ĐẠI BOSS TRẺ CON CỰC KỲ YÊU VỢ
Chương 2
Hôm nay, Đại Kỷ đi làm có phần vui vẻ, nên thoải mái chấp nhận những thiếu sót lặt vặt nhỏ nhặt của nhân viên – điều mà trước đây Đại Kỷ không bao giờ làm. Thấy Đại Kỷ vui vẻ, nhân viên ở công ty bàn tán xôn xao, rồi cuối cùng bắt trợ lý Trần ra, hỏi: “Hoàng tiên sinh, Đại Boss bị sao vậy? Đừng nói tụi này anh ấy bị bệnh nhé!? Hay là hôm qua anh ấy không đi được nên hôm nay thành như vậy luôn rồi? Lạy trời, Boss cười kia! Anh đừng làm chúng tôi sợ Boss ơi!!!” chỉ khi không có Đại Kỷ họ mới dám dùng từ này với vị cao cao tại thượng kia.
Trợ lý Hoàng cũng đâu có biết gì đâu…Sáng nay anh thấy cái nụ cười quái đản của Đại Kỷ là thấy rợn da gà lên, lỗ chân lông nghẹt hết lại…Phải nói anh còn sợ gấp 3 lần đống người này. Đại Kỷ mỗi lần vui vẻ là chắc chắn sẽ có việc, mà có việc thì chỉ có mình trợ lý phải lo…
Số anh là số nhọ mà…
“Tập trung làm việc đi, Giám đốc còn cười là còn thấy mặt trời, không cười nữa thì tèo cả đám.” Trợ lý Hoàng nghiêm túc nói, quả thật hiếm thấy Đại Kỷ cười thì thôi, hôm nay ngày may mắn, nếu lỡ chọc giận anh, chắc chắn tiền lương bị cắt sạch chứ nói gì là giảm nữa.
Mọi người nghe vậy, lúi húi đi làm việc, ai về chỗ nấy.
Trợ lý Hoàng thấy sắp xếp đã ổn hết rồi, nên vội quay về chỗ của mình trong phòng Giám đốc, không phải có gian tình mới đặt chỗ anh ngay phòng làm việc của Giám đốc. Là do trợ lý Hoàng phải gánh 1 số trách nhiệm quan trọng, mà Đại Kỷ trong công việc vốn không thích tốn thời gian, nên mới bảo anh đem bàn ghế vào, rồi ngồi 1 góc trong phòng làm việc của Đại Kỷ làm việc.
Đang đi tới cửa, chợt nghe tiếng Giám đốc nói chuyện điện thoại, mặc dù không muốn nghe lén nhưng câu chữ nó cứ lọt vào, nói năng rất ngọt ngào…không cần nói cũng biết ai đang nói chuyện với Boss – đó là Phu nhân của Giám đốc – Nhã Ái:
“Bảo bối, nghỉ ngơi đi, tối qua phiền em quá rồi. Lát nữa về anh mua thạch cho ăn. Vậy nhé! Bye.”
Bao nhiêu đó chữ lọt vào tai trợ lý Hoàng khiến anh chàng cảm thấy người nói chuyện không phải là Giám đốc của anh, mà giống như đứa trẻ mới biết yêu. Thậm chí “Bảo bối” ngọt xớt. Cảm giác thật là nổi da gà a~
Vả lại “tối qua phiền em quá rồi” cũng đủ hiểu tối hôm qua họ làm gì, thì ra đó là nguyên nhân khiến Đại Kỷ vào công ty cười mãi không dứt…Thật không tin được….Thật không thể tin được…
Tin đồn Giám đốc yêu chiều vợ là thật!!!
Trợ lý Hoàng mồ hôi rơi như thác…
Không biết đắc tội với Phu nhân Giám đốc sẽ bị xử tội khủng khiếp tới mức nào a…
Trước khi vào làm việc cho công ty, trợ lý Hoàng học chung với Phu nhân Giám đốc hồi Đại học. Anh ngồi vò đầu bứt tóc xem mình có nói câu gì xúc phạm tới Nhã Ái không, không khéo sơ sảy, cái chức trợ lý bay vèo liền!
Thật đáng sợ…
#2
Nhã Ái nằm trên giường 1 hồi lâu, thấy chán quá, muốn xuống giường nhưng hạ thân rất đau, không đi đâu được. Sáng nay chồng Đại Kỷ đã để thức ăn trong phòng, còn hôn cô vài cái trước khi đi làm.
Cảm giác thật hạnh phúc a~
Quá chán, không làm việc quả thật rất chán chường.
Tự dưng cô lại nghĩ tới cái hồi mà anh và cô gặp nhau, quen nhau rồi bước tới với nhau. Nhớ lại cô cảm giác rất ngượng nghịu. Anh lúc đó là sinh viên trường B, cô sinh viên trường X. Cả 2 vốn dĩ không quen biết gì nhau. Nhưng chợt 1 ngày Đại Kỷ tới tỏ tình với cô, lúc đó là buổi giao lưu với các học sinh danh dự trường B, anh cũng đi theo. Thân phận là 1 học trưởng, vậy mà đứng trước hậu bối như cô, anh liền đó tỏ tình không chần chừ giây phút nào hết.
Cả Nhã Ái lúc đó rất bất ngờ, không ngờ 1 học trưởng có danh tiếng như anh lại tỏ tình với 1 hậu bối bình thường như cô. Lúc đó không hiểu vì điều gì mà cô ậm ừ, đáng lẽ người như cô phải là từ chối ngay, vì cô không có chút tình cảm với anh. Dần dà, tình cảm cũng nảy sinh.
Rồi 2 người cứ thế mà xích lại gần nhau, cô biết gia đình anh không giàu có, chỉ khá giả, nhưng anh học giỏi, lại rất ngoan ngoãn, nhiều lúc lại như con nít nũng nịu với cô. Hai nhà thấy cả 2 đều đã lớn, chỉ cần học xong chương trình Đại học, 2 người quyết định đi tới kết hôn không thì tùy. Nghĩ lại cũng thấy lúc đó mình dễ dãi quá!
Đã 3 năm trôi qua rồi.
Suốt 3 năm ấy, cô cùng anh đi qua biết bao nhiêu chuyện. Kể từ khi Đại Kỷ xin vào biết bao nhiêu công ty mà không ai nhận mặc dù bằng cấp anh không hề tệ, cô ra sức ủng hộ anh, dùng hết sức bản thân giúp anh. Cho đến khi anh tìm được việc làm, Nhã Ái cô hạnh phúc mừng cho anh. Đại Kỷ được thăng chức Giám đốc, cô đứng nhìn anh ở vị trí cao. Thời gian gặp nhau cũng ít đi, lần nào anh cũng bận họp nên không thể gặp cô được. Mặc dù Đại Kỷ không nói gì nhưng trong lòng cô thầm nghĩ rồi anh cũng chán mình thôi, cuối cùng anh đã đạt được ước nguyện mong muốn rồi, bao nhiêu cô gái sẽ thích anh, sẽ ngắm nhìn anh, rồi anh sẽ quen với 1 cô gái nào đó đẹp hơn cô, Đại Kỷ sẽ yêu cô gái đó, rồi kết hôn, rồi có con…
Nếu như vậy, Nhã Ái toàn tâm toàn ý ủng hộ anh.
Đột nhiên vào 1 sáng đẹp trời, anh nhã hứng đi chơi trên đồng cỏ nào đấy, cô cũng đồng ý đi theo. Trong lòng không khỏi lo lắng, đây có phải lần cuối họ bên nhau? Phải chăng cô không muốn nghe từ chia tay từ miệng của anh? Hay là vì cô quá ỷ lại đi? Trái tim Nhã Ái từng hồi đau đớn.
Cho đến khi tới nơi, cô sững sờ trước khung cảnh mà Đại Kỷ đã cố sức tạo ra, không hiểu sao anh đưa cô tới nhà kính trồng toàn dâu tây là dâu tây. Quá phấn khích, cô liền chạy đi hái. Chơi cho tới khi chiều tới, cả 2 đều mệt mỏi, chợt anh nắm lấy tay cô, nhét nhẫn vào ngón áp út, như 1 đứa trẻ cầu hôn:
“Gả cho anh, hoặc là anh vẫn tiếp tục theo đuổi em. Cho em chọn đó!”
Nhã Ái ngạc nhiên, khóe mắt cay cay, nhìn chiếc nhẫn trên tay, cô mím chặt môi, nuốt những giọt nước mắt vào trong, rồi cười: “Muốn gả!”
Lúc đó cô không ngần ngại ôm lấy anh, khóc bù lu bù loa.
#3
Mấy tuần sau, Nhã Ái bắt đầu thấy buồn nôn, cảm giác biết mình lần đầu làm đã có con, cô định gọi điện thoại báo cho Đại Kỷ 1 tiếng, nhưng gọi rồi mà anh không nghe máy, chợt nhớ hôm nay anh có 1 cuộc họp quan trọng, tốt nhất cô không nên làm phiền.
Cô gọi cho bạn thân là Tống Hoa đi cùng vào bệnh viện phụ sản khám xem sao.
“Tiểu Ái, cậu thấy sao? Có ổn không?” Tống Hoa là 1 trong những người bạn thân của Nhã Ái, rất thân với nhau nên khi gặp vui cũng chia sẻ, gặp buồn cũng sẻ chia, nói chung là thân trên cả mức bè bạn, nói đúng hơn họ xem nhau như chị em luôn rồi.
“Tớ cảm thấy hơi buồn nôn thôi.” Nhã Ái cười, bất giác đưa tay xoa lên bụng. Tống Hoa nhìn hành động của bạn, khóe môi giật giật, tự dưng muốn có chồng dễ sợ.
“Đại Boss nhà cậu đâu? Sao không đi cùng?” Tống Hoa nhìn cô bạn của mình, trông có vẻ rất hạnh phúc làm khao khát có chồng của Tống Hoa dâng lên đầu sóng ngọn gió, muốn tàn phá hết cái Trung Quốc này tìm chồng.
“Hôm nay anh ấy bận họp, nên tớ không muốn làm phiền.” Nhã Ái cười trừ. Không có chồng đi theo nên cũng thấy buồn buồn, nhưng khám cho chắc rồi tính gì thì tính. Nghĩ tới lúc anh nghe được tin cô có thai, nhẩm chắc anh sẽ rất vui.
Kết quả giấy xét nghiệm đúng như mong đợi, sinh linh hạt đậu tám tuần đang cư trú trong bụng Nhã Ái, phát triển khá tốt.
Tống Hoa vui mừng ôm chầm lấy bạn, chúc mừng cho Nhã Ái. Riêng phần Nhã Ái, nghe được điều này, cảm giác ngập tràn lại càng sâu, khóe môi bất giác nở nụ cười thật tươi. Tay xoa đều bụng.
“Hừ, có thai mà anh không phải người biết đầu tiên.” giọng ai đó không cao không thấp giận lẫy nhìn Nhã Ái, vô cùng bất mãn nhìn Tống Hoa đang ôm vợ mình. Tên trẻ con Đại Kỷ thấy số điện thoại cô gọi tới máy, nhìn vào định vị thì thấy cô đang ở bệnh viện phụ sản.
Anh vừa mừng vừa lo tức tốc bỏ họp chạy tới ngay.
“Đại Kỷ!” Nhã Ái giật mình nhìn bóng dáng anh, quả thật cô không ngờ anh sẽ tới.
“Nè, cái cô Tống Hoa kia, bỏ vợ tôi ra, ai cho phép cô đụng vào?” Đại Kỷ chạy lại ôm chầm lấy vợ, tuyệt đối ghen tuông, giữ vợ chằm chằm nhìn xung quanh. Tống Hoa biết cãi không lại cái tính trẻ con của Đại Kỷ, nên đầu hàng chịu thua. Đại Kỷ cũng không quan tâm, cư nhiên bế vợ trước bao nhiêu người.
Nhã Ái hoảng sợ, đập vào cánh tay anh: “Đại Kỷ, thả em xuống!”
“Cho đến khi mẹ tròn con vuông xong đi” Đại Kỷ tỉnh bơ nói tiếp tục đi mặc kệ ánh mắt người nhìn.
“Giám đốc, còn cuộc họp…?” trợ lý Hoàng chạy theo sau nãy giờ, cuối cùng phải đứng ngoài cổng chờ. Thấy Đại Kỷ bế Nhã Ái ra ngoài, anh mới kịp hỏi.
Đại Kỷ liếc nhìn trợ lý Hoàng với ánh mắt “Cậu tự lo” rồi vào xe cùng vợ, đóng sầm cửa lại, lái đi…
….
Tại sao lại là tôi….tại sao luôn là tôi…??
Trợ lý Hoàng gào khóc không ra nước mắt.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!