Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!
Chương 183: Tiên Ma Tề Tụ Ở Nhân Giới.
\”Thiên Âm, vi sư phải về Tiên giới.\”
Giờ phút này, trong lòng Thiên Âm cơ hồ muốn bất động, vùi ở trong ngực hắn thân thể cương cứng không dám làm một cử động nhỏ nào. Câu nói này của Trọng Hoa, trong lòng nàng hông khác nào như sấm sét giữa trời quang, nhấm chìm cả người nàng lọt vào trong mờ mịt: \”Sư phụ chàng. . . . . . Nhớ rồi sao?\”
Trọng Hoa cười nói: \”Không có.\”
Thiên Âm cả kinh, hắn nói tiếp: \”Chỉ là rất nhiều chuyện cần ta đi kiếm rõ ràng. Còn có. . . . . .\” Hắn vung lên tóc của nàng, cười thâm trầm: \”Trong lòng của nàng, đến tột cùng đang lo lắng cái gì?\”
Hắn không phải không chỗ nào phát hiện, chỉ là đã nhận ra nhưng bởi vì trí nhớ tiêu mất, không thể nào suy đoán hoặc dò xét.
Thiên Âm cắn cắn môi giống như rối rắm, lông mi dài run lên, rốt cuộc cắn răng nói: \”Sư phụ, ta lo lắng ta không có đủ ngân lượng, sợ tương lai không nuôi nổi con chúng ta.\”
\”. . . . . .\” Trọng Hoa tập trung tinh thần chờ, nhưng lại chờ được đáp án như vậy, lập tức dở khóc dở cười, Thiên Âm cong mắt, tên gương mặt tất cà đều là ý cười, cười ra một tầng sương mù mịt*.
Tầng sương mù mịt*:giống như cười ra nước mắt.
Trọng Hoa đưa tay nhẹ nhàng che mắt của nàng, hôn khe khẽ lấy mặt của nàng, giọng nói từng chút từng chút truyền ra: \”Tại sao khóc?\”
Trước mắt Thiên Âm tối đen như mực, nàng không nhịn được nhắm mắt lại, vẫn là không cản được nước mắt tuôn ra.
Giọng nói của hắn giống như từ trên trời mà đến, không biết có phải là ảo giác của nàng hay không, âm thanh thâm tình khẩn thiết như vậy: \”Đợi đến khi ta trở về Tiên giới biết rõ tất cả, chúng ta lại trở về nơi này, sinh một ra một hài tử xinh đẹp đáng yêu.\”
\”Đừng! Ta muốn sinh rất nhiều rất nhiều, sau đó xây dựng một môn phái, tương lai hoành hành lục giới!\”
Trọng Hoa bật cười: \”Được!\”
Nói làm liền làm, đôi tay Thiên Âm xông vào trong vạt áo hắn: \”Trời tối, hiện tại liền sinh đi!\”
Trọng Hoa đè đôi tay làm loạn của nàng lại, phất tay hai người đã đến phòng trúc.
Thiên Âm đợi được chính là cơ hội này, không kịp chờ đợi cởi bỏ áo bào của hắn, giống như củi khô lửa bốc, trong nháy mắt dấy lên lửa cháy hừng hực.
Thiên Âm nằm ở dưới người hắn, đang muốn âm thầm làm phép, Trọng Hoa lại đột nhiên nâng cằm của nàng lên, mồ hôi trên cái trán hắn nhỏ xuống ở bên môi nàng, trước một khắc báo đáp ân tình, đột nhiên ánh mắt của Trọng Hoa trở nên sâu không lường được.
Thiên Âm chỉ cảm thấy tiên lực trong cơ thể hơi chậm lại, chỉ nghe âm thanh của Trọng Hoa không có biểu tình gì truyền đến: \”Trước đó vài ngày, nàng thừa dịp này làm gì với ta?\”
Lúc này, tư thế hai người không tính là đẹp mắt, cũng thật là không thích hợp đàm đạo chuyện khác, Thiên Âm giả câm vờ điếc muốn lừa gạt qua, Trọng Hoa cũng ôm nàng khiến nàng tiến thối lưỡng nan, nàng kìm nén đỏ bừng cả khuôn mặt lòng ngứa ngáy khó nhịn.
Nàng cuối cùng nhịn không được, cắn một cái vào đầu vai của hắn, lại cuối cùng không đành lòng tổn thương hắn, hời hợt dùng hàm răng mài mài ở đầu vai lửa nóng.
Thân thể Trọng Hoa run rẩy, nói giọng khàn khàn: \”Đừng mơ tưởng dời đi lực chú ý của ta, hôm nay nếu như nàng không nói, chúng ta liền vẫn tiếp tục như vậy.\”
Đang nói, tay của hắn một đường từ sống lưng bóng loáng như ngọc của nàng, vô cùng chậm chạp đi xuống, Thiên Âm hít một hơi
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!