Sống chung với đại ác ma
#3
\”Sao cái hộp này to mà cái hộp này lại bé vậy?\”
Mẹ Lý đáp.\”Hộp to là dành cho Vương Hạo, còn hộp nhỏ là dành cho con.\”
Lý Tiểu Lộ thấy vô cùng vô lý,\”Tại sao con lại chỉ được hộp bé chứ?\”
\”Con là con gái sẽ ăn ít hơn, còn Vương Hạo là con trai chắc chắn sẽ ăn nhiều hơn.\”
Lý Tiểu Lộ thấy câu trả lời này không thể chấp nhận được,\”Từ khi nào mà mẹ lại biết lo cho con nhà người ta vậy?\”
\”Vương Hạo thuê phòng nhà mình thì cũng coi như là thành viên trong gia đình, mẹ phải đối đãi thật tốt với cậu ấy chứ. Với lại mẹ cũng đang nuôi con rể mà, có tốn gạo đến mấy cũng không lo.\” Mẹ Lý vui sướng nói. Nghĩ đến cậu con rể tương lai có tướng mạo xuất chúng như vậy, lại lễ phép như vậy là bà thấy mừng rồi.
Cô con gái này của bà rất ngốc, nếu không giúp nó chắc sẽ ế tới bà già mất!
Lý Tiểu Lộ nghe mẹ Lý nói xong thì trợn mắt,\”Con rể cái gì? Con và cậu ta còn chẳng nói chuyện với nhau quá ba câu.\” Sau đó nổi giận đùng đùng bỏ đi không quên cầm theo hai hộp cơm.
Giờ giải lao giữa trưa cuối cùng cũng đến. Lý Tiểu Lộ phải giấu hai hộp cơm thật kỹ không thể cho Mẫn Ly biết. Nếu Mẫn Ly mà biết nó có hai hộp cơm bự như vậy chắc chắn sẽ giành ăn hết. Như vậy Vương Hạo sẽ không nhận được hộp cơm, đến lúc bị mẹ Lý hỏi thì biết phải trả lời thế nào.
Cho nên Mẫn Ly vừa sắp xếp lại sách vở trên bàn còn chưa quá nửa phút đã chẳng thấy bóng dáng nó đâu, trong lòng thầm mắng.\”Đi đâu mà chuồn lẹ vậy? Chắc có đồ ăn lại đem đi giấu đây mà!\” Sau đó chạy ngay ra ngoài lớp đi tìm nó.
Lý Tiểu Lộ cầm hai hộp cơm chạy lên tầng ba tìm đến phòng học B111 nơi Vương Hạo đang học. Nó cứ thập thò ngoài cửa lớp không dám đứng giữa cửa hoặc hỏi những bạn học từ trong lớp đi ra. Nó hơi nghiêng đầu vào lớp học thấy Vương Hạo đang xem gì đó trên điện thoại, gương mặt nhìn từ góc nghiêng của hắn phải nói là vô cùng quyến rũ khiến cho ai đó cứ mê mẩn nhìn.
Đột nhiên có vài nam sinh đùa nhau rồi xô đẩy nhau chẳng may va vào Lý Tiểu Lộ. Lý Tiểu Lộ mất thăng bằng ngã sập xuống đất. Bọn nam sinh thấy cảnh như vậy thì cười ha hả, đã không thèm xin lỗi còn đứng thành nửa vòng cung hình tròn nhìn nó với ánh mắt vui sướng.
Đúng là bọn vô duyên, làm người ta ngã còn không biết xin lỗi, ở đấy mà cười!
Lý Tiểu Lộ cắn răng kiềm chế sự tức giận lại. Vừa mới đứng dậy thì lại đụng phải một tên con trai khác. Lý Tiểu Lộ xoa mũi, bực bội hết ầm lên.\”Rốt cuộc bọn con trai lớp này bị bệnh gì vậy hả?\”
Nó vừa chửi xong thì không khí xung quanh vô cùng im ắng. Mấy tên con trai lúc nãy còn cười ha hả giờ đây lại tái mét mặt chạy đi chỗ khác. Những bạn học xung quanh cũng không dám ho he một tiếng mà chạy vào lớp của mình. Lý Tiểu Lộ ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì, thì ngẩng đầu nhìn cái người bất thình lình xuất hiện trước mặt.
\”Sao cậu lại ở đây?\” Giọng nói mang một chút lạnh lẽo được phát ra từ miệng của Vương Hạo.
Lý Tiểu Lộ luống cuống tay chân khi nhìn thấy Vương Hạo. Hắn mất kiên nhẫn nhíu chặt mày lại nhìn đứa ngốc đang làm trò trước mặt.
Lý Tiểu Lộ chìa hộp cơm lớn ra trước mặt hắn nói.\”Mẹ tôi bảo đưa cái này cho cậu.\”
Vương Hạo chẳng nói chẳng rằng cầm hộp cơm rồi quay đầu chạy thẳng vào lớp. Lý Tiểu Lộ lúc này mới thấy bản thân nhẹ nhõm, thầm nghĩ.\”Ít ra cũng phải nói câu cảm ơn chứ!\”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!