Sống chung với đại ác ma - #4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
87


Sống chung với đại ác ma


#4


Vương Hạo ra siêu thị mua vài lon nước ngọt. Trở ra thì chạm mặt cậu nam sinh có tin đồn bị hắn đánh. Vương Hạo cũng không nhận ra cậu ta là ai cứ như vậy mà vòng người qua cậu ta không thèm để ý đến ánh mắt của cậu nam sinh kia đang nhìn chòng chọc mình.

Cậu nam sinh kia thấy mình bị Vương Hạo làm ngơ thì quay người đuổi theo chắn ngang đường hắn. Vương Hạo nhíu mày, không hiểu cậu nam sinh kia muốn làm gì.

\”Chắc anh không nhận ra tôi nhưng tôi lại nhận ra anh.\” Cậu nam sinh kia mở miệng.

Vương Hạo không thèm đáp lại cậu ta, hai hàng mày càng nhíu chặt hơn. Cậu nam sinh kia trong lòng có run vài phần vì ánh mắt của hắn nhưng nếu bây giờ bỏ chạy có lẽ cậu sẽ bị bọn khốn đó đánh chết mất.

\”Tôi là Giả Kiệt, là người mặc chiếc áo giống anh hôm nọ.\”

\”Thì sao?\” Vương Hạo lười nhác mở miệng.

\”Tôi muốn anh đưa tiền cho tôi, khoảng ba triệu.\” Cậu nam sinh tên Giả Kiệt này lấy hết dũng khí nói.

Khóe miệng của Vương Hạo hơi nhếch lên, đôi mắt xám tro lạnh lùng quét qua gương mặt của Giả Kiệt nhìn cậu ta đang nói những câu vô lý mà nực cười.

\”Tiền thì tôi không thiếu.\” Nói đến đây hai con mắt của cậu ta sáng rực lên.\”Nhưng tôi sẽ không đưa cho loại người như cậu.\”

Giả Kiệt nghe hắn nói xong thì trong lòng phẫn nộ, giương đôi mắt dò xét về phía hắn.\”Nếu anh mà không đưa tiền cho tôi, thì tôi sẽ tung tin cho cả trường biết là anh hôm nay lại thuê người đánh tôi.\”

Vương Hạo không hề dao động ngược lại còn nhìn cậu ta đang làm trò hề cho hắn xem.\”Tùy cậu.\”

Giả Kiệt thấy vẻ mặt hắn vẫn còn thờ ơ thì vô cùng tức giận đã lỡ miệng nói ra điều mà không phải ai cũng biết.\”Nếu tôi nói cho cả trường biết rằng ba cậu đã từng ngoại tình với một cô gái đáng tuổi con trai mình thì mọi người sẽ nghĩ thế nào nhỉ?\”

Túi đựng nước ngọt bị rơi xuống đất. Hai bàn tay của Vương Hạo siết mạnh thành nắm đấm nổi rõ cả gân. Gương mặt của Vương Hạo thoạt nhìn thì vẫn vô cùng bình tĩnh nhưng trong lòng lại bị kích thích đến tột độ. Giả Kiệt bị Vương Hạo giáng một cú đấm bất ngờ vào mặt khiến cậu ta không kịp trở tay mà loạng choạng vài bước, sau đó ngã xuống đất. Vương Hạo cố gắng giữ bình tĩnh lại, lồng ngực thở dồn dập khiến hắn vô cùng khó chịu.

Giả Kiệt rùng mình sợ hãi, vội lùi vài bước sau đó đứng dậy nhanh chóng bỏ chạy. Lúc này Vương Hạo mới để ý mình đã quá mất bình tĩnh mà đi đánh người. Hắn cúi người nhặt những lon nước ngọt bị rơi ra sau đó lại bỏ vào túi đứng dậy trở về căn phòng mình thuê.

Lý Tiểu Lộ muốn về nhà thì phải đi qua một con ngõ nhỏ. Bình thường con ngõ này vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng mới có vài con mèo hoang tập trung ở đây. Nhưng hôm nay, Lý Tiểu Lộ lại thấy con ngõ nãy rất ồn ào. Vì bản tính hiếu kì của con người nổi lên, nó nấp sau bức tường hơi nghiêng đầu, đôi mắt hướng về một đám tên đàn ông đang tụ tập.

Lý Tiểu Lộ để ý nhất là cậu nam sinh mặc đồng phục trường nó, gương mặt xinh đẹp vẫn còn nét trẻ con, nhưng cả mặt đều bị đánh đến bầm tím, gần khóe môi và khóe mắt còn bị rách da chảy máu. Lý Tiểu Lộ cứ thấy cậu ta quen mắt, sau một lúc suy nghĩ thì nó đã nhớ ra. Cậu ta chính là Giả Kiệt người đã bị Vương Hạo đánh vì mặc áo giống nhau.

\”Sao cậu ta lại chơi với đám đó?\”

Lý Tiểu Lộ không biết bọn họ đã nói với nhau chuyện gì, nó chỉ nghe thấy mấy câu thoại kinh điển mà bọn côn đồ hay dùng.\”Mày mà không giả tiền thì không xong với bọn tao đâu!\”

Giả Kiệt sợ hãi cúi đầu, lắp bắp nói.\”E…Em biết rồi ạ, chắc chắn ba ngày nữa em sẽ trả đủ cho các anh.\”

Giả Kiệt bị mấy tên đàn ông to lớn đó hung hãn quát, sau đó còn đấm vào bụng cậu ta vài cái. Lý Tiểu Lộ thực sự không thể nhìn tiếp được nữa đành hít một hơi thật sâu lấy hết sức mà hét lên.\”Chú cảnh sát ở đây có người bị đánh!!!\”

Mấy tên đàn ông cao lớn kia nghe thấy thì trợn mắt nhìn Lý Tiểu Lộ. Nhưng bọn chúng tưởng có cảnh sát thật nên chạy đi hết, tên chạy cuối cùng còn đạp mạnh vào người Giả Kiệt một cái. Giả Kiệt mất sức ngã lăn xuống nền đất đầy bụi bẩn, miệng ho liên tục.

Lý Tiểu Lộ chờ cho bọn chúng đi hết mới dám chạy lại đỡ Giả Kiệt lên. Giả Kiệt nhìn nó rồi cảm ơn. Trong đầu nó đột nhiên lại nghĩ tới chuyện của Vương Hạo thì hỏi.\”Vương Hạo, cái tên đại ác ma đó thật sự đã đánh cậu hả?\”

Giả Kiệt nhìn Lý Tiểu Lộ, hai tay lau máu trên mặt đáp.\”Vì chị đã giúp tôi nên tôi nói thật cho chị biết. Anh ta không hề đánh tôi, tất cả chỉ là nói dối hết.\”

Lý Tiểu Lộ cảm thấy bản thân không lấy làm bất ngờ mấy, \”Vậy tại sao cậu phải nói dối chứ?\”

\”Đó không phải là chuyện của chị. Sau này nếu có dịp tôi sẽ mời chị một bữa cơm, tạm biệt!\”

Giả Kiệt nở nụ cười rồi chạy ra khỏi con ngõ nhỏ. Lý Tiểu Lộ nhìn bóng lưng của cậu ta rồi không biết vì sao bản thân mình lại thở dài. Nhưng mọi chuyện đã sáng tỏ. Đúng như nó suy đoán, Vương Hạo không hề làm chuyện này. Đột nhiên trong lòng nó vui mừng kì lạ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN