Sống chung với đại ác ma - #5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
73


Sống chung với đại ác ma


#5


Lý Tiểu Lộ mở cửa bước vào nhà thì giẫm phải lon bia nằm lăn lóc trước cửa ra vào. Nó thay giày rồi cúi người nhặt lon bia rỗng lên ném vào sọt rác.

Vào đến phòng khách thì thấy Vương Hạo ngồi trên sa lông dài ngửa cổ tu cả lon bia. Nó có hơi giật mình với bộ dạng này của hắn. Lý Tiểu Lộ bước đến gần Vương Hạo không hề phát ra một tiếng động nào nên hắn cũng không biết là có người đang đứng sau mình.

Mặt của Vương Họa bị hơi men làm cho đỏ ửng, đôi xám tro mơ màng vô định trong không trung. Không biết Vương Hạo đã uống bao nhiêu, nhưng nhìn say tí bỉ thế này chắc là cũng không ít.

Lý Tiểu Lộ nhẹ nhàng nâng chân lên đi đến gần chiếc bàn, lấy một chiếc túi bỏ những lon rỗng vào trong sau đó đem đi vứt. Quay lại thì thấy Vương Hạo đang gật gù hết bên này đến bên nọ. Lý Tiểu Lộ lại gần, huơ tay trước mặt hắn, gọi hắn dậy:

\”Này dậy đi, muốn ngủ thì vào trong phòng mà ngủ.\” Hắn không hề nhúc nhích.\”Này nằm ở đây nhiều muỗi lắm, cậu muốn bị chúng chích lắm hả? Ế, cậu làm gì vậy hả? Mau buông tôi ra!\”

Lý Tiểu Lộ càng cựa quậy, Vương Hạo càng ôm chặt hơn. Chiếc sa lông không đủ lớn để chứa hai người nên khoảng cách lúc này của hắn và nó chỉ cách có vài centimet. Hơi thở đầy mùi men say phả vào mặt nó. Lý Tiểu Lộ đỏ mặt không nhúc nhích nữa. Gương mặt lúc ngủ của hắn vô cùng dễ thương.

Hai má thì đỏ ửng, đôi môi gợi cảm còn khẽ mở ra, đôi mắt nhắm nghiền lại, hàng lông mày không còn cau có như thường ngày nữa. Lý Tiểu Lộ chủ động đưa tay sờ lên má hắn. Nhiệt độ gương mặt của hắn truyền qua tay của nó. Lý Tiểu Lộ cảm thấy tim mình ngày càng bất ổn, không biết phải làm gì.

Đột nhiên Vương Hạo mở miệng lẩm bẩm gì đó, giọng nói có phần đau xót.\”Tại sao ba lại làm vậy? Tại sao vẫn chưa tìm mẹ về cho con?\”

Giọt nước mắt từ khóe mi của hắn tràn ra chảy nghiêng xuống rồi rơi trên tấm đệm sa lông. Lý Tiểu Lộ sững sờ độ nhiên trong lòng cảm thấy khó chịu.

Một lúc sau Vương Hạo mới yên tĩnh ngủ. Lý Tiểu Lộ kéo tay của hắn ra rồi ngồi dậy. Nó vẫn còn hoang mang không biết trong quá khứ hắn đã xảy ra chuyện gì nhưng nó biết chuyện này hẳn là khiến hắn rất đau lòng. Một con người luôn thờ ơ với mọi thứ xung quanh như vậy chắc chắn là có nguyên do.

Lý Tiểu Lộ về phòng lấy một chiếc chăn mỏng ra đắp cho hắn, điều chỉnh nhiệt độ điều hòa cao lên sau đó mới yên tâm vào phòng bếp làm một bát canh gừng và cháo cho hắn.

Khi tỉnh lại thì Vương Hạo thấy trên bàn và dưới đất không còn lon bia nào nữa, chỉ thấy một bát canh gừng và một bát cháo đặt ở trên bàn. Vương Hạo giật tờ giấy nhớ được dán trên bát cháo. Dòng chưa vô cùng đẹp và ngay ngắn.

\”Uống chút nước gừng rồi ăn cháo đi. Uống nhiều bia quá không tốt cho dạ dày đâu. Kí tên: Lý Tiểu Lộ.\”

Khóe môi của Vương Hạo hơi nhếch lên. Hắn dán lại tờ giấy lên bàn rồi uống canh gừng. Canh gừng thì không sao nhưng khi hắn ăn một miếng cháo đầu tiên thì liền cau mày lại nhưng vẫn cố nuốt xuống. Vị cháo mặn, hơi loãng, hình như còn cho hơi nhiều dầu. Đây là món ăn đầu tiên mà hắn cảm thấy vô cùng tệ. Dù nghĩ là vậy nhưng Vương Hạo vẫn ăn hết bát cháo, hơn nữa trong người đột nhiên vô cùng thoải mái.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN