Trưởng tộc Lingon
Chương 13: Death Melody
Aren chưa từng gặp tình huống như vậy, nhưng cậu có thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra, hừ lạnh:
\”Nhân loại ngu ngốc, có biết đang đắc tội với ai không? Đứng trước mặt các ngươi chính là bang chủ của Genei Ryodan… Hự, bang chủ, sao cậu đánh tớ??\”
Tên cầm đầu cười sằng sặc:
\”Haha, nghe nói con trai của Yuzami đầu óc có vấn đề, ta vốn không tin, bây giờ mới biết, nó điên thật!\”
\”Phập\”
Một lưỡi dao không biết dùng cách nào đã cắm phập vào đùi tên cầm đầu. Hắn chỉ kịp thét lên một tiếng, ôm chặt lấy đùi, mắt long lên sòng sọc nhìn trân trân vào thiếu niên mắt đỏ đang tùy ý cho tay vào túi, nó hơi nâng khóe môi, ban tặng nụ cười dành cho người chết.
\”Quả nhiên, nhân loại ngu ngốc.\”
Aren vốn định ra tay, lại bị Lưu Minh Thiên đoạt trước, cậu tỏ vẻ bất mãn muốn kháng nghị nhưng trong lòng lại rất vui vẻ.
Lũ người kia phản ứng, lập tức lao đến tấn công hai đứa trẻ.
Aren lấy ra thanh đoản kiếm từ trong cặp, ngón cái nhấn vào cơ quan bí mật trên kiếm cách, cánh tay vung mạnh, đoản kiếm liền biến thành katana với độ dài tiêu chuẩn. Lưu Minh Thiên cũng rút kiếm, cùng Aren lưng đối lưng chiến đấu.
Bởi vì lúc nãy Lưu Minh Thiên chạy vào trong hẻm nên chỉ bị tấn công từ hai phía, trong khi ý định của tên cầm đầu là vây bọn trẻ thành vòng tròn. Thế nên, lực tấn công của đối phương giảm mạnh.
Rất nhanh, trận chiến biến thành đơn phương đồ sát.
Cũng rất nhanh sau đó liền kết thúc rồi.
Lưu Minh Thiên chậm rãi bước qua những cơ thể đầy thương tích vô lực nằm trên đất, đến trước mặt tên cầm đầu vì bị thương mà không tham chiến.
Nó tùy ý khua khua vài đường kiếm, đem tóc hắn xén đi vài mảng.
\”Sao? Ai sai các người đến đây?\”
\”Là… Là lão đại của bọn ta!\”
\”Nói dối, bang Heibi của các ngươi đủ năng lực để nắm được hành tung của Aren à?\”
Aren tuy có chút khác người, nhìn có vẻ ngốc nhưng thật ra rất thông minh, cậu thừa biết mẹ mình có nhiều kẻ thù nên luôn đi đứng thận trọng. Heibi tuy không phải bang phái nhỏ nhưng vẫn chưa đủ năng lực điều tra được hành tung của Aren.
Đoạn đường từ nhà Yuzami đến đây có nó đi cùng, rõ ràng không có ai theo dõi, chỉ có hai trường hợp: thứ nhất: có người bằng phương pháp nào đó biết trước được Aren sẽ đến đây, thứ hai: người kia là tuyệt đỉnh cao thủ, có thể theo dõi mà không bị nó phát hiện.
Lưu Minh Thiên nghiêng về cái thứ nhất hơn vì dường như người kia không biết Aren và nó đi cùng nhau, nếu không sẽ không chỉ đem theo bấy nhiêu người.
Nhưng dù là trường hợp nào thì cũng chứng tỏ người kia rất khó lường, kẻ như vậy không thể ở trong một bang Yakuza như Heibi.
Mà dẫu có thuộc về Heibi, thì người kia âm mưu làm hại Aren và Ayako-sensei, nhất định phải lôi đầu hắn ra, nếu cần thì — giết.
Nghĩ đến đây, nó hơi chút mất kiên nhẫn. Mũi kiếm vẫn đặt sát mi tâm tên cầm đầu.
\”Không muốn nói cũng được, ta đem ngươi về thử cách tra tấn loại mới.\”
\”Z20!!\” Hắn hét lên, chỉ riêng mũi kiếm nhọn hoắc kia cũng đủ làm hắn phát điên, mà sát khí của Lưu Minh Thiên cứ lượn lờ tấn công từng đợt, hắn không chống đỡ nổi, lập tức bật ra lời trong lòng \”Chính Z20 đã nói Yuzami Aren có khả năng sẽ đến chợ đen quận Akiba vào hôm nay, kẻ đó chỉ gửi mail cho đại ca của tao, bọn tao bán tín bán nghi nhưng vẫn muốn thử, bọn tao chỉ muốn bắt thằng nhóc kia để đổi mạng với… Không đâu, không phải ý của bọn tao, Z20 đã bắt bọn tao phải làm vậy, tìm cách giết bằng được Yuzami Ayako.\”
Lưu Minh Thiên càng nghe càng lạnh mặt, lại nhìn Aren đang muốn bùng nổ, đưa tay xoa xoa đầu cậu trấn an:
\”Không sao rồi, lần này chính cậu đã cứu Ayako-sensei.\”
\”Bang chủ… Cảm ơn cậu. Chúng ta về đi.\”
Z20… Lưu Minh Thiên không ngừng lập đi lập lại cái tên này suốt đoạn đường về.
Nó biết cái tên, chính xác hơn là biệt danh này. Lúc còn ở Ý, nó từng nghe người khác nhắc về Z20, đó là sát thủ nổi danh thế giới. Lưu Minh Thiên không để tâm đến nhân vật này nên không tìm hiểu về hắn, chỉ biết hắn rất nổi danh trong giới hắc đạo, hành tung bí ẩn, xung quanh hắn lời đồn đãi nhiều vô số.
Nhưng tại sao hắn lại nhắm vào Ayako-sensei?
Khi trở về Aren liền đem chuyện hôm nay kể với mẹ.
Ayako tỏ vẻ không sao cả, nhưng Lưu Minh Thiên lại nhìn ra được cô đang có những suy tư kín đáo.
Buổi tối, Lưu Minh Thiên đến phòng Ayako.
Lúc bước vào cô đang dùng bút xăm lên bắp chân một đoá hoa sen, nó để ý thấy Yakuza đều rất thích xăm hình. Nó nhớ từng đọc một quyển sách nói về Phật giáo, một số vị lạt ma có quan niệm chịu sự tra tấn về thể xác cũng là một cách tu hành, họ xăm hình khi không dùng thuốc tê. Chẳng biết có phải Yakuza dùng những hình xăm để chứng tỏ sự gan góc của mình hay không.
Riêng nó cảm thấy Ayako không cần làm thế, cô ấy không cần chứng tỏ vì vốn đã rất cường rồi. Một người phụ nữ như vậy, phải gánh vác cả một đạo trường trong thời kì kiếm là hàng cấm, vũ khí nóng thì lên ngôi vua, lại có thể giữ được đạo trường luôn vững chắc như vậy, đào tạo ra những học viên không hề thua kém samurai thời cổ.
Ayako rất giỏi, rất mạnh mẽ.
Nhưng cuối cùng cô ấy cũng chỉ là một người phụ nữ thôi. Một người phụ nữ phải nuôi con một mình.
Cô quay đầu nhìn nó, ở góc độ của nó hiện giờ thì khuôn mặt cô rất hoàn hảo.
Cô mỉm cười ngọt ngào:
\”Sora-chan, lại đây.\”
Cô kéo nó ngồi xuống bên cạnh mình, lắc lắc cây bút đen trên tay.
\”Ta xăm hình cho con nhé? Một hoa văn rất nhỏ thôi!\”
\”Sensei, con tới là để hỏi…\”
\”A\” Ayako cắt ngang \”Muốn câu trả lời của ta thì phải trả phí! Để ta xăm cho con, ta sẽ trả lời mọi thứ.\”
Hình như cô đang nổi hứng muốn xăm hình cho người khác, giống như bà mẹ trẻ đột nhiên muốn tết tóc cho con gái vậy.
Lưu Minh Thiên đành chấp nhận, nó cũng không quan tâm Ayako xăm cái gì ở chỗ nào, nhanh chóng đặt câu hỏi:
\”Sensei có quan hệ gì với Z20?\”
Ayako dường như biết trước nó sẽ đặt câu hỏi này, lưu loát trả lời, tay vẫn đang hí hoáy vẽ vẽ tô tô lên cổ tay Lưu Minh Thiên.
\”Chuyện về Z20 rất dài dòng. Ta với hắn cũng không thù không oán gì, quan hệ tuy không tốt nhưng cũng không sâu sắc đến mức muốn giết ta. Chuyện lần này chỉ là một trò đùa ác ý mà thôi. Kẻ đó muốn ra tay thật sự sẽ không đi lợi dụng đám phế vật Heibi. Nhắc đến Z20, hắn cũng có chút liên quan đến mẹ con đấy.\”
\”Cô có thể kể không?\”
\”Sha~ đương nhiên có thể nha. Để xem… Bắt đầu từ đâu nhỉ…? Con biết Death Melody chứ?\”
Death Melody? Giai Điệu Tử Vong? Nó từng nghe ai đó nhắc tới, vẫn luôn nghĩ đó chỉ là một khúc nhạc mà thôi.
Ayako nhìn liền biết nó không biết gì cả, đành kể luôn
\”Death Melody không phải một bản nhạc, cũng không phải người, nó là một tổ chức, một tổ chức sát thủ. Những sát thủ thuộc về Death Melody chiếm cứ toàn bộ top đầu bảng xếp hạng sát thủ trên thế giới, cấp độ truy nã từ S đến SSS. Tất cả chúng đều mạnh như quái vật. Chẳng ai biết gì về chúng cả, chỉ biết Death Melody có tồn tại.\” Nói đến đây, giọng điệu Ayako có phần cổ quái, cô kiêng dè, nếu không muốn nói là sợ hãi tổ chức này. Sau đó nhanh chóng trở lại bình thường, thậm chí còn có chút vui thích \”Mà mẹ con, lại là một trong những sát thủ mạnh nhất tổ chức đó.\”
Lưu Minh Thiên vẫn im lặng, nó đang tiêu hóa thông tin vừa rồi một cách chậm chạp. Nó biết mẹ nó không phải người bình thường, chỉ là không nghĩ tới mẹ lại là sát thủ top đầu thế giới.
Nó nhớ tới dáng người mảnh mai và nét mặt nhu mì của mẹ, không cách nào liên tưởng được hình ảnh đó với cái nghề nghiệp kia.
Ayako lại như đang lạc về một quá khứ xa xôi, cô nhìn vào những khung cảnh về một thời thiếu niên khinh cuồng, mang một thân kiếm thuật tuyệt đỉnh làm mưa làm gió, ngông nghênh tùy ý. Địa vị của cô bây giờ so với lúc trước còn cao hơn, nhưng lại bị bó buộc bởi nhiều thứ trách nhiệm, bạn bè thì mỗi người một phương, kẻ chết, kẻ mất tích, kẻ giống cô bị trách nhiệm gia tộc trói buộc. Một thời thanh xuân cứ như thế mãi mãi trôi vào dĩ vãng.
Vẻ hoài niệm chỉ thoáng qua trong nháy mặt, rồi không biết Ayako nghĩ tới cái gì mà mỉm cười, cô thích thú nói tiếp:
\”Mẹ con đã nhận nhiệm vụ ám sát ba con, con biết kết quả không? Cô ấy chẳng những ám sát không thành mà còn bị Ken quyến rũ, sau đó hai người mới yêu nhau~\”
Thì ra họ đã quen nhau như thế… Lưu Minh Thiên âm thầm cảm thán về sức hấp dẫn của ba nó.
\”Ken rất lợi hại, Yuri, à, là mẹ con, cô ấy lúc trước rất gai góc, thô bạo và hung dữ, nhưng lại bị Ken cảm hóa trở thành như thế.\”
Gai góc. Thô bạo. Hung dữ… Là đang tả mẹ nó sao?
Ba đã làm gì mẹ thế…
\”Mẹ con là người Nhật góc Việt, cô ấy từ bé được đưa sang Nhật, tên là Asakura Yuri. Ta không rõ quá khứ của cô ấy, dù sao cũng là chuyện liên quan đến Death Melody.\”
Xem ra \’Lưu Ly\’ trong tên của mẹ lấy từ Yuri, như vậy có thể biết được mẹ không hề có họ hàng thân thích ở Việt Nam, nó chưa từng nghe mẹ nói gì về nhà ngoại cả.
\”Sau này mẹ con và Ken yêu nhau, Death Melody phản đối, rồi xem mẹ con như kẻ phản bội, tuyên án tử hình cô ấy, gây ra một hồi náo loạn làm thế giới ngầm cũng biến động theo. Tộc Lingon bắt đầu kế hoạch thanh trừng, liên kết cùng một vài thế lực đem Death Melody tiêu diệt, ta cũng tham gia kế hoạch. Nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể làm Death Melody ngừng hoạt động, bọn ta không thể chạm đến những nhân vật chủ chốt trong đó. Lingon, Ivanko, Yuzami, Suzuran và một vài thế lực khác đều tham gia kế hoạch này, nhưng chỉ có thể làm được đến đó, con có thể tưởng tượng được Death Melody khủng khiếp đến mức nào.\”
Lưu Minh Thiên dần cảm thấy lạnh người, không phải vì khiếp sợ, mà là vì nó có linh cảm cái chết của ba mẹ và tổ chức kia có liên quan. Nắm được vạt áo của sự thật, lại phát hiện sự thật vô định hình, mờ ảo như sương như gió.
\”Thành công chèn ép được Death Melody nhưng vẫn còn một vài nhân tố ảnh hưởng, Ken và Yuri buộc phải rời khỏi thế giới ngầm, Yuri mới chọn cố hương là điểm dừng. Còn Z20, ngày xưa vốn là đàn em của mẹ con, được cô ấy giúp đỡ trở thành những thành viên chủ chốt của tổ chức. Ừm… Ta cũng chỉ biết phong phanh như vậy thôi, đều nói cho con rồi, có hỏi nữa ta cũng bó tay… Xăm xong rồi này!\”
Lưu Minh Thiên nhìn cổ tay dưới của nó, giữa cổ tay trắng nõn nổi lên vài mạch máu xanh là hình xăm hoa văn hình chữ thập màu đen, không chỉ đơn giản là một chữ thập, bốn đầu của nó là mũi tên, chỗ giao nhau của hai nét còn được trang trí bằng những đường nét có chút đơn giản, cũng có chút tinh xảo, mang hơi hướm của phong cách Gothich. Hình xăm rất đẹp, vị trí lại cực kì phù hợp, nằm gọn trên cổ tay gầy nhỏ của nó. Vừa vặn che đi một vết sẹo vốn đã luôn lồi lên một cách nổi bật.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!