Chúng Tôi Là Đội Cơ Động Số 6! - #32. Stand Up! Ready!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
49


Chúng Tôi Là Đội Cơ Động Số 6!


#32. Stand Up! Ready!


Đã 1 tuần trôi qua, dư chấn hoàn toàn kết thúc nhưng ảnh hưởng vẫn còn khiến Athra chưa thể về lại tổng bộ.

Trong khoảng thời gian này, Chrono bị ép phải nằm liệt trên giường bệnh mặc dù vết thương đã hồi phục khá rồi. Hầu như cậu không thể bước khỏi căn phòng này nửa bước. Chrono biết chứ, Lindy làm vậy vì không muốn cậu gặp Fate, cô bé dù gì đi nữa cũng là nghi phạm, phải bị giam giữ thật nghiêm ngặt, tình thế bây giờ của cả hai không thể trực tiếp đối mặt nhau được.

Nhưng suy cho cùng cũng chả nhốt cậu được lâu, Chrono nhanh chóng trở về với tiến độ công việc của mình.

Phòng thông tin.

Yuuno xụ mặt u oán như bị mới giựt nợ: \”À mà này, Chấp hành viên Chrono.\”

\”Hửm? Yuuno Scrya?\” Chàng sĩ quan thản nhiên uống ngụm nước, đưa mắt hỏi.

\”Rầm!\” Yuu phẫn nộ đập bàn làm rung rinh lộn xộn bao nhiêu là giấy tờ bên trên: \”Tại sao em phải ôm show đống công việc này chớ!? Em có phải nhân viên đâu!!!???\”

Chrono trầm mặt lạnh lẽo, kề sát bên tai chồn con, giọng âm âm hàn ý thấu xương: \”Anh không hề yêu cầu em làm, anh chỉ đề nghị mà thôi. Còn làm hay không……..nhóc còn chưa có quyền quyết định!\”

Vậy là khác nhau chỗ qué nào!? Cũng ép buộc người ta thôi!!!

Randy, nhân viên phòng máy vỗ vai cậu an ủi nói nhỏ: \”Tâm trạng Chấp hành viên Chrono bây giờ không tốt lắm, cậu không thể cãi được đâu.\”

Chồn-kun ủ rũ cam chịu. Đương nhiên là cậu biết rồi, thường dân như ni làm sao cãi nổi với một Chấp hành viên rong ruổi khắp các mặt trận tòa án. Nhưng vẫn uất ức lắm a!

Randy tiếp tục khuyên bảo: \”Rất hiếm khi thấy cậu ấy nhờ ai làm ngoài Trợ lí Amy, cậu ấy rất tin tưởng cậu đấy.\”

\”Tin tưởng…….vậy thì……\” Cả người Yuuno cháy lên chiến ý hừng hực, tràn đầy năng lượng: \”Mớ này đã là gì!!! Có 10 hay 100 đống mình cũng làm xong!!!\”

Tinh thần sung sức thoăn thoắt làm việc của Chồn-kun khiến Randy chảy mồ hôi lui lại phía sau. Hình như……kích thích hơi quá đà!

Chrono cùng lúc này đi ngang qua, giọng nhỏ đủ cho 2 người nghe thấy và cũng trầm đến tê tái cột sống: \”Đã bảo là không được nói điều gì dư thừa rồi mà? Cậu to gan đấy!\”

\”Tôi xin lỗi a!!!\”

\”Rồi tôi sẽ tính sổ sau!\”

\”Oh No!!!\”

Ngày hôm ấy Randy tuyệt vọng ngồi tự kỷ vẽ vòng tròn hết ngày, phải chờ Amy an ủi dữ lắm mới khôi phục sinh khí ấy chứ. Chrono cũng không thật tính sổ với anh, ngược lại cậu sớm quên rồi, chỉ hù tí thôi mà? Bộ cậu thực sự đáng sợ vậy sao?

\”Cậu đáng sợ lắm đấy, Chrono-kun!\” Amy đi tới cười cười trêu ghẹo: \”Mặt cậu in hết ra rồi kìa!\”

\”Tôi không có vẽ cái đó lên mặt đâu.\” Cậu cãi bướng nhìn qua tấm kính trong suốt, phản xạ một phần thân ảnh của mình, quả thật có chút khó coi, nhưng còn lâu cậu mới thừa nhận: \”Tôi không hối hận vì quyết định của mình. Mà có hối hận cũng chẳng làm gì được cả. Tôi đứng trên mặt khái quát, đối địch với cá nhân nhà khoa học với trái tim đã chết, liệu có quá tàn nhẫn hay không? Amy, nói cho tôi biết đi.\”

Cô nhân viên cũng hướng mắt ra ngoài khung cửa xuyên thấu thấy được hành tinh xanh xinh đẹp kia, Amy dù không muốn nhưng đành gật đầu: \”Không sai, cậu quá tàn nhẫn. Ánh mắt cậu luôn chỉ nhìn toàn cảnh vì người khác. Cậu luôn đặt lợi ích chung lên hàng đầu, thay vào đó lại không để ý cảm nhận của những thành phần nhỏ ít oi.\”

Chrono đắng chát nở nụ cười, nhưng câu tiếp theo lại khiến cậu kinh ngạc không ngớt.

\”……..trong đó kể cả bản thân cậu nữa!\” Amy nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Chrono, buông lời oán giận: \”Có bao giờ cậu nghĩ cho mình chưa? Hay là vì cái lợi ích đó mà cậu cũng sẵn sàng hy sinh? Và còn cảm nhận của những người thân yêu nữa, cậu có suy xét qua chưa? Khi cậu không còn nữa, họ sẽ đau khổ thế nào? Chrono-kun, cậu tàn nhẫn, và tàn nhẫn nhất là trên chính bản thân mình!\”

\”………..\”

Một khu hành lang tức thì vắng lặng đến lạ, Chrono không nói lời nào quay đi: \”Tôi xuống dưới hóng gió một lát. Cậu…….cứ tiếp tục công việc đi.\”

\”Hả? Này! Này!\” Còn không kịp gọi mấy tiếng đâu, Chrono đã mất hút cuối hành lang. Ôi trời, chạy trốn nhanh thật!

Nơi mà Chrono đang đứng là bãi chiến trường lần trước của cậu và Fate, do mọi người quá bận nên dưới này vẫn chưa được sửa, tàn tích đổ nát, nhưng ngược lại cực kỳ hợp tâm trạng lúc này của cậu.

Gió biển phần phật thổi rối bùng đầu tóc, nó như đang chống đối,thách thức cậu đánh lại, gió càng mạnh thổi đến hai mắt khó mở. Thế rồi bỗng nhiên…….một giai điệu ngân lên….

\”Đã bao nhiêu lần tôi khóc.
Đã bao nhiêu lần tôi từ bỏ.
Điều đó……không quan trọng.
Bởi Tự cao hay lớp mặt nạ bên ngoài.
Nếu không có chúng, tôi hoàn toàn bị vạch trần.

Bạn bè và kể cả đối thủ của tôi.
Nếu nắm tay nhau cầm kiếm chiến đấu.

Họ chạy trước và chỉ cho tôi con đường.
(Đứng lên) Nước mắt.
(Đứng lên) Nỗi đau.
(Đứng lên) Lời ca.
Hát và biến chúng thành sức mạnh của mình.\”

Đã rất lâu rồi Chrono chưa dùng hết sức lực cổ họng của mình để phát ra thanh âm, nhưng hôm nay để phát tiết, cậu muốn gào hát hết sức có thể của mình. Lần nữa, bắt đầu cho một chương mới của cuộc đời-Stand up! Ready!

\”Vì ý nghĩa thực sự của sức mạnh.
Chấp nhận nhược điểm và vượt qua thực tại.
Một nghìn vết thương chính là bằng chứng.
Cho một lần tôi can đảm không từ bỏ.

Tôi lại đứng dậy vào ngày chính mình bị đánh bại.
Chấp nhận tất cả.
Tôi là chính tôi và không là ai khác.
Chứng tỏ điều đó với thiên không!\”

Giọng hát không vì bỏ bê quá lâu mà trở nên khó nghe, thậm chí càng thêm phần trưởng thành chững chạc, mặc dù ít nói, nhưng Chrono vẫn có thể ngân rất dài, lên giọng cao mà vẫn liền mạch không gián đoạn. Thiên phú như vậy, nếu cậu trở thành một idol thì chắc giờ đã nổi tiếng rầm rộ rồi, cố tình lại chọn làm Sĩ quan, đời cũng thật tréo ngoe.

Anthony lặng im quan sát bên cạnh vô cùng kích động. Tìm được rồi! Thứ có khả năng chạm đến tận cùng sức mạnh của Silver Cross! Chính nó, bài hát này!

Không ai biết rằng \’Stand Up! Ready!\’ sẽ là chìa khóa mấu chốt giải quyết bao ân oán của nhà Harlaown, đó là trong tương lai gần, còn hiện giờ vẫn sớm chán. Mùa xuân trong trẻo xinh đẹp, khởi đầu đầy nắng ấm. Cuộc gặp gỡ tiếp theo phải chăng lại được như thế? Hay một sắc màu nào đó u tối hơn?

Màn đêm tĩnh mịch với tuyết trắng se lạnh đang chờ, hội ngộ mới…….không còn xa đâu!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN