Trưởng tộc Lingon - Chương 14: Bị bắt cóc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
106


Trưởng tộc Lingon


Chương 14: Bị bắt cóc


Sau sự kiện Aren bị tập kích, Kumogumi gấp rút tấn công, nhanh chóng diệt gọn Heibi.

Z20 giống như nhân vật trong tưởng tượng, không tiếp tục gây bất lợi cho Ayako, hoàn toàn biến mất không để lại chút dấu vết gì.

Aren yên phận được một thời gian lại rủ rê Lưu Minh Thiên đi khắp nơi, có lúc là đi leo núi Phú Sĩ, có lúc đi viếng các ngôi đền trong rừng sâu. Danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở Nhật đều đi qua một lượt.

Thật ra là vì Aren muốn đi bắt yêu quái mà thôi.

Ngoại trừ việc luyện tập thì tất cả đều thong thả an nhàn, thời gian trôi cũng rất từ tốn.

Mà Lưu Minh Thiên cũng đã thắng Aren trong kiếm thuật rồi.

Đến khi tóc Lưu Minh Thiên dài chạm vai, Aren cũng nhận ra điều gì đó.

\”Bang chủ, sao cậu càng lớn càng giống con gái nhỉ?\”

Lưu Minh Thiên nhấp một ngụm trà, chậm chạp nói:

\”…Tôi vốn là con gái.\”

Wtf?

Nani?!

Cậu làm gì thế?

What? What?? What???!

\”Haha…\” Aren cười khan lùi lại vài bước \”Cậu đùa vui ghê.\”

Lưu Minh Thiên không để ý đến biểu cảm như đang thấy trời sụp đất nứt của Aren mà lập lại:

\”Tôi là con gái.\”

\”Aaaa…!!! Ai đó, làm ơn, help me!! Cứu lấy thế giới quan của tôi!! Help me, somebody help me!!!!\”

Lưu Minh Thiên nhìn Aren vừa hét như heo bị cắt tiết vừa chạy khắp nhà, lại nhấp thêm một ngụm trà nữa.

Chà… Trà hôm nay hình như ngon hơn mọi ngày.

Trò vui nhất trên đời, không gì ngoài ngược đãi người khác.

Mấy ngày hôm sau Aren vẫn mang biểu cảm suy sụp ngồi ở một góc nhà, Lưu Minh Thiên lại không cho rằng là do nó đùa hơi quá, đều vì Aren lúc trước hiểu lầm nó là nam thôi.

Aren tưởng làm như vậy Lưu Minh Thiên sẽ để ý đến cậu, đáng tiếc nó vẫn tỉnh bơ như việc này không liên quan đến nó.

Thế nên đứa trẻ đáng thương lại bị hạ gục trong trò chơi thử sức kiên nhẫn, lò dò đi tìm Lưu Minh Thiên.

Sau đó cậu phát hiên nó không có ở nhà, hỏi mẹ Ayako, mẹ nói Lưu Minh Thiên trở về trang viên Camilla rồi. Bởi vì, hôm nay là ngày dỗ của ba mẹ nó.

Sau đó, Aren trầm mặc thật lâu, lâu đến mức Ayako nghi ngờ con trai mình bắt đầu có triệu chứng tự kỉ.

Ngày hôm sau cậu gọi cho nó:

\”Bang chủ…\”

\”Ừ?\”

\”Cậu vẫn là bang chủ sao?\”

\”Tên ngốc, tôi không là tôi thì là ai?\”

\”Bang chủ.\”

\”Ừ?\”

\”Chúng ta có thể như trước đây không? Cùng đi chơi, cùng tập luyện, cùng xem anime…\”

\”Bị cái gì rơi vào đầu rồi?\”

\”Tớ đang nghiêm túc! Tớ phát hiện ra, tớ chẳng biết gì về cậu cả. Bang chủ, không, Soraya, tớ có được xem là bạn bè của cậu không? Cậu là người bạn duy nhất của tớ, tuy cậu hay đánh tớ, rất thô lỗ, nhưng cậu cũng bảo vệ tớ, dạy tớ rất nhiều thứ, cậu rất giỏi, thật sự rất giỏi…\” Aren nghĩ tới việc Lưu Minh Thiên dùng kiếm đánh bại cậu, cả người hơi run lên. Dòng kiếm pháp Tennen Rishin Ryu của nhà cậu vô cùng phức tạp, tuy nói cậu là thiên tài hiếm gặp, nhưng thật ra càng là vì trong người cậu chảy dòng máu của Yuzami nên mới có thể học được nhanh như vậy, trở nên mạnh như vậy. Nhưng mà Lưu Minh Thiên, không phải Yuzami! Trong tâm tưởng của một đứa trẻ đã định cả đời sẽ gắn bó với kiếm đạo như Aren, Lưu Minh Thiên là một sự tồn tại rất thần kì, giống như tín ngưỡng, cậu hi vọng có thể đi theo nó mãi \”Tớ cảm thấy có thể là bạn của cậu thực sự… rất là tốt! Nhưng tớ chẳng biết gì về cậu cả, cũng chưa từng giúp cậu làm cái gì hết. Tớ không biết cậu có xem tớ là bạn của cậu không. Không đúng, là tớ có xứng làm bạn của cậu không…\”

Aren nói nhanh, sợ Lưu Minh Thiên mất kiên nhẫn không chịu nghe hết, từ ngữ trở nên lộn xộn.

Lưu Minh Thiên bên kia đang ngồi trong phòng làm việc của Nizar, chân gác lên thành ghế, tay sờ sờ phần tóc gáy.

Nizar nhìn nó, ngạc nhiên khi thấy nó giống như đang gặp chuyện gì khó giải quyết.

Lưu Minh Thiên nghĩ một hồi, cũng không biết nên nói gì, đành tặc lưỡi:

\”Aren, từ khi nào cậu trở nên rắc rối đến vậy? Bổn thiếu gia cứ muốn cậu là bạn của ta đấy, cần gì để ý đến nhiều nhân tố như thế.\”

Ặc.

Cái giọng điệu bá đạo này…

\”Bang chủ! Cậu là ngầu nhất!\” Aren nói như reo, giống như kẻ rầu rĩ lải nhải nói ra một đống vấn đề phức tạp vừa nãy không phải cậu vậy \”Mặc kêu cậu xem tớ là cái gì, tớ nhất định đi theo cậu cả đời!!\”

Lưu Minh Thiên cười khẽ:

\”Nhớ lời cậu nói.\”

Nó định cúp máy, Aren lại hỏi khi nào nó trở lại, nó nói không biết. Trong nhà có một vài việc chưa kịp giải quyết, nó về có thể tranh thủ giúp ông nội giải quyết một chút.

Lần này nó phải đi Iraq.

Đặt chân vào cái nóng bỏng rát của đất nước vùng xích đạo, Lưu Minh Thiên  hộ tống thành công tám khẩu đại bác vượt qua một chặng đường dài đến vùng đất đầy loạn lạc này.

Nó đang đứng ở nơi đóng quân của quân đội. Vị trí lân cận sông Euphrates. Phía bên kia dòng sông là căn cứ của quân phiến loạn.

Nghe nói, phiến quân đã chiếm gọn vùng sa mạc từ biên giới Syria đến tận sông Euphrates, chỉ còn một vài thị trấn ở phía đông bắc vẫn còn quân đội trấn giữ. Vùng sa mạc tuy nóng bỏng khắc nghiệt, nhưng lại có vài mỏ dầu trữ lượng lớn, phiến quân chiếm cứ vùng đó, hiển nhiên mấy mỏ dầu cũng rơi vào tay họ.

Nhắm chừng chính phủ Iraq ăn không ít khổ trong trận chiến này. Hiển nhiên họ sẽ thắng lợi, cái đáng để tâm là phải tổn thất bao nhiêu.

Nhưng mọi thứ đều không liên quan đến Lưu Minh Thiên, tộc Lingon làm việc sòng phẳng, tiền trao cháo múc. Nó bán đại bác, bên kia đưa tiền, thế là xong, không thể lòi ra bất cứ liên hệ nào khác. Bây giờ nhóm phiến quân xì tiền ra mua vũ khí của nó, nó hoàn toàn có thể vui vẻ chạy về nhà lái vài cái xe tăng đến giao cho bọn họ!

Có tiền là được.

Nhất là đối với khu vực Trung Đông có nền chính trị rối ren này. Mà Iraq lại càng đặc biệt.

Nếu nó công khai đứng về phía họ, họ cũng chẳng biết ơn nó. Nếu nó bán vũ khí cho phiến quân, họ lại càng không làm gì được nó, chỉ sợ càng phải xuống nước nài nỉ nó cung cấp vài món đồ chơi tiên tiến. Trên cả thế giới, vũ khí của Lingon luôn đi đầu.

Mà đất nước này lại đang chịu sự kèm cặp của Mỹ, thậm chí Nga cũng muốn đặt một chân, có khi đi ngủ một giấc ngày mai tỉnh dậy thấy chính phủ Iraq bị đổi toàn bộ.

Có thể lắm.

Thế nên nó không cần móc nối quan hệ với họ.

Nhưng cuối cùng, nó lại nhận lời của bộ trưởng Jafaras, lên xe đến thành phố lân cận cùng ông dùng bữa.

Ông nhiệt tình quá mức, nói rất nhiều thứ, miễn phí giảng cho nó vô số điều về văn hóa truyền thống của họ. Cuối cùng cảm thấy để bộ trưởng một quốc gia đã có thái độ như thế mà nó vẫn từ chối thì thật quá đáng, nên nó nhận lời rồi.

Những chiếc hơi chạy trên đường cao tốc, xe của bộ trưởng đi đầu, nó ngồi trên chiếc màu đen cách đó một chiếc xe.

Khi dừng đèn đỏ, một chiếc xe chở dầu băng băng chạy tới, không hề có ý định dừng lại.

Đến khi Lưu Minh Thiên phát hiện thì đã muộn, xe chở dầu đâm thẳng vào một chiếc xe tải phía trước, lập tức nổ tung. Xe của nó ở kế bên chịu ảnh hưởng trực tiếp, nảy mạnh một cái, Lưu Minh Thiên mở cửa nhảy ra ngoài, bình xăng của xe nổ mạnh tạo một lực hất nó xuống đường. Còn chưa hết choáng váng, nó đã bị năm sáu khẩu súng chĩa vào người.

Lưu Minh Thiên bất mãn \’xì\’ một tiếng:

\”Hóa ra là dàn dựng…\”

Những người này đều trùm kín đầu và mặt, một người dùng tiếng Anh ra lệnh cho nó đi theo họ.

Nó bị áp giải lên một chiếc xe Jeep, thủ hạ của nó cũng bị khống chế đưa đi theo.

Những người kia trói tay chân và bịt mắt nó lại, tháo xuống từ trên người nó khá nhiều vũ khí.

Nó đã đi một đoạn khá xa, còn đổi phương tiện vài lần, cuối cùng được đưa vào một căn phòng, tháo bịt mắt xuống.

Trước mặt nó là một người đàn ông Iraq. Ông ta nhìn nó với ánh mắt ngạo nghễ như đang chiêm ngưỡng con mồi mình vất vả săn được.

Nhưng đối diện với ánh mắt không chút gợn sóng của nó, bình thản như đang ngồi chơi xơi nước chứ không phải bị bắt trói và rơi vào tay địch. Sự tự tin của hắn ta lập tức chìm xuống.

Vẻ mặt của nó làm hắn bực tức, hắn hạ giọng cười khùng khục, nói bằng tiếng Anh:

\”Tao rất biết ơn thằng Jafaras khi giúp tao mời mày đi trên con đường đó.\”

Lưu Minh Thiên kiên nhẫn đợi hắn nói tiếp.

Nhưng quả thật cái vẻ bình tĩnh của Lưu Minh Thiên quá trêu ngươi kẻ địch, trong khi hắn đang cố bày ra dáng vẻ tàn độc để ép nó làm theo ý mình. Hắn không nhịn được  rít lên:

\”Thái độ đó của mày là sao?\”

Lưu Minh Thiên tỏ vẻ vô tội, trả lời bằng tiếng Ả Rập:

\”Tôi có tỏ thái độ gì đâu?\”

Kẻ kia sửng sốt, cũng tự đổi sang ngôn ngữ của nước mình:

\”Mày biết tiếng Ả Rập!\”

\”Đủ dùng.\” Tiếng Ả Rập phổ biến ở vùng Trung Đông đầy phiến loạn này, là khu vực có nhiều khách hàng lớn, đương nhiên nó cũng sẽ học tiếng Ả Rập. \”Vậy… ngài đây hẳn là thủ lĩnh phiến quân-Isaruta nha? Không biết tôi có thể giúp gì cho ngài.\”

Isaruta nói gần như lập tức:

\”Là nghĩa quân! Tao muốn vũ khí! Cung cấp vũ khí tối tân nhất của Aquila Rossa cho tao, rồi tao sẽ thả mày!\”

\”A? Nếu muốn vũ khí có làm một cuộc giao dịch, ngài cần gì phải thiết kế bẫy rập như thế? Sẽ đắc tội với Lingon nha. Hay là ngài đây thiếu tiền?\”

Isaruta hừ lạnh:

\”Giao dịch? Mày nói như chúng mày sẵn sàng bán vũ khí cho tao vậy.\”

\”Đó là tất nhiên! Chỉ cần ngài có tiền.\”

Có lẽ Isaruta cho rằng Lingon e ngại chính phủ Iraq mà không bán vũ khí cho họ nên mới dùng cách này, đáng tiếc hắn sai lầm rồi. Nếu có thể bán vũ khí cho cả hai bên, nó cầu còn không được.

Nhưng sai lầm của Isaruta lần này rất nghiêm trọng, hắn đã dùng phương thức thô bạo như thế bắt cóc nó về, có lẽ ban đầu vốn không cho rằng nó có thể nhảy ra ngoài, chỉ định giữ lại nửa cái mạng cho nó. Ừ, có làm chết vài thủ hạ đắc lực của nó…

Thế nên, dù bây giờ Isaruta có dâng cả vùng đất hắn đang thống trị lên thì cũng đừng mơ nhận được cái gì từ Lingon.

Tôn nghiêm của Lưu Minh Thiên không cho phép điều đó.

Mà Isaruta cũng biết được cái giao dịch trong hòa bình Lưu Minh Thiên đang quảng cáo là không thể thành hiện thực.

Thế nên, lỡ đâm lao thì phải theo lao.

Hắn vỗ bàn:

\”Không nói nhiều nữa. Đem máy quay đến đây!\”

Một kẻ vác camera đi tới, chĩa thẳng vào người Lưu Minh Thiên.

Isaruta ra lệnh:

\”Bảo người nhà của mày đem 10 xe bọc thép đến! Nói bằng tiếng Anh.\”

\”Không thành vấn đề.\” Nó đáp với vẻ không sao cả, rồi nhìn vào ông kính.\”Mọi người khỏe không? Hôm nay tôi bị người ta bắt cóc đấy! Bây giờ tôi đang ở căn cứ của phiến quân. Cảm giác rất mới lạ. Họ nói muốn vài chiếc xe bọc thép của nhà mình…\”

\”10 chiếc!\” Isaruta cắt ngang.

\”Eh… đúng là 10 chiếc! Đem đến đủ cho họ tôi sẽ được thả. Trông cậy vào mọi người đấy!\”

Lưu Minh Thiên nói với vẻ lười biếng và phóng túng vô cùng, thỉnh thoảng còn cười một cái, làm Isaruta hoài nghi hắn mời nó đến đây làm khách.

\”Làm lại!\” Hắn cực kì không hài lòng với đoạn video vừa rồi.

\”Ngài muốn tôi làm thế nào?\”

Isaruta bất lực:

\”Mày phải tỏ vẻ tội nghiệp, thảm hại, khổ sở…\”

Lưu Minh Thiên cười ra tiếng:

\”Nếu diễn như vậy, họ sẽ nghĩ tôi là đồ giả, sẽ vứt đoạn video đó vào sọt rác.\”

Isaruta nghĩ lại, thấy lời nó nói cũng hợp lí, tạm thời không đề cập đến nữa.

\”Hàng khi nào thì tới?\” hắn hỏi.

\”Ở nhà không có sẵn nhiều xe bọc thép như vậy, chắc khoảng hơn 1 tháng.\”

Thầm nghĩ không tốt, nhưng Isaruta cũng không còn cách nào, liền hạ lệnh xuống:

\”Giam lại!\”

Kế hoạch này của Isaruta giống như chó cùng rứt dậu, căn bản không phải là kế hay, bây giờ có Lưu Minh Thiên là con tin thì không sao, nhưng nếu nó được thả ra nhất định Lingon sẽ không tha cho hắn. Mà đem nó bắn bỏ, Lingon càng có lí do bằm hắn ra bã.

Đối với Isaruta, sự tồn tại của Aquila Rossa là một tội ác, nhận hợp đồng của bộ trưởng quốc phòng sản xuất hàng loạt vũ khí hạng nặng đồng nghĩa giúp đỡ dồn ép phiến quân vào đường cùng.

Nếu Iraq mua vũ khí của Nga thì Mỹ sẽ không vui, mà vũ khí của Mỹ so với Aquila Rossa chênh lệch nhiều lắm. Có thể nói, có được vũ khí từ Aquila Rossa thì sức mạnh của quân đội sẽ tăng đáng kể.

Còn phiến quân thì sao? Không mua được từ Mỹ, càng không mua được từ Nga, băng Shiantar đống quân ở Moscow có khả năng sẽ qua lại với chính phủ Nga, nếu không cũng sẽ vì lợi ích của Nga mà suy nghĩ, sẽ không bán cho phiến quân.

Chỉ còn Aquila Rossa…

Đáng tiếc, Isaruta lại không nhìn thấy rõ thế lực nhà Lingon.

Bộ trưởng Jafara thấy được, nên mới tìm mọi cách móc nối quan hệ với nó như thế.

Lưu Minh Thiên nghĩ, nếu nó là Isaruta, nhất định sẽ đem nó giam giữ đến tận khi phiến quân chiến thắng, giành lấy chính quyền rồi ổn định vị thế, đảm bảo có thể chống đỡ được Aquila Rossa mới thả nó ra.

Lưu Minh Thiên còn ở trong tay họ Lingon sẽ không dám làm gì họ.

Nhưng đợi phiến quân dành được chính quyền sẽ mất bao lâu chứ? Ba năm? Hay năm năm?

Lưu Minh Thiên không đợi được lâu như vậy. Cho dù là một tháng theo lời hứa hẹn kia cũng thế.

Nó còn nhiều việc phải làm ngoài kia.

Nó càng phải để người khác biết, trêu vào uy quyền của Lingon sẽ nhận hậu quả thế nào.

Mà… hi vọng mấy ông già ở nhà hiểu được ý nó.

Đoạn Video được gửi qua địa chỉ mail dùng để đặt hàng của nhà Lingon, những người đang nghe tin nó bị bắt cóc mà tương đối khẩn trương lập tức chụm đầu lại quanh laptop.

Video được mở lên, Lưu Minh Thiên xuất hiện trên màn hình, máu dính bết trên trán, chảy xuống mặt, hai tay bị trói vòng ra sau thành ghế, dù vậy, tư thái vẫn cực kì phóng túng tùy ý. Làm người ta cảm thấy rất an tâm.

Xem xong, tộc trưởng giải thích một chút, bắt đầu chia nhau ra hành động.

Vì ông nhận ra được, ở trong đoạn video những lần Lưu Minh Thiên chớp mắt một cái, chữ cái đầu của mỗi từ viết thành một chữ tiếng Ý: \’nord-est\’- đông bắc.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN