Ebolavior 2 - Truyện xác sống kinh điển Việt Nam
33. CHƯƠNG III: SỤP ĐỔ - Hồi 12.1: *KẺ PHẢN BỘI*
Bất thình lình, tiếng pháo phụt lên kèm theo âm thanh xì xì xen kẽ trong làn khói phía cuối hành lang ngay sát cầu thang dẫn lên tầng 3, và thứ ánh sáng rực lửa lan tỏa chập chờn dần dần bám lên một thân thể cao lớn đang đứng sừng sững. Cả tôi và Đại Bàng đều giật mình hoảng hốt cho dù đã chuẩn bị tâm lý trước sự xuất hiện của hắn, cách hắn đứng bất động, lặng thinh như một bóng ma toát lên sát khí cực kỳ nguy hiểm, bầu không khí chợt khó thở hơn bao giờ hết!
Tôi khẩn trương giương cung thủ thế, lập tức bật đèn đã lắp sẵn nhìn cho rõ kẻ lạ mặt. Đập vào mắt tôi chính là chiều cao gần mét tám đó, cái chiều cao mà tôi chợt không dám tin vào kết luận của mình, chắc chắn chỉ là tương đồng, không có lý nào lại là anh và không có một vết đen nhân cách nào khiến con người đó phải sử dụng cách thức bỉ ổi này.
Và rồi tất cả những gì mà tôi cố phản bác đó đột ngột bị ném vào hố sâu tuyệt vọng khi thấy hắn đang nắm chắc cây Blue Recurve Bow quen thuộc, lưng đeo bao đựng tên.
1 cảm giác bị phản bội mãnh liệt thật sự, dáng người đó, cây cung đó, mọi thứ đều đưa đến đúng đáp án mà tôi đã phủ nhận.
– Mẹ kiếp, có phải anh không? Trả lời em đi…
Tôi vừa hỏi vừa run run tiến gần vào. Hắn vẫn tuyệt đối giữ im lặng và tôi mong sao hắn đừng mở miệng, bởi chỉ cần cái giọng nói ấy phát ra thì mọi sự nghi ngờ đều chấm dứt.
Hắn ta khoác trên mình bộ đồ da bảo hộ kín mít như dân phượt, riêng phần ngực áo được trang bị thêm hai miếng cứng chống va đập, trên dưới tứ chi đều đã mang ốp bảo hộ. Đặc biệt hơn cả, chính là 1 chiếc mũ giáp ôm trọn phần đầu với nhiều con vít được xoáy lại, cố định với 1 cặp kính mắt màu vàng và những tấm kim loại. Chỗ các con vít được bắt chạy theo hình chữ T từ vùng mắt xuống đến tận cằm và vênh cao hơn so với phần còn lại, trên đó khắc họa tiết hàm răng xác chết màu nâu đỏ nhìn rất kinh tởm. Và chính cái hình thù ma quỷ đó khiến cả người tôi bủn rủn, không sao bước nổi, đành lập tức lùi lại giữ khoảng cách.
– Thì ra là kính hồng ngoại, hèn hạ!
Đại Bàng thốt ra giọng căm hờn, giờ thì tôi đã hiểu vì sao kẻ khốn nạn này có thể bắn một cách chuẩn xác đến như vậy. Nhưng hắn vẫn tuyệt nhiên không phản ứng hay đáp trả, mà cứ đứng ung dung như đang muốn vờn con mồi trước khi lấy mạng.
– Sao mày im lặng thế, trả lời đồng bọn đi chứ? Nếu không cũng bắt tay nhau ăn mừng vì cái kế hoạch chó chết đã thành công.
– Đừng nói nữa.. – tôi nói với Đại Bàng
– Mày là cái thá gì mà..
– Khốn kiếp! Đến lúc này anh vẫn nghĩ tôi là người như vậy à?! – tôi điên tiết quát
– Giết hắn đi! Chứng minh sự trong sạch của mày đi!
– Làm ơn nếu không phải anh hãy bỏ mũ ra..
Tôi nói như 1 lời thỉnh cầu cuối cùng và hắn ngay lập tức trả lời bằng cách bỏ ngoài tai. Sự thật đã chẳng thể trốn tránh, tôi ném ngay 1 ánh mắt đầy căm phẫn xen lẫn cả chua xót về phía kẻ mà mình đã quen thân suốt thời gian qua.
– Tôi đã nhờ anh dạy thứ khốn kiếp này, và tôi sẽ làm tất cả những gì học được để kết thúc mọi chuyện cho dù phải chết, đồng thời phá hủy nó!
Tôi rút tên lắp vào cung ngắm về phía hắn theo dải sáng léo lắt, hắn đột ngột xoay chuyển thân người, chân trụ bước lên, chỉ mất vài giây đầu mũi tên đã ngắm về phía tôi. Cách tra tên rồi giương cung cao qua đầu, ngay sau đó từ từ hạ xuống ngang tầm mắt đồng thời mở rộng thân mình, hít sâu đẩy ngực ưỡn về phía trước nhằm giảm quán tính bật trở lại của dây cung. Một loạt chuỗi tác xạ mà hắn vừa thể hiện đều chứng tỏ hắn không phải kẻ tay mơ.
– Đồ phản bội!!
Tôi hét to đồng thời thả dây nhưng hắn ta đã phóng tên tới trước, khoảnh khắc chỉ có thể diễn tả bằng tích tắc. Ngay lập tức, 1 xung lực cực mạnh chạy thẳng vào cánh cung làm tay tôi tê dại, tức thì đánh rớt xuống đất.
Với những gì tôi biết đây tuyệt đối chưa phải là tất cả năng lực thực sự của hắn.
– Mẹ kiếp!
Tôi đã nhìn thấy hắn tiếp tục cho tên vào cung, sắp sửa phát động đợt bắn tiếp theo. Tình thế cực kỳ nguy hiểm, nếu không tránh được thì muốn cũng không có cơ hội để mà tránh lần hai.
– Chạy vào trong mau!!
Tôi hét bảo Đại Bàng, đồng thời khẩn trương cúi người nhặt cung. Nhưng đã muộn, đầu mũi tên của hắn đập thẳng vào phần uốn cong trên thân cung tạo thành 1 lực xoáy khiến cung văng ra xa. Tôi còn chưa kịp biết mình phải làm gì tiếp theo thì đã lĩnh ngay một 1 mũi tên sượt qua phần đùi, có lẽ thân tên bay đi đã va đập vào bàn ghế xung quanh chứ khả năng của hắn không tầm thường đến vậy.
Chỉ cần một phát nữa là có thể kết liễu được tôi, bản năng trong tôi trỗi dậy lập tức cúi rạp người xuống. Dù không nhìn thấy đằng sau nhưng tôi cảm nhận rất rõ hắn đang ngắm tên về phía mình.
Tại sao hắn lại có thể đóng kịch giỏi đến thế?
Bỗng, tiếng súng nổ làm tôi giật mình mở to mắt. Và một thanh âm quen thuộc hét gọi.
– Dậy mau!
Đại Bàng bắn 1 cách liên hoàn và tiến lại gần chỗ hắn, nhưng tôi chẳng thấy gì ngoài lớp ánh sáng đỏ cháy bập bùng.
– Đừng nghĩ mấy mũi tên ghẻ của mày sẽ giết được tao! Có ngon thì vứt cái thứ rác rưởi ấy đi thằng hèn!
Tiếng tách tách vang lên, súng của anh hết đạn. Và lúc này thì hắn đột ngột xuất hiện bước về phía người chiến sĩ ấy, cung đã giương sẵn. Nhưng không để mình thất thế, anh lấy ngay chiếc ghế ném phăng về phía hắn ta buộc tên phản bội đó phải tìm cách tránh né.
Không để hắn nhân cơ hội phản công, anh nhấc bổng cả chiếc bàn giơ ra chắn trước mặt bứt tốc lao vào giáp lá cà đồng thời vô hiệu hóa đường tên bay. Hắn dường như điên tiết, ném phăng cung chạy thẳng tới rồi đột ngột dậm nhảy tung cước đá thẳng lên mặt bàn. Đại Bàng có vẻ bị bất ngờ, lập tức buông tay, nhưng lực cước xem chừng quá mạnh khiến cơ thể buộc phải theo đà chúi húi về sau, riêng hắn tiếp đất một cách nhẹ nhàng nhưng dáng vẻ lại mang đầy uy lực.
– Cuối cùng mày cũng chịu đấu như một thằng đàn ông rồi, Trung ạ!
Người chiến sĩ vừa nói vừa vẩy 2 bàn tay. Bỗng chốc tôi cảm thấy điên tiết và giận dữ hơn bao giờ hết, hai hàm răng nghiến vào nhau ken két, xé rách tấm khăn trải bàn băng bó 1 cách tạm bợ. Khi đứng dậy, hai người họ đã lao vào quyết chiến ác liệt.
Đại Bàng tấn công dồn dập như vũ bão kèm theo sự căm hận, hắn ta thoạt nhìn thấy lui về phòng thủ, có đôi phần thua thiệt, nhưng nhân cơ hội lại đột ngột áp sát uy hiếp, mang nặng sát khí của loài mãnh thú. Thế trận hết sức giằng co, nhưng ở hắn vẫn toát lên vẻ ung dung bình thản.
Người chiến sĩ chợt xoay chuyển thế đánh, có vẻ anh đã cảm nhận được sự bất ổn, từ từ lui lại giữ khoảng cách, thủ thế sẵn sàng nghênh đón. Kẻ phản bội đó cũng chẳng phải tay vừa, Đại Bàng bất ngờ dừng đợt tấn công thì hắn cũng hoàn toàn không có ý định tiếp cận. 2 bên cùng thăm dò nhau.
Xem ra đây là cuộc đấu cân não mà ai ra đòn đầu tiên chắc chắn sẽ gặp nhiều bất lợi.
Bất ngờ Đại Bàng nóng máu hét lên rồi xông tới trước. Nhanh như cắt, anh tung 1 cú đấm ngang nhắm vào phần cổ trái đối phương, hắn lập tức khóa đòn, thuận thế bẻ quặt cẳng tay Đại Bàng, chớp thời cơ định giáng một đòn hiểm ngay giữa ngực người chiến sĩ. Dường như bắt bài, anh tức khắc sử dụng kế gậy ông đập lưng ông, khóa tay còn lại của hắn chặn đòn đánh, khẩn trương tung cước linh hoạt đá vào 2 bên háng rồi một phát giữa ngực. Hắn bất ngờ, chới với, dính chọn liên hoàn cước nhưng kiểm soát lại tình thế cực kỳ nhanh chóng, liền lợi dụng chiếc mũ giáp đang đội chọi thẳng vào đầu Đại Bàng.
Một cú chấn động mạnh, người lính tức thì thả lỏng hai tay, và hắn dễ dàng thoát khỏi thế kìm kẹp. Như một tia chớp, hắn bắt đầu tấn công, choàng tới ôm lấy đầu Đại Bàng ghì xuống, tung gối giã thẳng vào mặt, một cách đánh hết sức thâm hiểm và hèn hạ, lần thứ 2 người chiến sĩ không kịp trở tay. Dường như chưa hả dạ, hắn liên tiếp lên gối khiến Đại Bàng chỉ còn cách giơ 2 tay ra chắn trước mặt, phòng thủ yếu ớt. Bất thình lình, hắn đổi cách ra đòn, giáng ngay cùi trỏ xuống sống lưng, dưới mặt không được thì lợi dụng phía trên, phân tích điểm yếu rất linh hoạt.
Người chiến sĩ liên tục bị bức bách, điên tiết ôm chặt lấy eo kẻ thù, gấp rút lao mạnh về trước. Hắn bỗng mất đà đứng vững, trong tích tắc buộc phải dừng tay, tận dụng cơ hội, Đại Bàng tóm chặt lấy cổ chân hắn kéo giật về trước đồng thời lộn người thẳng đứng, 2 chân nhanh như cắt quặp ngay lấy cổ cắt xoáy 1 vòng trên không trung khiến hắn như cánh cung bị xoắn lại, xoay vòng vòng rồi ngã đập mặt xuống đất. Dĩ nhiên sau đòn kết liễu vừa rồi, người chiến sĩ cũng không thể đứng lên nổi.
Thời cơ hạ gục hắn đã đến, tôi cố gắng lết về chỗ cây cung đen nhằm hỗ trợ Đại Bàng. Nhưng chưa đến nơi thì tiếng bước chân đã đáp xuống nền đất, 1 bóng đen cao lớn đang đứng sừng sững.
– Chó chết!
Rõ ràng đòn tấn công chưa đủ đô để khiến kẻ phản bội đo ván, hắn bắt đầu bước đến chỗ tôi. Không còn nghi ngờ gì nữa, mục tiêu tiếp theo chính là mình, tôi gắng hết sức chạy nhanh hơn.
2 tay tôi xô đẩy hết bàn đến ghế hòng ngăn cản hắn vô tình lại tự tạo chướng ngại vật khiến mình vấp té, lăn quay ra đất.
– Đứng lại, tao đã chết..đâu…
Đại Bàng tóm chân giữ hắn lại. Kẻ phản bội đó không chần chừ đá thẳng vào mặt anh, buộc anh thấy đau mà buông tay, rồi hắn chậm rãi đến bên, bất thình lình dẫm xuống vết rách nơi bả vai và di mạnh, 1 hành động hết sức bỉ ổi.
– Dừng lại!!
(tiếc gì 1 dấu sao đề cử để động viên tác giả các bạn nhỉ? Dấu sao tuy nhỏ nhưng điều đó cho thấy bạn quan tâm đến câu chuyện đó. Và tác giả cũng rất vui nếu được kết bạn, làm quen với bạn qua facebook: https://www.facebook.com/longpham2810
Và bạn cũng đừng quên lên wall tác giả viết những dòng suy nghĩ, cảm nhận về câu chuyện để hối thúc tác giả mau ra chap mới nghen. Mãi yêu đọc giả)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!