Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!
Chương 89
Thiên Âm vội vàng nhận lấy, bình tĩnh nhìn chăm chú, vật trong hộp vỏn vẹn lớn chừng hai bàn tay, cây cung ánh trăng tinh xảo nằm lặng lẽ. Tường vân* trên thân cung thoáng ẩn thoáng hiện, hai đầu cây cung cũng được chạm khắc dị hoa*, hoa có sáu cánh, trên mỗi cánh đều thấy rõ được hoa văn.
Tường vân*: mây lành.
Dị hoa*: hoa kỳ lạ.
Xuyên thấu qua những cánh hoa này, một cảm giác hết sức quen thuộc, quen thuộc đến sâu trong linh hồn, trong nháy mắt nàng dường như có cảm giác tràn đầy sức sồng. Trước mắt nàng tựa như hiện lên biển hoa màu tím, trong không trung cánh hoa tung bay như tuyết, một bóng dáng uyển chuyển trong vạn hoa tuyết từ từ xoay người, gương mặt không rõ ràng, ánh mắt đã trong sáng trở lại.
Không có cảnh tượng hoa rụng như tuyết, cũng không có bóng dáng của cô gái xinh đẹp, đối diện Trọng Hoa sâu lắng ngắm nhìn nàng.
Nàng vẫn đứng ở chỗ cũ, tay nâng hộp gỗ. Mọi thứ mới vừa xảy ra trong bất ngờ, thật giống như ảo giác.
Tay vừa lau cây cung thì đột nhiên nó phát ra ánh sáng rực rỡ mãnh liệt, Thiên Âm vội vàng che mắt, Trọng Hoa đoạt Trường Cung từ trong tay của nàng thì bỗng nhiên nó trở nên to lớn, lật bàn tay một cái, toàn thân cây cung tràn ra linh khí, thoáng chốc như thủy triều lặng xuống.
Thiên Tuyết chẳng biết lúc nào đến bên cạnh chân nàng, nhìn cây cung trong tay Trọng Hoa, vẻ mặt dường như rất kích động.
Thiên Âm ôm nó lên, ánh mắt vẫn bị cây cung hấp dẫn: \”Sư phụ, cây cung này thật là kỳ lạ! Con tưởng rằng sư phụ chẳng qua chỉ muốn đưa đồ chơi cho con chứ, thật ra cây cung có linh lực rất mạnh!\”
Thiên Âm vẫn sợ hãi than, Trọng Hoa quan sát cây cung kia một lần, một ấn ký mặt trăng thật giống như bức tranh nào đó ở phía tay cầm, ánh sáng rực rỡ. Hắn nhíu mày lại, tựa như có nghi ngờ có lo lắng, nghi ngờ bởi vì cây cung này đã đặt ở mật thất mấy ngàn năm, đều không náo động giống như hôm nay, vì sao chỉ ở gần Thiên Âm, linh khí bên trong cây cung lại giống như vỡ đê nước lũ tràn ra ngoài? Lại có thể cộng hưởng* với Thiên Âm, cây cung này là muốn nhận Thiên Âm làm chủ nhân của nó sao?
Cộng hưởng*: do hai vật thể cùng chấn động phát ra âm thanh.
Mặt khác, hắn lại rất lo lắng bản thân cây cung này vô cùng cường đại, Thiên Âm không cách nào nắm trong tay, sơ sẩy một cái, binh khí làm mê hoặc ý trí. Trong Tiên giới, số người bị binh khí cắn trả có rất nhiều. Bình thường đều là bởi vì tu vi của bản thân nông cạn.
\”Sư phụ, cây cung này thật là xinh đẹp!\”
Trong nội tâm Trọng Hoa khẽ động: \”Ngươi thích?\”
\”Thích!\” Hai mắt Thiên Âm lấp lánh, nhìn chằm chằm Trường Cung ánh trăng trong tay hắn: \”Tất cả mọi người dùng Tiên Kiếm, quả thật không có gì đặc sắc, con mới không cần sử dụng kiếm. Cây cung này không chỉ đặc biệt xinh đẹp, hơn nữa con có loại cảm giác quen thuộc với nó, cảm thấy nó cũng muốn ở cùng với con!\”
Thiên Tuyết vội vàng phối hợp gật đầu vung móng: \”Bì bõm!\”
Trong nội tâm Trọng Hoa khẽ động: \”Thiên Tuyết, ngươi nhận ra cây cung này?\”
Thiên Tuyết vội vàng nháy mắt mấy cái, liên tục lắc đầu không ngừng.
Trọng Hoa vốn không muốn giao cây cung này cho Thiên Âm, nhưng nhìn ánh mắt tha thiết đó của nàng, khó có được nàng trừ thịt nướng và vàng bên ngoài còn thích món đồ khác, trái tim mềm nhũn, liền bỏ đi suy nghĩ muốn thu hồi.
Nhưng ánh mắt nóng bỏng của Thiên Tuyết khiến cho lòng hắn không được bình tĩnh. Sau khi đưa cây cung cho nàng là một giọng nói nặng nề mà Thiên Âm chưa từng biết đến: \”Cung này được đặt tên là Tịch Diệt cung, sau này nó chính là binh khí của ngươi rồi.\”
Hắn vừa nói vừa dẫn Thiên Âm ra khỏi mật thất, Thiên Âm không rõ chân tướng, nhìn sắc mặt vô cảm của hắn, le lưỡi một cái, cũng không dám nói gì, vội đuổi theo.
Trong nháy mắt, hai người đã đi tới phía sau núi, nhìn bầu trời trong xanh, hai tay bạch ngọc của hắn nhẹ nhàng đặt trên dây cung, chậm rãi nói ra: \”Sử dụng cây cung này thật ra rất đơn giản, lấy pháp thuật ngưng tụ thành mũi tên, giống như vậy.. . . . .\”
Một Tiễn khí được ngưng tụ trong cây cung ánh trăng, hắn nhắm ngay bầu trời, ngón tay thon dài buông lỏng, bỗng chốc một tiếng, mũi tên linh khí giống như như sao rơi bắn về phía chân trời.
Thiên Âm vẫn còn kinh ngạc sợ hãi, Trọng Hoa cúi đầu, ánh mắt không thể nói thành lời, không khỏi ưu tư, là vẻ mặt xa lạ của Thiên Âm.
Hắn nói: \”Cung này có linh khí, để tránh làm tổn thương ngươi, vi sư đã phong ấn, ngươi phải luyện tập nhiều hơn, nhanh chóng nắm giữ phương pháp sử dụng và độ chính xác.\” Giương mắt nhẹ nhàng đảo qua: \”Không được học theo tài bắn cung của sư huynh Đông Phương ngươi, lúc luyện tập bắn mũi tên về phía Nam lại lệch về phía Bắc.\”
\”Phốc. . . . . .\” Thiên Âm bật cười, ngay sau đó giấu đi, nở nụ cười nghiêm túc mà chống đỡ: \”Sư phụ yên tâm, nhiều nhất con chỉ bắn mũi tên về phía Nam nhưng lại lệch về phía Đông Nam.\”
\”. . . . . .\” Trọng Hoa xoay người đi: \”Nếu quả thật tài nghệ như vậy, đi ra ngoài gặp người đừng nói là đệ tử Trọng Hoa ta.\”
Ở phía sau, Thiên Âm cố nén cười toàn thân phát run.
****
Ngày thứ hai, Chưởng môn khí phách, tập hợp một đại nhóm người chậm rãi đi về phía Trường Lưu Tiên sơn.
Một nhóm người mang theo kiếm bay trên không trung, nói ít cũng có hai ba trăm. Rất nhanh
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!