Trưởng tộc Lingon
Chương 16: Vượt ngục
Ánh mặt trời của sa mạc gắt gao chiếu qua lỗ thông gió, hắt một ít tia sáng lên những gương mặt khổ sở đến tuyệt vọng.
Tiếng xích sắt vang lên âm thanh trầm đục, xà lim bị đẩy ra. Một cô bé hai tay bị còng lại, đầu trùm một mảnh vài ố màu bẩn thỉu, theo chân hai người đàn ông bước ra ngoài.
Ở phòng giam kế bên, một đứa trẻ vốn nhắm nghiền mắt như đang ngủ đột ngột ngồi bật dậy, đôi mắt ánh lên một màu đỏ sắc lạnh.
Lưu Minh Thiên đập đoạn nối giữa hai còng tay vào thành giường, một mắt xích bung ra làm đứt còng tay thứ nhất, Lưu Minh Thiên lại dùng lực vung mạnh, đoạn xích ở còng tay thứ hai cũng bị bung ra.
Nó tiến tới gỡ ra mắt xích quấn chặt cánh cửa xà lim vốn đã hỏng từ lâu, nhanh chóng mở cửa thoát ra ngoài.
Nó dùng bước đi nhẹ nhàng tiếp cận hai lớn một nhỏ vừa rời khỏi, hầm ngục tối tăm như đang hỗ trợ cho nó, một tay vung lên chạm vào lưng một người đàn ông. Ngay sau đó cũng tấn công người còn lại bằng cùng một cách.
Rẹt-rẹt-rẹt!!!
Hai người đàn ông còn chưa kịp cảm nhận được đau đớn đã gục xuống đất.
Phương Tử nghe tiếng người ngã xuống thì hơi giật mình, nhưng vì đã được dặn từ trước nên cũng không đến mức phải hét lên, cô bé kéo miếng vải trên đầu xuống.
Lưu Minh Thiên rút từ một cơ quan bí mật trong thắt lưng kim loại ra một thanh nhuyễn kiếm ngắn xếp gọn, khom người ôm Phương Tử lên.
\”Ôm chặt lấy. Nhắm mắt lại.\” Lưu Minh Thiên lạnh lùng nói, chạy nhanh ra bên ngoài.
Phương Tử nghe theo, hai tay ôm cổ nó, chân vòng qua thắt lưng nó giữ chặt để không bị rơi xuống.
Dọc đường Phương Tử nghe được rất nhiều tiếng người ngã xuống, cũng cảm nhận được Lưu Minh Thiên đang di chuyển rất nhanh, nhưng cô bé vẫn nhắm chặt mắt nên không biết cụ thể diễn biến bên ngoài.
Lúc này Lưu Minh Thiên đã chạy đến rìa ốc đảo, hạ lính canh gác ở đó, tiến vào sa mạc.
\”Xuống được rồi.\” Nó vỗ vỗ lưng Phương Tử.
Cô bé nhanh chóng tụt xuống, ngắm nhìn xung quanh.
Lưu Minh Thiên choàng cho cô bé tấm khăn trùm đầu cướp được từ người đàn ông đứng gác ở rìa ốc đảo, nắm tay kéo cô bé chạy.
\”Chạy đi, chạy được bao nhiêu thì chạy, khi mệt tôi sẽ cõng em. Nếu may mắn có thể được nhóm người truy đuổi đuổi tới thì tốt, còn không thì phải tự đi bộ ít nhất 10km.\”
Phương Tử khó hiểu:
\”Bị bọn người xấu xa kia gặp được sao lại là may mắn ạ?\”
\”Họ sẽ dùng xe jeep đuổi theo chúng ta, khi đó có thể cướp xe, không cần đi bộ nữa.\” Lưu Minh Thiên vừa thả chậm tốc độ để Phương Tử theo kịp vừa giải thích.
\”Ra là vậy… Nhưng sao chúng ta không đợi ở ngay đây, bọn họ vừa ra khỏi ốc đảo là chúng ta chạy tới cướp luôn?\”
\”Không thể, Isarura nhất định sẽ điều động nhiều nhân lực đi ra, có thể mang theo cả bom, trong tình huống nguy cấp nhất hắn sẽ không ngại giết tôi. Lúc đó tôi không thể đấu lại với họ.\”
\”A! Vậy mà em không nghĩ tới. Có phải bây giờ chúng ta chạy đi là để bọn chúng không xác định được phương hướng của chúng ta, phân tán lực lượng ra không?\”
\”Đúng.\”
Theo tính toán của Lưu Minh Thiên, Isaruta sẽ mất ít nhất 15\’ để phát hiện sự việc và huy động lực lượng. Thời điểm này gió khá lớn, 15\’ đủ để dấu chân bị lấp mất.
Nó đã đi ra ốc đảo bằng cổng Bắc, đi theo hướng đó có thể đến một thị trấn nhỏ, hẳn là Isaruta sẽ điều quân chạy theo hướng bắc. Nhưng hắn không phải người hời hợt kém thông minh, nhất định sẽ tản quân ra các hướng khác nhau.
Trên thực tế, Lưu Minh Thiên sau khi ra khỏi ốc đảo đã vòng lại một đoạn rồi chạy về hướng Đông.
Chạy trong sa mạc thực sự rất khổ, nắng gắt gao như thiêu đốt, gió thổi tới từng đợt khí nóng bỏng rát, mồ hôi tuôn ra như tắm, cổ họng lại khô khốc nhưng không có nước để uống. Thỉnh thoảng cát lún chân, té ngã lăn lông lốc trên những đụn cát.
Còng tay bị bẻ xích nhưng chưa được tháo ra, bám trụ trên tay ngày càng trở nên nặng nề.
Thế nhưng dưới sự kinh ngạc của Lưu Minh Thiên, Phương Tử chạy không ngừng nghỉ gần 2km.
Đến khi Phương Tử ngã sấp lần thứ n, Lưu Minh Thiên không nhìn nổi nữa, đem cô bé cõng trên lưng.
Đi được thêm một đoạn dài, khi những đồi cát được thay bằng đất đá khô cằn, nó đổi hướng, đi về hướng Đông Bắc, sau đó nó phát hiện một cái hang nhỏ, liền chạy vào đó nghỉ ngơi.
Chủ nhân của hang động: một con rắn sừng, bị nó một kiếm chém chết.
Phương Tử ngồi duỗi chân thở hồng hộc, chân cô bé mỏi nhừ và gần như không còn sức lực. Phương Tử thầm nghĩ, cô bé được cõng hơn nửa chặng đường còn muốn gục ngã, vậy mà Lưu Minh Thiên còn vừa sai vừa cõng cô bé, lại như chẳng có gì to tát cả, thể lực Lưu Minh Thiên không có giới hạn à?
Âm thầm thán phục một phen, Phương Tử như nhớ ra cái gì, hỏi Lưu Minh Thiên:
\”Sao anh lại mở được hai cái còng tay? Còn mở được cửa nhà giam nữa.\”
Lưu Minh Thiên vỗ cái thắt lưng gắn trên áo khoác:
\”Trong này có nơi bí mật đựng một lưỡi kiếm. Mấy ngày qua tôi dùng nó để cắt những mắt xích, chỉ để lại một phần nhỏ dính vào để ngụy trang, sau đó có thể bẻ đi rất dễ dàng.\”
\”Ra vậy… Anh giỏi quá! Anh có thể hạ được nhiều người lớn để ra khỏi đó nha! Nhưng anh đi vào ban đêm không phải thuận lơi hơn a?\”
\”Để cứu em, phải đợi đến ngày em hành hình. Việc cắt xích cần thời gian, nếu cắt xích phòng giam của em những người xung quanh sẽ biết, họ sẽ muốn tẩu thoát theo. Kinh động đến phiến quân thì đừng mong thoát.\”
\”A… Vậy nên anh mượn tay những người kia đưa em ra… Thiên, anh giỏi thật!\”
Phương tử cảm thấy người con trai này quá giỏi, có thể tính toán nhiều như vậy, lại còn một mình hạ được nhiều người như vậy…
\”Còn lúc nãy, tại sao anh lại đổi hướng đi?\”
Lưu Minh Thiên sắp xếp từ ngữ, trả lời:
\”Sa mạc này không tính là rất lớn, không lí nào họ lại không tìm ra chúng ta. Nhiều khả năng chúng đã phát hiện ra dấu chân của chúng ta nhưng không trực tiếp chạy tới mà liên lạc với nhau tập hợp lực lượng chạy theo hướng chúng ta đi. Lúc đó chúng sẽ chạy theo hướng Đông. Còn chúng ta lại rẽ sang hướng Đông Bắc, đi về phía mục tiêu ban đầu. Bởi vì vùng khô cằn không để lại dấu chân nên chúng sẽ không phát hiện ra.\”
Phương Tử ngạc nhiên:
\”Ngay từ đầu anh đã nghĩ đến việc này ạ?\”
\”Đúng thể, nó nằm trong những trường hợp tôi đã suy luận ra, nếu bọn chúng trực tiếp chạy tới thì cướp xe, còn nếu tập hợp lực lượng thì tiếp tục đi bộ. Nhưng có thể thông thả đi. Khi đó chúng sẽ phải dàn mỏng lực lượng trấn giữ các thị trấn ở lưu vực sông Euphrates.\”
Cũng may nó đã tìm hiểu tương đối kĩ về địa hình khu vực này, lại thêm gió hỗ trợ nên thời gian tính toán sẽ không sai lệch nhiều lắm, nếu không cũng không thể đưa ra phương án nào chính xác.
Cô bé lại định nói thêm vài điều, nhưng Lưu Minh Thiên không cho phép, bảo cô bé giữ sức để đi tiếp.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!