Anh vẫn luôn là người em yêu nhất!
Chương 1
Tôi tức giận chạy thẳng tới chỗ giường hét lớn:\”Hai người đang làm gì thế hả?\”.Tiếng hét của tôi lớn đến mức hai người đang ngủ ngon lành bỗng giật mình tỉnh giấc,Trịnh Vũ vừa thấy tôi mặt liền thất thần,nhanh chóng túm lấy cánh tay tôi,đưa ánh mắt đáng thương giả tạo nhìn tôi:\”Mộng Tử à,em nghe anh giải thích,sự việc không như em nghĩ đâu!\”.Tôi lạnh nhạt hất cánh tay ấy ra,mặt không chịu đựng nổi mà đỏ rực lên,đôi mắt ánh lên vẻ căm hận,tôi cất giọng điệu mỉa mai:\”Ô!Không phải Vũ Cơ đây sao?Tớ nghe nói cậu đi du lịch với gia đình mà,sao giờ lại ở đây?\”.
Vũ Cơ nhìn tôi vẻ tội nghiệp khiến tôi cảm thấy buồn nôn, cô ta cất giọng nói rất ngọt,rất thanh, chứa đầy vẻ hối lỗi nhưng trong tâm can tôi chỉ nghe thấy sự giả tạo:\”Mộng Tử,cậu đừng trách anh ấy,lỗi đều là do tớ,là do tớ thích anh ấy quá!\” cô ta bắt đầu khóc lóc thảm thiết cứ như rằng tôi bắt nạt cô ta vậy. Trịnh Vũ thấy thế thì liền đến dỗ dành:\”Thôi,em đừng khóc nữa!\”. Anh ta nhìn tôi thở dài,bỗng nhiên ánh mắt anh ta thay đổi hẳn,lộ rõ vẻ lạnh lùng nhìn tôi:\”Đến nước này rồi thì tôi không còn dấu gì cô nữa!Tôi và Vũ Cơ đã yêu nhau thật lòng rồi,giờ đây tôi cũng chả còn có tình cảm với cô nữa,tốt nhất chúng ta li hôn đi!\”.
Anh ta nhấn mạnh hai chữ \”li hôn\” làm tôi đau thắt,hai chân tôi không còn đứng vững mà khụy xuống,đôi mắt không làm chủ được mà rơi lệ. Trong đầu tôi những ngày tháng tôi và anh ta hạnh phúc, cùng nhau vui chơi.cùng nhau ăn bữa tối,cùng nhau đón năm mới,cùng nhau nghĩ đến tương lai,nghĩ đến những đứa con…. bỗng nhiên vỡ tan, tiếng choang trong đầu tôi vang lên dữ dội. Tôi vân cố kìm nén,dữ bình tĩnh nói:\”Thôi được,anh viết đơn đi!\”.Không biết từ khi nào anh ta đã móc ra một tờ giấy li hôn,tôi nhìn tờ giấy cười đau khổ:\”Thì ra anh đã có chuẩn bị trước rồi!\”. Tôi rút ngay trong túi áo cây bút rồi kí vào,đôi mắt vô hồn nhìn anh ta:\”Không cần ra tòa,căn nhà vốn dĩ đứng tên tôi,chiếc xe coi như của anh,anh nhanh chóng dọn đồ đi!\”. Sau đó tôi cố gắng quay người,đi nhanh ra cửa rồi đóng lại cái ầm.
Tay tôi run run cố gắng móc cái điện thoại gọi điện cho em gái,đầu dây bên kia vọng tiếng:\”alo\”,\”Em có thể sang đón chị được không?\”. Nó nghe thấy giọng tôi liền hốt hoảng:\”Chị sao thế?Sao lại khóc?Ai đã làm gì ra nông nỗi thế này hả?\”, tôi biết nó sẽ hốt hoảng vì trước giờ tôi là người rất ít biểu lộ cảm xúc,lạnh lùng và cứng rắn, tôi đành nói thật:\”Mộng Nguyệt ơi,chị…li hôn rồi!\”. Đầu dây bên kia bỗng nhiên yên lặng chập lâu rồi lên tiếng:\”Chị cứ đứng đó,em đến ngay!\”
Hết chương 1
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!