Điều Kỳ Diệu Của Tiệm Tạp Hoá Namiya
Chương 3:Thư hồi âm để trong hộp nhận sữa(3)
. “Cảm ơn tiệm đã hồi âm nhanh chóng. Sau khi cho bức thư vào khe nhận thư của tiệm tối hôm qua, cả ngày hôm nay tôi cứ nghĩ mãi không biết có phải mình đã quấy rầy tiệm vì nhờ tư vấn một chuyện rắc rối hay không. Tôi đã thở phào nhẹ nhõm khi nhận được hồi âm của tiệm. Tiệm Namiya thắc mắc vậy cũng đúng thôi. Nếu được, tôi cũng muốn đưa anh ấy theo đi du đấu hoặc tập trung đội tuyển. Nhưng xét tình trạng bệnh tật của anh ấy thì điều này là bất khả. Anh ấy đang điều trị tích cực trong bệnh viện để ngăn căn bệnh tiến triển. Có thể tiệm sẽ nghĩ rằng nếu vậy thì tôi chỉ cần luyện tập ở chỗ gần anh ấy là được. Nhưng quanh bệnh viện anh ấy nằm không có địa điểm hay cơ sở nào để tôi có thể luyện tập. Hiện tại, chỉ những ngày không phải luyện tập tôi mới có thời gian đến thăm anh ấy. Ngay cả lúc này đây, ngày xuất phát của đợt tập trung mới cũng đã cận kề. Hôm nay tôi vừa đến gặp anh ấy. Anh bảo tôi hãy mang thành tích về và tôi đã gật đầu. Thật lòng, tôi muốn nói với anh là tôi không muốn đi, tôi muốn ở bên anh nhưng đã cố kìm lại. Bởi tôi biết, nếu nói vậy, anh ấy sẽ đau lòng lắm. Tôi chỉ ước dù xa nhau, tôi vẫn có thể được nhìn thấy gương mặt anh ấy. Tôi cứ mơ mình có cái điện thoại ti vi giống như trong truyện tranh. Đúng là trốn tránh hiện thực nhỉ. Tiệm Namiya à, cảm ơn tiệm đã lắng nghe điều phiền muộn của tôi. Chỉ cần trút được nỗi lòng qua thư thế này tôi cũng thấy nhẹ nhõm đi nhiều. Tôi biết tự tôi phải đưa ra câu trả lời nhưng nếu tiệm có gợi ý gì, xin hãy hồi âm cho tôi biết. Ngược lại, nếu tiệm nghĩ rằng chẳng thể đưa ra lời khuyên gì nữa, xin cứ viết để tôi hay. Tôi không muốn làm phiền tới tiệm. Nhưng dù thế nào thì ngày mai tôi vẫn ghé qua kiểm tra hộp nhận sữa. Rất mong nhận được sự giúp đỡ. Thỏ Ngọc cung trăng.”
Người đọc thư sau cùng là Shota. Nó ngẩng lên, chớp mắt hai cái.
“Cái này nghĩa là sao?”
“Tao không biết.” Atsuya nói.
“Tóm lại là thế nào? Cái này là gì?”
“Là thư hồi âm chứ gì nữa. Từ cô Thỏ Ngọc đó.”
Cả Atsuya và Shota cùng nhìn sang Kouhei khi thấy nó đáp vậy.
“Ý tao là sao nó đến luôn rồi.” Câu hỏi giống nhau bật ra từ miệng hai đứa.
“Sao ư…” Kouhei gãi đầu. Atsuya chỉ ra phía cửa sau.
“Mày bỏ thư vào hộp nhận sữa mới được năm phút. Ngay sau đấy tao ra xem thì bức thư đó đã biến mất. Giả sử người lấy đi là cái cô tên Thỏ Ngọc thì để viết bức thư hồi âm thế này cũng phải mất thời gian đấy. Vậy mà ngay lập tức bức thư thứ hai đã được nhét vào đây. Quả là kỳ lạ.”
“Tao biết là kỳ lạ nhưng đây rõ ràng là thư hồi âm của cô Thỏ Ngọc còn gì. Bởi cô ấy trả lời đúng những gì tao hỏi.”
Atsuya không thể phản bác lời của Kouhei. Nó nói đúng. “Đưa tao mượn.”
Atsuya nói rồi giằng lá thư từ tay Shota. Nó đọc lại lần nữa. Nếu không biết thư hồi âm của Kouhei thì không thể viết được bức thư như vậy.
“Chết tiệt, thế này là sao. Hay chúng ta đang bị ai đó chơi?” Shota nói với giọng bực bội.
“Phải đấy.” Atsuya chỉ tay vào ngực Shota. “Ai đó đang điều khiển vụ này.” Atsuya ném bức thư đi và mở tủ âm tường ở bên cạnh. Bên trong chỉ có chăn và thùng các tông.
“Atsuya, mày làm cái gì thế?” Shota hỏi.
“Tao kiểm tra xem có ai đang trốn ở đây không. Chắc chắn ai đó đã nghe trộm đoạn trao đổi của bọn mình trước khi Kouhei viết thư và rồi viết thư hồi âm trước bọn mình một bước. Mà không, cũng có thể là đặt máy nghe trộm. Bọn mày cũng kiểm tra quanh đó đi.”
“Đợi đã. Ai lại đi làm chuyện đó chứ?”
“Làm sao tao biết được. Một kẻ tọc mạch nào đó có sở thích trêu chọc người khác đang trốn trong căn nhà hoang này.” Atsuya rọi đèn pin vào bên trong bàn thờ. Tuy nhiên Shota và Kouhei không hề động đậy.
“Gì thế. Sao chúng mày không tìm?” Thấy Atsuya hỏi, Shota lúng túng.
“Không, tao nghĩ không phải đâu. Không thể có người đi làm chuyện ấy.”
“Nhưng sự thật là có còn gì. Chỉ có thể nghĩ như vậy thôi.”
“Vậy ư.” Shota tỏ vẻ chán nản.
“Thế còn việc bức thư biến mất khỏi hộp nhận sữa?”
“Chuyện đó thì… là một trò bịp bợm nào đó. Có loại giống như ảo thuật đấy.”
“Trò bịp bợm à.” Kouhei sau khi đọc lại lần nữa bức thư thứ hai bèn ngẩng lên nói: “Cô này hơi lạ.”
“Lạ cái gì?” Atsuya hỏi.
“Trong đây viết là giá mà có điện thoại ti vi. Chẳng lẽ cô ta không có điện thoại di động? Hoặc là điện thoại không có chức năng gọi thoại có hình?”
“Ý cô ta là ở trong bệnh viện thì không thể dùng được điện thoại di động.” Shota đáp.
“Nhưng còn viết là giống như trong truyện tranh. Người này chắc chắn không biết loại điện thoại di động có chức năng gọi thoại có hình.”
“Không thể nào. Thời buổi này làm gì có chuyện đó.”
“Không, tao nghĩ chắc chắn là thế đấy. Được rồi, để tao bảo cho cô ấy biết.” Kouhei đi về phía bàn ăn ở trong bếp.
“Này, mày làm gì thế? Lại định viết hồi âm à? Chỉ là chúng ta đang bị trêu thôi.” Atsuya nói.
“Chuyện đó mình vẫn chưa biết mà.”
“Chắc chắn đang bị trêu rồi. Ngay cả đoạn trao đổi này cũng đang bị nghe và giờ họ lại viết thư trước chúng ta đấy… Không, đợi đã.”
Trong đầu Atsuya chợt nảy ra một ý.
“Phải rồi. Này Kouhei, viết hồi âm đi. Tao vừa nảy ra ý này hay lắm.”
“Cái gì, sao tự nhiên lại… Mày sao thế?” Shota hỏi.
“Cứ làm đi. Mày sẽ hiểu ngay thôi.” Cuối cùng Kouhei cũng bảo “Đã xong” và đặt bút xuống. Atsuya đứng bên cạnh, nhòm xuống tờ giấy. Chữ Kouhei vẫn xấu vậy.
“Tôi đã đọc bức thư thứ hai. Tôi sẽ cho cô biết một điều rất hay. Có loại ‘keitai’3 có thể nói chuyện qua màn hình đấy. Hãng nào cũng có loại này. Cô chỉ cần lén gọi sao để bệnh viện không phát hiện là được.”
“Thế này được không?” Kouhei hỏi.
“Được chứ sao không.” Atsuya nói. “Thế nào mà chả được. Mau cho vào phong bì đi.”
Trong bức thư thứ hai cũng có kèm một phong bì đề người nhận là “Thỏ Ngọc cung trăng”. Kouhei gấp bức thư vừa viết và cho vào phong bì.
“Tao sẽ đi cùng. Shota, mày ở đây nhé.” Atsuya cầm đèn pin, đi ra phía cửa sau. Ra đến ngoài, nó nhìn theo đến lúc Kouhei bỏ bức thư vào hộp nhận sữa.
“Xong rồi, Kouhei, mày nấp vào đâu đó và canh cái hộp này nhé.”
“Tao hiểu rồi. Còn mày thì sao hả Atsuya?”
“Tao sẽ đi ra đằng trước. Tao sẽ canh xem ai sẽ bỏ thư vào.” Atsuya men theo hông căn nhà, từ trong bóng tối, nó thám thính tình hình trước nhà. Chưa thấy có ai cả. Đứng canh một lúc thì nó cảm giác có người đằng sau. Nó ngoảnh lại, đúng lúc Shota đang tới gần.
“Gì thế. Tao bảo mày cứ ở trong nhà cơ mà.” Atsuya nói.
“Có ai xuất hiện không?”
“Chưa thấy. Thế nên tao mới canh thế này chứ.”
Lập tức, mặt Shota trở nên thất thần. Miệng nó há nửa chừng.
“Sao? Có chuyện gì?”
Shota chìa chiếc phong bì ra trước mặt Atsuya: “Đến rồi này.”
“Cái gì đến?”
“Thì đây.” Shota liếm môi.
“Bức thư thứ ba.”
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!