Sống chung với đại ác ma - #8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
87


Sống chung với đại ác ma


#8


Hắn bỏ vào phòng, lôi laptop từ trong hộc tủ ra đặt lên bàn học rồi khởi động máy. Đang kiểm tra lại tài liệu thì chuông điện thoại trong túi quần reo. Hắn lấy máy ra rồi nhìn vào màn hình. Màn hình điện thoại hiển thị số máy quen thuộc.

Người gọi điện cho hắn nói gì đó khiến gương mặt vốn bình thản đột nhiên cau có lại trông có vẻ là đang tức giận.

\”Em nói rồi, em sẽ không trở về nhà. Em không muốn giống như anh đến cả việc kết hôn với ai cũng phải do ba quyết định!\” Vương Hạo gằn giọng nói. Chiếc điện thoại hắn đang cầm như sắp bị vỡ vụn từ sức mạnh từ tay hắn.

Người ở đầu dây thở dài một hơi. Đó là Đại thiếu gia của Vương thị, cũng là anh trai của Vương Hạo tên Vương Hàn. Vương Hàn về nhan sắc tuy không bằng Vương Hạo nhưng cũng đủ để mê đắm biết bao phụ nữ.

\”Em nói đúng, việc kết hôn là anh nghe theo ba. Nhưng cũng chính nhờ có ba mà anh mới có được Ngọc Ngọc. Em hãy nghe lời về nhà đi, ba lo cho em lắm. Cả tập đoàn lúc này nữa, hiện cũng đang rất cần em.\” Giọng nói ôn hòa không hề có ngữ khí tức giận.

Vương Hạo trầm mặc một lát sau đó đáp:\”Anh yên tâm, hiện em sống rất ổn. Còn về công việc em vẫn sẽ làm, bảo ba đừng lo.\”

Vương Hàn im lặng nửa phút sau đó thở dài bất lực.\”Vậy được rồi, em nhớ giữ gìn sức khỏe.\”

KENG…

XOẢNG…

BỤP….

Mọi âm thanh hỗn tạp phát ra từ dưới nhà. Vương Hạo giật mình, ngay cả Vương Hàn cũng không ngoại lệ.

\”Vương Hạo chỗ em xảy ra chuyện gì à?\” Giọng của Vương Hàn vô cùng lo lắng.

\”Không có gì, em tắt máy đây!\” Vương Hạo vội vàng cúp máy rồi nhanh chóng chạy xuống nhà.

Đập vào mắt hắn là một căn phòng bếp không khác gì ổ lợn. Muối. đường, mì chính văng tung tué từ trên bếp gas đến xuống sàn. Xoog, nồi thì rơi mỗi chỗ một chiếc, gói bột mì để ở trên ngăn tủ cao vẫn còn hé miệng, bột trào đầy ra ngoài. Còn Lý Tiểu Lộ thì nằm sõng soài dưới đất, bột mì phủ kín từ đỉnh đầu xuống chân, miệng ho sặc sụa vì bị sặc.

Vương Hạo nổi giận, mặc kệ nó ngồi giữa một bãi chiến trường quay người bỏ đi.

Lý Tiểu Lộ vừa nãy bị ngã từ trên ghế xuống nên chân bị trẹo đau đớn vô cùng. Bây giờ khi nhìn thấy Vương Hạo ở trước mặt, hai đôi mắt nó long lanh như con chó cảnh đang cầu xin sự giúp đỡ từ chủ nhân. Nhưng thật không ngờ tên chủ nhân này lại làm như không thấy quay người bỏ đi. Lý Tiểu Lộ vội vã gọi hắn lại:

\”Vương Hạo giúp tôi đứng lên với. Chân tôi…bị trẹo rồi.\”

Vương Hạo nghe thấy thế thì dừng lại, ngoảnh đầu nhìn bàn chân đang chuyển thành màu đỏ, dần dần sưng to lên. Nhìn đôi mắt long lanh đầy nước của nó, đột nhiên hắn cảm thấy mềm lòng quay người lại tiến lại gần chỗ nó. Quỳ một gối xuống sàn nhà, Vương Hạo nhìn nó với ánh mắt bực bội nhưng hành động của hắn thì ngược lại. Vương Hạo luồn tay hai tay qua người nó, nhẹ nhàng bế nó lên đặt nó ngồi xuống ghế.

Lý Tiểu Lộ đỏ bừng mặt, tim đập loạn xạ, hai má đỏ bừng đến tận mang tai.

\”Đúng là đồ ngốc!\” Vương Hạo nhìn bàn chân sưng vù của Lý Tiểu Lộ mắng.

Lý Tiểu Lộ không nói gì, ánh mắt nó như muốn chọc thủng mặt hắn.

Vương Hạo sờ nhẹ lên vùng bị sưng sau đó đột nhiên bẻ mạnh bàn chân cô sang một bên, sau đó lại vặn lại sang bên kia khiến Lý Tiểu Lộ đau tới mức muốn đạp thẳng vào gương mặt đẹp trai của hắn.

\”Đau!\” Lý Tiểu Lộ đau đớn thốt lên.

Vương Hạo bỏ bàn chân Lý Tiểu Lộ nó ra, ngẩng đầu nhìn nó với ánh mắt quan tâm.\”Thử cử động lại xem.\”

Lý Tiểu Lộ làm theo lời hắn, cử động bàn chân, không ngờ chân không còn đau như lúc nãy nữa. Nhưng mà khi đi lại vẫn còn hơi đau. Lý Tiểu Lộ sung sướng cười tít mắt nhìn hắn nói với giọng tràn đầy hạnh phúc.

\”Chân đỡ đau hơn rồi nè! Cậu giỏi thật đó!\”

Vương Hạo thấy Lý Tiểu Lộ mặt mày rạng rỡ thì cảm thấy yên tâm hơn, ngó đầu vào phòng bếp một lượt sau đó lại quay đầu nhìn nó hỏi.\”Cậu nấu được cái gì rồi?\”

Lý Tiểu Lộ đột nhiên cảm thấy xấu hổ, mặt mày ủ rũ, đầu cúi gầm, mắt nhìn xuống sàn nhà, lí nhí đáp:\”Tôi định nấu mì tôm cho cậu nhưng không ngờ ở nhà không còn một gói nào. Trong tủ lạnh còn trứng và cá, tôi định nấu canh cá và trứng chiên. Trong lúc tìm gia vị chẳng may…sự việc như cậu vừa thấy đó.\”

Vương Hạo hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh nhất có thể, giọng điệu của hắn cho thấy hắn đã mất kiên nhẫn.\”Vậy còn cá đâu? Trứng thì đánh rơi vỡ hết, còn cá?\”

Lý Tiểu Lộ hướng mắt vào chiếc sọt rác ngay đó, nói.\”Tôi chẳng may đánh rơi cá vào sọt rác rồi!\”

Vương Hạo lần này thật sự mất hết kiên nhẫn. Hắn nhìn nó không biết phải nói gì, lồng ngực vô cùng khó chịu. Lý Tiểu Lộ sợ hãi trước bộ dạng của hắn, liền lùi lại vài bước giữ khoảng cách với hắn lắp ba lắp bắp nói.\”Đây…l..là lần đầu tiên tôi vào bếp, không cháy nhà…là may rồi!\”

Nhiệt độ tỏa ra từ người hắn phải giảm đến một nghìn độ C. Cậu ta có phải là đồ đần nhất trong các loại đần không vậy hả?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN