Trưởng tộc Lingon - Chương 17: Vượt ngục (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
106


Trưởng tộc Lingon


Chương 17: Vượt ngục (2)


Nó tiếp cận ngôi làng ngoại ô Abu Teban khi trời chập tối.

Từ xa, nó đã có thể cảm nhận được có người mai phục.

Vốn định để Phương Tử qua một góc, nhưng cô bé lại hiểu được ý nó, níu níu áo nó:

\”Em có thể đánh nhau.\”

Lưu Minh Thiên nhíu mày:

\”Không phải đánh nhau, mà là giết nhau.\”

Phương Tử rối rắm, cắn răng:

\”Có thể, em có thể…\”

\”Đứng ở đây\” Lưu Minh Thiên ra lệnh \”Nhiệm vụ của em là làm cho chúng không phát hiện ra mình. Không cần ý kiến.\”

Còn do dự, sẽ không làm được gì. Lưu Minh Thiên biết thể chất và sức mạnh của cô bé này so với trẻ con bình thường hơi trội hơn một chút, nhưng không sẵn sàng chiến đấu thì cũng chỉ có thể đi ra làm bia đỡ đạn.

Phương Tử biết chính mình không có khả năng, cũng không tiếp tục kiến nghị nữa.

Lưu Minh Thiên lấy từ thắt lưng ra nhuyễn kiếm và một khẩu súng cướp được lúc sáng.

Dùng lực nhún chân phóng về phía trước.

Đoàng!!

Một viên đạn bay tới, Lưu Minh Thiên giống như đã đoán trước được tương lai, nâng kiếm lên, viên đạn sượt qua sườn kiếm đổi hướng đi. Khẩu súng trên tay nó giơ lên, bóp cò, ngay sau đó là một tiếng hét.

Hàng loạt đạn được nhả ra, Lưu Minh Thiên nhảy lên không, lộn người thành một vòng cung, chân vừa chạm đất lại bắn ra ba phát đạn. Lưỡi kiếm chém nghiêng góc 35° cản đường một viên đạn, nó nhảy về phía trái, tiếp tục phóng thêm hai bước, nã thêm một phát súng.

Một viên đạn sượt qua bả vai nó, máu nóng trong người hơi dâng lên, cơn đau rát như một chất kích thích làm cơ thể nó cồn cào để rồi dấy lên một loại ham muốn hủy diệt. Nó dùng tốc độ không giống người phóng  như bay về phía kẻ vừa bắn ra phát đạn kích hoạt sự hưng phấn chết chóc của mình, sử dụng những bước nhảy linh hoạt để né tránh và thanh kiếm làm lệch đường đạn, nhưng không thể tránh được hết, đành buông tha cho những viên đạn bắn vào nơi không trọng yếu. Ngón tay nó duỗi ra gạt qua nòng súng nóng bỏng, tóm lấy cổ áo kẻ kia đưa ra sang phải, kẻ kia lập tức dính một loạt đạn, trực tiếp biến thành tổ ông.

Nó cướp được thanh súng trường, bắt đầu lia về nhiều phía nã đạn liên hồi.

Từng tiếng thét thảm thiết không ngừng vang dội trong đêm tối, tiếng súng, tiếng đạn ghim vào thịt, được thu vào tai nó một cách rõ ràng.

Khi không còn cảm nhận được bất kì hơi thở con người nào, nó nặng nề nhắm mắt lại, đem sát khí trên người dần thu lại.

\’Cách để tồn tại, là biến bản thân từ con mồi thành thợ săn.\’

\”Đến đây.\” Nó cao giọng ra lệnh.

Phương Tử nhanh chóng chạy đến, ái ngại nhìn những vết thương trên người Lưu Minh Thiên, nhưng trực giác mách bảo cô bé không nên nhiều chuyện vào lúc này.

Cả hai tiến vào bên trong thị trấn. Nó dừng lại ở một góc tường, dùng máu vẽ ra một ám hiệu nho nhỏ.

Sau đó nó lê bước qua những ngôi nhà đã đóng cửa kín mít, Phương Tử ghé đến từng ngôi nhà, đập cửa xin giúp đỡ, ở trong ngục một thời gian cô bé đã có thể nói được vài câu tiếng Ả Rập đơn giản.

Vùng này chính trị không ổn định, người dân không muốn tiếp xúc với người lại, cũng như không muốn có thêm bất cứ loại rắc rối nào, đều từ chối giúp đỡ.

Khi đi qua một con hẻm, Lưu Minh Thiên tình cờ nghe thấy âm thanh nức nở cùng tiếng thét bị nghẹn trong cổ họng.

Nương theo ánh trăng mờ nhạt, Lưu Minh Thiên nhìn thấy đứa trẻ đang giãy giụa dưới thân gã đàn ông, quần áo nó xốc xếch, cơ thể bầm dập đầy máu, miệng bị nhét cục giẻ bẩn thỉu. Gã đàn ông có máu thích hành hạ người khác, cứ tiện tay vả bôm bốp vào mặt nó, nắm đầu tóc nó giật ngược ra phía sau.

Ánh mắt khiếp đảm hoảng loạn mất phương hướng, tràn đầy tuyệt vọng.

Tình cờ cùng đôi mắt đỏ giao nhau.

Lưu Minh Thiên hơi run lên, rút súng chĩa về phía người đàn ông.

\”Thả nó ra.\”

Gã sửng sốt, rồi bỗng nhiên cười lớn, bàn tay to lớn chụp lấy đầu đứa trẻ nện mạnh xuống đất:

\”Mày thích lo chuyện bao đồng à? Đã vậy tao làm chết thằng nhóc này đây, xem mày có dám bắn không?!\”

Gã ta thấy vết thương trên người nó, rõ ràng là yếu đến mức đụng vào là ngã, lại cho rằng nó chỉ là đứa trẻ, căn bản không bóp nổi cò súng.

Nó đương nhiên không bắn được, vì súng hết đạn từ lâu rồi.

Nhận thấy máu của đứa trẻ kia rỉ ra ngày một nhiều, Lưu Minh Thiên đột nhiên lại muốn giết người.

Nó vung tay ném khẩu súng vào gã ta, gã giật mình đưa tay lên đỡ theo bản năng, đến khi nhìn lại, đã thấy một lưỡi kiếm đâm vào ngực mình.

Một con bọ hung hôi hám, thứ cặn bã hèn hạ chỉ biết ức hiếp kẻ yếu hơn. Tốt nhất là nên chết đi.

Lưu Minh Thiên chẳng chút do dự phát ra dòng điện cực lớn, từng đợt từng đợt, hành hạ gã đến mức đầu óc đều tê liệt, khi chuẩn bị cú kích điện dứt điểm cuối cùng, nó run tay ngã xuống, rời khỏi thanh kiếm dẫn điện, điện năng trên tay cứ như thế theo cú chạm đất của nó bị ngắt mạch.

Phương Tử giật mình, cắn môi đấu tranh kịch liệt, trong thời gian vài giây đã có hàng tá ý nghĩ chạy ngang chạy dọc trong đầu, cuối cùng hạ quyết tâm chạy tới, một cước đạp vào chuôi kiếm, lưỡi kiếm lưu loát xuyên qua ngực gã đàn ông.

\”Thiên, anh sao rồi?\” Phương Tử chạm vào đầu vai nó, vốn muốn nhấc nó dậy, nhưng bởi vì cái áo khoác đen của nó làm cô bé không biết vị trí cụ thể của những vết thương nên không dám động mạnh.

\”Không sao.\” Nó miễn cưỡng chống tay ngồi dậy \”Đem kiếm của tôi lại đây.\”

Rồi quay sang đứa trẻ bên cạnh, lấy miếng giẻ ra khỏi mồm nó, nói bằng tiếng Ả Rập:

\”Còn sống không?\”

\”Nghe không hiểu…\” Đứa trẻ thì thào đáp lại, là dùng tiếng Anh.

Tuy phát âm rất chuẩn, nhưng Lưu Minh Thiên có thể nhận ra đứa trẻ không phải người bản xứ.

Phương Tử đưa tới thanh nhuyễn kiếm, Lưu Minh Thiên lại đem đút vào thắt lưng, nhấc đứa trẻ để nó tựa vào tường.

Nó xé áo thành từng đoạn vải, đem đầu đứa trẻ băng kín lại để cầm máu trước.

\”Cố tỉnh táo.\” Nó lại đổi ngôn ngữ, rồi chỉ tay vào căn nhà bên cạnh, ở khe cửa sổ vẫn phát ra ánh đèn, nói với Phương Tử \”Đi tìm giúp đỡ.\”

Phương Tử nhìn động tác sờ vào thắt lưng của Lưu Minh Thiên, hiểu được nếu vẫn không ai chịu mở cửa Lưu Minh Thiên sẽ trực tiếp dùng kiếm cướp nhà, cô bé lập tức  chạy đi.

May mắn vô cùng, sau khi đi qua thêm ba căn nhà nữa, Phương Tử rốt cuộc tìm được người giúp. Vội chạy đến báo với Lưu Minh Thiên.

Chủ nhà là một góa phụ.

Bà không quá niềm nở nhưng cũng không lạnh nhạt, đi theo Phương Tử đến con hẻm nhỏ, cõng đứa trẻ thân đầy máu đem về nhà mình.

Khu vực này không có bệnh viện, người dân bị bệnh đều phải đến bệnh viện bờ bên kia sông Euphrates, hiện tại không có phương tiện di chuyển, đành phải tự cứu lấy mình.

Lưu Minh Thiên xử lí cho đứa trẻ kia trước, ngoài trừ cổ tay bị trặc thì không có vấn đề gì về xương cốt, việc cầm máu cũng không có gì khó khăn.

Ở nhà có sẵn thuốc sát trùng nhưng vải băng không đủ, bà chủ nhà đem cái khăn cũ cắt thành đoạn dài đưa cho Lưu Minh Thiên, giúp nó xử lí các vết thương.

Đứa trẻ này, là bé trai. Độ tuổi so với Lưu Minh Thiên không chênh lệch nhiều lắm. Khuôn mặt khi được Phương Tử lau sạch sẽ trở nên rất đáng yêu, lớn lên nhất định sẽ rất đẹp. Cũng có thể đây là lí do cậu ta bị gã đàn ông kia có ý định dâm dục đó.

Sau khi xong xuôi bên kia, nó mới bắt đầu giải quyết các vết thương của nó. Hầu hết là đạn sượt qua người, nhưng vẫn có một viên bất cẩn ghim vào người. Bà chủ nhà không biết cách lấy đạn ra, đành để Lưu Minh Thiên tự làm, đứng một bên hỗ trợ nó.

Nó sát trùng con dao, hơi dựa vào thành giường, cắt đi ống quần để lộ vết thương bị đạn bắn vẫn không ngừng rỉ máu. Hít một hơi, đem dao nhấn vào vết thương! Viên đạn gần chạm vào xương, mà ở đây lại không có kẹp, nó chỉ có thể khoét rộng vết thương, dùng mũi dao đẩy viên đạn lên từng chút một.

Mồ hôi tuôn ra như suối, cố gắng chống lại nỗi đau cắt da xẻ thịt, nó cắn chặt răng, cổ họng phát ra những âm thanh khàn khàn.

Phương Tử vẫn đứng một bên đưa tay che miệng để không phải thét lên, nước mắt chảy ra không ngừng.

Bà chủ nhà cố chắn lại tầm mắt cô bé nhưng Phương Tử giằng ra, trừng mắt nhìn từng động tác của Lưu Minh Thiên. Cô bé muốn cảm nhận dù chỉ là một phần rất nhỏ, anh ấy đã hứng chịu trực tiếp nỗi đau thấu tận xương tủy như thế, lí nào cô bé lại trốn tránh?

Chỉ có mấy phút nhưng giống như đã qua vài thế kỉ, người phụ nữ giúp nó băng lại, Phương Tử lau nước mắt cố làm ra vẻ tươi tỉnh đứng một bên. Lưu Minh Thiên vô lực nằm trên giường, nhưng đầu óc vẫn rất thanh tỉnh.

Nó cảm kích nhìn bà, bà cười nhẹ nói ba đứa có thể ở lại đây đến sáng mai.

\”Bà không sợ sao?\”

Hẳn là bà cũng đoán được một chút, rằng nếu để phiến quân biết nó đang ở đây thì bà chỉ có con đường chết.

Bà lại cười:

\”Chồng ta đã chết, ta chẳng còn gì để mất. Còn hai con, có thể kiên cường đấu tranh giành lấy sự sống. Hai con trân trọng cuộc sống này, đó là điều tốt đẹp và đáng quý, đấng tối cao sẽ chúc phúc cho hai con.\”

Trong lòng Lưu Minh Thiên \’quào…\’ một tiếng. Quả là phụ nữ Hồi giáo, nói chuyện rất đậm chất tôn giáo nha…

Lưu Minh Thiên không tin vào thần thánh, nhưng nó vẫn tôn trọng tín ngưỡng của mỗi người.

\”Cảm ơn bà.\” Nó không biết nói gì, chỉ cảm ơn bà một tiếng. Sau đó để bà sắp xếp cho ngủ lại một đêm.

Nửa đêm Lưu Minh Thiên đi ra ngoài, vẽ lên góc tường nhà một kí hiệu nhỏ.

Ngay ngày hôm sau, Nizar xuất hiện.

Ông chú gào lên một cách cực kì khoa trương:

\”Trời ơi!!! Thiên bé bỏng của chú! Sao lại thành ra thế này??!\”

Nó quay mặt đi nơi khác:

\”Chú là ai? Chúng ta quen nhau sao?\”

\”Thật là vô tâm! Ta đã mai phục ở khu vực này hai ngày trời rồi đấy.\” Rồi Nizar trở nên nghiêm túc \”Đại tiểu thư của tôi, chỉ là một nhóm phiến quân tép riu cũng có thể làm cô biến thành thế này à?\”

Lưu Minh Thiên tặc lưỡi, ánh mắt hơi đảo qua Phương Tử đang ngồi cạnh góa phụ:

\”Để cứu được công chúa, hiệp sĩ sẵn sàng hi sinh tất cả. Nhất là khi công chúa là đồng hương.\”

Lưu Minh Thiên và Nizar nói bằng tiếng Ý, Phương Tử nghe không hiểu hai người đang nói gì, nhưng cũng ý thức được Lưu Minh Thiên đang nhắc tới mình, nhất thời trở nên khẩn trương.

Nizar nhìn Phương Tử, cũng đoán được phần nào, chuyển sang nói tiếng Việt để cô bé cũng nghe được:

\”Rồi định thế nào? Đem cô bé trả về nhà chứ?\”

Lưu Minh Thiên hỏi Phương Tử:

\”Em còn họ hàng thân thích gì không?\”

\”Em không biết, em đến Mỹ được hai năm rồi, chưa từng thấy họ hàng nào cả.\”

\”Lúc ở Việt Nam thì sao?\”

Phương Tử suy nghĩ một lát, lắc đầu:

\”Không có, lúc trước em và ba mẹ vẫn luôn ở thủ đô Giang Thành, cũng không thấy họ hàng gì.\”

Nizar mấp mấy môi với Lưu Minh Thiên, hỏi ba mẹ cô bé đâu, Lưu Minh Thiên lắc đầu, Nizar liền hiểu ra.

Suy hai người suy nghĩ một hồi, Lưu Minh Thiên mới hỏi:

\”Đi theo tôi không? Tôi nuôi em.\”

\”Hả??\” Phương Tử và Nizar đồng thanh.

Nhưng sau đó thái độ mỗi người mỗi khác.

Nizar hơi suy tư, còn Phương Tử vui đến mức suýt nhảy cẫng lên.

\”Thật ạ? Anh có thể cho em đi theo? Em không vô dụng đâu, em biết nấu đồ ăn!\”

\”Đừng mừng vội. Suy nghĩ cho kỹ, đi theo tôi tức là trở thành xã hội đen. Phải đánh nhau, phải giết người. Sống không biết ngày mai.\”

Trái với suy đoán của Lưu Minh Thiên, Phương Tử trả lời nó một cách nghiêm túc và kiên định:

\”Từ cách đây rất lâu em đã không trông đợi gì vào ngày mai.\”

Đáp án này, Lưu Minh Thiên vừa lòng.

Đứa trẻ nó cứu được tối hôm qua đã lâm vào trạng thái hôn mê, Nizar cử người đưa cậu đến bệnh viện.

Còn Lưu Minh Thiên thì chẳng thể nán lại lâu, ngay trong hôm đó đã đem Phương Tử trở về trang viên Camilla.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN