. Cũng không có vẻ là ai đó vừa rời đi.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN