Trưởng tộc Lingon - Chương 15: Nguyễn Phương Tử
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
87


Trưởng tộc Lingon


Chương 15: Nguyễn Phương Tử


Lưu Minh Thiên được chuyển đến một khu nhà giam ở một ốc đảo nhỏ nằm sâu trong sa mạc, nhà giam bằng đá thô sơ nhưng cũng tương đối thông thoáng, loại nhà giam này đơn thuần dùng để giam giữ mà không phải để hành hạ tù nhân nên điều kiện không quá khó khăn.

Dù vậy, kết cấu nhà giam rất kiên cố, nền đá phẳng, bức tường sau lưng cũng làm từ đá, các gian phòng được ngăn cách bằng xà lim thép đặc ruột.

Nhưng thế kỉ 21 rồi mà còn dùng loại nhà nhà giam thô sơ như ở thời cổ đại này thì…

Theo suy luận của Lưu Minh Thiên, xà lim này được xây từ thời cổ, được trùng tu nhiều lần đến bây giờ, có thể dùng để làm khu di tích, lại bị phiến quân chiếm đóng và trưng dụng.

Về cơ bản mà nói, đây là lần đầu tiên Lưu Minh Thiên bị giam.

Isaruta không dám đối xử với nó quá tệ. Bằng chứng là nó \’được\’ cấp hẳn cho một phòng giam riêng, còn có thức ăn nước uống đầy đủ.

Họ lấy toàn bộ vũ khí trên người nó xuống nhưng vẫn không đụng đến áo khoác của nó.

Tay nó có hai lớp còng số 8, hơi động một chút là va vào nhau kêu rổn rảng.

Lũ người này làm việc khá chuyên nghiệp, đáng tiếc nó lại chuyên nghiệp hơn họ nhiều.

Nó là tộc trưởng tương lai của tộc Lingon đấy, một nhóm phiến loạn có thể làm gì được nó đây?

Dưới ánh sáng lờ mờ, Lưu Minh Thiên dần xác định được vị trí đồ vật trong phòng, dùng nước uống được đưa kèm với đồ ăn lau lau vết máu trên mặt, xé một đoạn vải áo băng lại vết thương trên đầu. Trong bóng tối mò mẫm ăn phần ăn được cấp.

Nó đã được thưởng thức ẩm thực của Iraq, nhưng không phải ở một nhà hàng sang trọng với vị bộ trưởng hiếu khách mà là ở trong một nhà giam lạc hậu.

Sau đó nó ngả lưng lên giường đá nằm ngủ một chút, hiện tại nó đang rất mệt.

\’Cố gắng… xứng đáng… Lời thề ta ghi sâu mãi mãi… không phai… thiếu niên anh dũng nước nhà… \’

Lưu Minh Thiên nghe loáng thoáng tiếng hát của trẻ con trong cơn mơ màng, nó tỉnh dậy, tiếng hát vẫn luẩn quẩn, rất khẽ.

Nhưng thực sự là tiếng hát của trẻ con, lại còn là một bài hát của Việt Nam – đội ca.

Lưu Minh Thiên lúc trước vẫn chưa kết nạp đội nhưng đã nghe đi nghe lại không ít lần, bởi vì đây là bài hát liên quan đến Đảng duy nhất nó biết nên có chút ấn tượng, đến bây giờ vẫn còn nhớ loáng thoáng lời và giai điệu.

Đi đến một nơi xa thế này, đột nhiên được nghe giọng đồng hương hát Đội ca, nên có cảm tưởng gì đây?

Lưu Minh Thiên lập tức nhảy xuống giường, đi tìm chủ nhân của giọng hát.

Là ở phòng giam bên trái.

Phiến quân bắt giam rất nhiều con tin ở Mỹ và Iraq, còn có phóng viên săn tin chiến sự, những căn phòng xung quanh gần như đầy người. Vào một thời điểm cần thiết nào đó, phiến quân sẽ đem một ít tù nhân ra chặt đầu thị chúng, tóm lại là nhóm tù nhân xung quanh nó được giữ lại để bị giết.

Giờ này tù nhân vẫn chưa đi ngủ, cô bé hát cũng không ảnh hưởng đến ai.

Lưu Minh Thiên tiến sát đến xà lim, nhẹ giọng nói bằng tiếng Việt:

\”Này, cô bé đang hát, em có thể đến đây không? Nghe hiểu tôi nói gì không?\”

Một giọng non nớt cất lên:

\”Ai vậy? Anh cũng là người Việt Nam sao?\”

Giọng của Lưu Minh Thiên lạnh lùng trong trẻo, khi nghe khó phân biệt được giới tính, nó lại hay nhẹ giọng nên nghe hơi trầm, cô bé kia liền nghĩ nó là nam. Đó cũng là nguyên nhân Aren trước đó chưa từng nghi ngờ nó là nữ, khi biết chuyện lại shock như vậy.

\”Đúng vậy.\”

Nghe lời xác nhận của Lưu Minh Thiên, cô bé lập tức mò mẫm tiến tới chỗ phát ra âm thanh.

\”Ở đâu?\”

\”Sang trái một chút.\”

Vì đã quen với bóng tối, đôi mắt của nó có thể thấy được mờ mờ, nó vươn tay qua xà lim, bắt được tay cô bé. Cô bé giật mình nhưng cũng không rụt tay lại.

\”Anh tên gì?\” Cô bé vươn tay mò mẫm, túm được vạt áo khoác của nó.

\”Lưu Minh Thiên, còn em?\”

\”Nguyễn Phương Tử! Là vùng trời màu tím!\” Giọng nói của cô bé hơi vui vẻ, nếu có đủ ánh sáng Lưu Minh Thiên sẽ nhìn thấy cô bé đang nhe rằng ra cười.

\”Sao lại bị bắt vào đây?\”

Cô bé hơi im lặng, lát sau mới chậm chạp nói:

\”Em cùng ba mẹ đang đi chơi ở quảng trường Thời Đại, đột nhiên có người nói có bom, mẹ ném em ra xa, khi tỉnh lại em thấy em đang ở đây…\”

Vụ đánh bom ở quảng trường Thời Đại tương đối náo động, bị nhắc lại nhiều lần trên tivi, Lưu Minh Thiên có tình cờ nghe được.

Nó nhớ trong số nạn nhân đã tử vong có hai người Việt Nam, một nam một nữ.

Cha mẹ Phương Tử có lẽ không còn nữa.

Một đứa trẻ mất đi song thân, là chuyện rất tàn khốc.

Mà đứa trẻ này, chỉ sợ mạng không đủ dài để nếm hết mùi vị trong đó.

Phương Tử thấy nó không nói gì, sợ nó đi mất, liền lên tiếng hỏi:

\”Còn anh? Sao anh lại ở đây? Mà anh đặc biệt lắm nha, căn phòng giam của anh hồi sáng còn có 5 người, đều bị đem đi chỗ khác rồi! Họ giành cả căn phòng cho anh đấy!\”

\”Bị bắt cóc tới.\”

Đêm đó Phương Tử huyên thuyên rất nhiều thứ, Lưu Minh Thiên thỉnh thoảng sẽ trả lời một vài câu, đến khi những người ở gần đó lên tiếng cằn nhằn mới thôi.

Ngày hôm sau trời sáng, một ít tia sáng xuyên qua cái lỗ bé tí ở trên cao, Lưu Minh Thiên mới nhìn rõ được Phương Tử. Cho dù mặt bẩn, tóc rối, quần áo rách rưới dính máu lắm chỗ nhưng có thể khẳng định đó là một cô bé rất khả ái, nổi bật với đôi mắt to tròn và cánh môi nhỏ nhắn luôn tươi cười.

Phương Tử năm nay 10 tuổi, nhưng dáng người gầy nhỏ tái nhợt, lại là người Việt Nam chính gốc, so với trẻ con cùng lứa thấp bé hơn nhiều.

Nhưng nếu được nuôi dưỡng tốt, nhất định có thể trở thành một tiểu công chúa đáng yêu.

Lưu Minh Thiên không đọc truyện cổ tích, nhưng trong lòng nó luôn có sẵn một hình tượng mờ nhạt về một nàng công chúa, nhỏ nhắn, đáng yêu và lương thiện. Nguyễn Phương Tử lại vừa vặn phù hợp với hình tượng này, dẫu cho mặc trên người không phải đầm dạ hộ kiêu sa mà là bộ quần áo rách rưới như ăn mày, cô bé vẫn kiên cường và giữ được tự tôn. Thế nên, nó cảm thấy cô bé thực sự giống một nàng công chúa.

Qua ba ngày, phòng giam của cô bé ngày một ít người, theo một số quy luật Lưu Minh Thiên nhìn ra được, ngày mai Phương Tử sẽ bị hành hình.

Rõ ràng Phương Tử biết điều đó, nhưng vẫn cùng Lưu Minh Thiên trò chuyện rất vui vẻ.

\”Như vậy nghĩa là… anh là xã hội đen á?\”

\”Đúng vậy.\”

\”Bình thường anh làm cái gì?\”

\”Bảo tiêu vận chuyển hàng hóa, kinh doanh, bảo kê chợ đen, thỉnh thoảng dẫn thủ hạ đi vài nơi mở rộng địa bàn… Nhưng tôi không làm gì nhiều, ngồi một chỗ chỉ sai khiến thủ hạ thôi, rất là nhàn rỗi.\”

\”Có vẻ như làm xã hội đen cũng không khó nhỉ? Em cũng muốn thử.\”

\”Không thích hợp với em.\”

\”A… Nhưng có vẻ lại rất thú vị…. Cơ mà chẳng biết lại sống thêm được mấy ngày…\”

Lưu Minh Thiên im lặng nhìn Phương Tử, lại thấy cô bé nhe răng ra cười:

\”May ghê, trước khi chết còn được gặp anh, nếu không những ngày cuối cùng sẽ rất buồn tẻ. Cảm ơn anh Thiên nha, anh đột nhiên đến đây giống như món quà ông trời cho em vậy đó.\”

Cô bé đã kinh hoảng, đã khổ sở, đã sợ hãi, đã nhớ về cha mẹ, cũng đã khóc rất nhiều. Có thể thản nhiên đối diện với cái chết như bây giờ, cô bé đã chuẩn bị tinh thần từ rất lâu. Cái chết sẽ đến, một cách rất hiển nhiên, giống như ngày mai mặt trời sẽ mọc. Mặt trời mọc thêm một lần nữa, cô bé sẽ chết.

Có thể nói về cái chết của chính mình với một nụ cười, đứa trẻ này, thật sự rất kiên cường.

Lưu Minh Thiên hơi mỉm cười:

\”Vị công chúa đáng yêu này, nàng đã đoán đúng, tôi chính là sứ giả của trời, đến đây tặng cho nàng một món quà nhỏ, hi vọng nàng nguyện ý nhận lấy…\”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN