Yêu! Có khó lắm không? - Chương 11: Em! đối với tôi rất quan trọng!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
74


Yêu! Có khó lắm không?


Chương 11: Em! đối với tôi rất quan trọng!


Sau nụ hôn dưới mưa giữa đêm khuya ấy và nghe những lời cậu nói như thế, cô chẳng trả lời chỉ im lặng. Đến tận mấy ngày sau vẫn vậy, vì cô chẳng biết phải nói gì với cậu và cũng chẳng biết đối diện với cậu thì sẽ làm gì.
Nhưng kể từ ngày hôm đó sau khi bày tỏ với cô, thì cậu luôn quan tâm cô, mặc cho cô cứ tìm cách né tránh, điều này khiến cho bạn học trong lớp nhận ra điều khác thường giữa 2 người họ.
Ngày chủ nhật, hôm nay là ngày nghỉ con bé lăn dài trong chăn, có tiếng chuông điện thoại, khổ sở quơ tay lấy điện thoại trên bàn.
-Alo.
-Triệu Bảo Thất.
-Lượng Lượng…có chuyện gì mà mới sáng sớm gọi tôi vậy?
-Cô mau đến Đỉnh Phong ngay lập tức cho tôi.
-Cô có nhầm gì không? Hôm nay là ngày nghỉ đến trường làm gì?
-Tôi cho cô 15 phút, nếu trễ một giây đừng trách Lượng lượng tôi không nhẹ tay.
-Được được đến ngay, chỉ giỏi ăn hiếp tôi.
Cúp máy, con bé lười biếng ngồi dậy tranh thủ vệ sinh cá nhân thay đồ rồi đến Đỉnh Phong ngay cả ăn sáng cũng chưa, vì cô nàng Lượng Lượng kia nổi tiếng quậy phá, hôm nay lại tìm đến Thất Thất nghi chắc là có điều không lành, nên đành nghe lời trước cái đã tránh những rắc rối nặng nề về sau.
Tại cổng trường Đỉnh Phong:
\” Lượng Lượng,Đan Đan,Nhã Nhã các cô gọi tôi đến đây làm gì?\”
\” Lượng Lượng tôi tìm cô chắc chắn là có lý do, nói…cô với Thiên Tổng ca có quan hệ gì?\”
\” Chẳng quan hệ gì cả, cô tìm nhầm người rồi, tôi và cậu ta chẳng có quan hệ gì cả \”
\” Được trả lời rất tốt,tuy không đáng tin,nhưng tôi tin cô \”
\” Vào thẳng vấn đề đi, dừng dài dòng\” Thất Thất bắt đầu thấy khó chịu.
\” OK! thông minh, không hổ danh thành viên T1, tôi sẽ tin lời cô với một điều kiện \”
\” Hơ..biết trước chẳng tốt lành gì \”
\” Chỉ cần cô vào WC của trường ở trong đó 2 tiếng đồng hồ, đúng giờ cô ra ngoài coi như tôi với cô đã giải quyết xong mọi chuyện, từ đây về sau tôi không làm phiền cô nữa\”
Thất Thất cau mày \” Đơn giản chỉ vậy thôi sao?\”
Cô cuối cùng cũng đồng ý với điều kiện kia, thà chịu ở trong nhà vệ sinh 2 tiếng, sau 2 tiếng đó cô sẽ không bị những cô nàng ác ma của trường làm phiền nữa.
Vừa mới tới cửa WC thì cô bị Lượng Lượng đẩy mạnh vào trong, di động rơi ra ngoài, cô không hay. Khi cửa đã đóng thì bên ngoài 3 cô nàng kia bắt đầu lên tiếng \” Triệu Bảo Thất cô phải biết thân biết phận chứ, mới chuyển về trường mà định đèo bòng sao? cô nghĩ cô có điểm nào sánh bằng nữ thần Vũ Tinh chứ, nhưng thôi coi như đây là bài học dành cho cô, cứ ở trong đó đi đúng 2 tiếng sau tôi sẽ thả cô ra \”
\” à..mà nghe nói ngay phòng WC này ngày trước có một nữ sinh treo cổ tự tử, bạn học đôi khi còn thấy có cả bàn chân đi qua đi lại nữa.haha \”
Thất Thất ở bên trong rùng mình ớn lạnh, cô từ từ di chuyển vào trong thì thấy một sợi dây dài tò mò đưa tay lên kéo nhẹ thì nguyên một xô nước to từ trên đổ ào xuống ướt sũng cả người \” Biết chắc là các cô đâu dễ cho qua, thôi kệ ráng chịu 2 tiếng sau được giải thoát rồi \”
Tít tắc nhìn đồng hồ đúng 2 tiếng trôi qua Thất Thất đứng lên vui mừng \” Yeah! Thoát rồi nhé \”. Cô vội lại mở cửa nhưng lạ thay cửa bị đóng chặc \” Này..Lượng Lượng,hết giờ rồi thả tôi ra chứ, này này…thả tôi ra…\”
Kêu la trong vô vọng vì chẳng có ai ở ngoài cả.
————
Đồng hồ chỉ 7 giờ tối, lúc này Thất Thất đã quá đuối sức, người thì ướt sũng lạnh run, cũng chẳng biết chờ đợi điều gì, chờ chết vì đói và lạnh mà thôi.
Thiên Tỉ và Vương Nguyên có cả Khải ca, 3 người họ cùng ngồi xem lại bài hát mới, thì lúc này Lượng Lượng gọi điện tới giọng run sắp khóc báo tin về việc làm của mình vì bây giờ vẫn chưa thả Thất Thất ra và cô ta rất sợ, nên thú tội trước.
Thiên Tỉ có chút tức giận vì mấy hôm nay cô tránh mặt cậu nên đã tỏ ra không quan tâm trước mặt 2 ca ca\” Kệ cô ta đi, liên quan gì đến tôi \”
Khải và Nguyên nhận ra được vấn đề nghiêm trọng của sự việc, 2 người họ cũng không cần đấu khẩu với Thiên Tỉ mà 2 người ra xe liền chạy ngay đến trường. Lúc này trời đã tối nên bảo vệ rất nghiêm ngặt, Khải ra hiệu cho Nguyên lén chạy vào trong còn việc chú bảo vệ cứ để anh lo.
Thiên Tỉ mặc dù ngoài miệng nói thế chứ trong lòng thì cậu là người lo lắng nhất, cậu đã chính miệng nói ra với người mình thương rằng anh yêu em, thì cậu sẽ nhất quyết bảo vệ cô ấy dù trong trường hợp nào. Cậu cũng vội phóng xe đến Đỉnh Phong.
Tình hình bên ngoài Khải ca đang tiếp chuyện nhây nhây hết sức với chú bảo vệ, bên trong thì Thiên Tỉ và Vương Nguyên đang lùng sục tất cả các WC. Đỉnh Phong rộng lớn như thế nào có biết bao nhiêu cái nhà vệ sinh tìm đến chừng nào.
/ sao 2 anh không gọi điện hỏi Lượng Lượng nhở?/
Thiên Tỉ hiện đang rất lo lắng vẫn không tìm thấy cô lúc này cậu hét thật lớn \” Mèo hành tinh…em đang ở đâu\”
/ ý ý..chuyển sang em em rồi nha.hí hí/
Tiếng kêu lớn làm Thất Thất nheo mắt vì hiện tại bây giờ cô đã nằm ngã xuống sàn, mặc dù đã không còn sức lực nhưng vẫn cố lên tiếng \” Sao chổi…tôi ở đây\”.
Tiếng đạp cửa * rầm * Vương Nguyên chạy vào, Nguyên lay nhẹ con bé \”Thất Thất..Thất Thất..\”
Cô cố gắng mở mắt, mập mờ nhìn Nguyên mà tưởng rằng Thiên Tỉ cô vội nhướng người lên ôm chầm lấy cậu \” Sao chổi…tôi biết nhất định cậu sẽ đến cứu tôi mà\”.
Cũng đúng lúc Thiên Tỉ chạy đến, thấy cảnh tượng cô ôm chầm Vương Nguyên, cậu lặng lẽ đứng quan sát. Vương Nguyên cũng hơi bất ngờ khi Thất Thất ôm cậu, cậu cũng vỗ vỗ nhẹ vai cô \” Không sao..không sao rồi \”
Thất Thất khi nghe tiếng Nguyên cô giật mình vội buông tay ra \” là..là bạn Vương Nguyên \”
\” Là mình đây…thôi không sao rồi..về thôi \”.
Cô gắng sức đứng dậy nhưng chân không trụ nổi liền khuỵ xuống, lúc này Thiên Tỉ định nhấc bước đi lại nhưng ngay lúc đó Vương Nguyên đã đỡ người và bế cô lên, cô một lần nữa giật mình bất ngờ vô cùng hơi ngượng \” Mình có thể tự đi được \”
\” Đứng còn không vững mà đòi tự đi \”
Vương Nguyên bế Thất Thất đi, Thiên Tỉ đứng né vào bức tường tay bóp chặt thành nắm đấp, họ đi ngang qua nhưng không nhìn thấy cậu.
Thiên Tỉ đi vào WC hiện trường nhốt mèo hành tinh cả ngày hôm nay, cậu quan sát xung quanh thấy xô nước thì biết ngay chiêu trò của Lượng Lượng, chợt nhìn vào phía hốc cửa cậu cuối người xuống nhặt di động của Thất Thất lên \” Lý do tại sao không gọi người cứu được là đây \”
Nhìn hiện trường cậu có thể cảm nhận được cả ngày hôm nay cô đã phải trải qua như thế nào, càng tức giận hơn lấy ngay điện thoại ra gọi cho chủ mưu với tâm trạng không hề tốt chút nào.
-Lượng Lượng nghe thưa lớp trưởng Thiên Tổng: giọng nhỏ nhẹ run sợ.
-Nói! lý do gì? Thất Thất đắc tội gì với cô?
-Dạ..dạ..tại vì cô ta cướp Thiên Tổng của Vũ Tinh.
-Từ khi nào mà cô làm bảo mẫu cho tôi thế? Cô quản việc của tôi hơi sâu rồi đó.
-Lượng Lượng biết lỗi..mong lớp trưởng tha tội.
-Nhốt người ta cả ngày, không ăn uống gì lại còn bị cô chơi ướt sũng hết người, cô có biết thế nào là mạng người không hả?
-Lúc đầu chỉ nghỉ trêu chọc cô ấy thôi, nhưng mãi chơi với Đan Đan và Nhã Nhã..nên…
-Còn có cả đồng bọn hoành tráng nhở? tôi không muốn việc này lặp lại lần nữa với bất kỳ ai, và tôi cấm cô từ đây không được đụng vào chuyện của tôi kể cả người của tôi: giọng cậu vô cùng tức giận.
/ahihi người của tôi kìa/
Bên kia đầu dây chưa kịp trả lời thì Thiên Tỉ đã tắt máy \” đồ con mèo ngốc nhất quả đất \”
Mặc dù Khải và Nguyên đưa cô về nhưng cậu vẫn không an tâm, cậu muốn chính mắt nhìn thấy con bé an toàn mới yên lòng, nên nhanh chóng ra xe về Bạch Gia.
———
Thất Thất được Vương Nguyên bế trên tay thật sự có nằm mơ cô cũng không dám nghỉ, ngay từ lần đầu tiên gặp TFBOYS thì con bé đã rất thích Vương Nguyên, đối với cô Vương Nguyên như một thiên thần vậy đó, nếu mà gia nhập vào đội quân Tứ Diệp Thảo thì chắc chắn cô là một Tiểu Thang Viên chính hiệu, đáng lẽ giờ cô là người hạnh phúc nhất thế giới rồi nhưng tại sao trong lòng lại cảm thấy có một sự hụt hẫn, vì sao? Vì người bế cô trên tay không phải là Thiên Tỉ sao?
Chỉ nghĩ đến đây thôi thì cô vội *lắc lắc* đầu \” không được..không được suy nghỉ lung tung, chắc do mình mệt mỏi quá nên tinh thần không ổn định, không nên nhớ cái tên sao chổi đó \”
Tới Bạch Gia, Khải Nguyên bước xuống xe nhìn vẻ mặt nhợt nhạt của Thât Thất khiến 2 cậu có phần lo lắng, nhưng con bé cố gượng cười và nói là có thể tự lo được, vẫy vẫy tay chào theo chiếc xe của 2 anh đã khuất bóng.
/ tính ra, chị là cô gái hạnh phúc nhất thế giới rồi đó/
Cô gắng lê lếch vào nhà, thay bộ đồ ướt sũng ra, mệt mõi ngã phịch xuống nệm. Lúc này Thiên Tỉ đoán trước được tình hình nên cậu đã mua thuốc hạ sốt mang đến.
Tới nơi cậu đã đi thẳng xuống bếp, vụng về mà nấu cháo, rồi bưng lên trên phòng cô, cậu cũng không thể tin được một ngày mình lại tự nấu cháo và lo lắng cho một người như thế, đủ hiểu cô quan trọng như thế nào trong lòng cậu. Định gõ cửa nhưng thấy cửa mở cậu bước vào, nhìn con mèo nằm dài trên nệm tuy mắt nhắm ngủ nhưng vẻ mặt không ổn chút nào.
Thiên Tỉ đặt cháo xuống, cô nheo mắt giọng yếu ớt \” Sao cậu lại ở trong phòng tôi, vào sao không gõ cửa, chẳng biết phép tắc lịch sự gì cả\” dù không còn chút sức lực nào nhưng miệng thì vẫn cay cú người đối diện.
Cậu chẳng nói gì đến gần cô nhẹ tay đỡ cô ngồi dậy cho lưng cô dựa vào thành giường, hành động của cậu làm cô có chút bất ngờ nhưng cũng ngoan ngoãn ngồi im, rồi lại nhăn mặt thì thào hỏi tiếp \” Tìm tôi có việc gì?\”
Cậu nắm bày tay cô lại đặt lên lòng bàn tay vài viên thuốc \” uống thuốc đi, thuốc hạ sốt \”
Con bé nghe lời đưa vài viên thuốc vào miệng rồi uống một ngụm nước cố nuốt xuống.
Thiên Tỉ nhìn cô tình trạng như thế này trong lòng chưa nguôi hết giận \” Tôi nhớ chỉ số IQ của em cao lắm mà, bài đánh giá giữa kỳ mấy hôm trước điểm số còn cao hơn cả Vương Nguyên nữa mà, tại sao lại dễ dàng bị lừa, bị người ta đem ra trêu chọc như vậy?\”
Cô ủ rũ cố tình né tránh ánh mắt kia, vẫn không trả lời cậu.
\” Nhở xảy ra chuyện gì thì phải biết tính sao đây?\”
Cô cố gắng thì thào \” Đã bảo là nên tránh xa nhau ra, tôi đã nói rồi cậu là sao chổi của cuộc đời tôi, hôm nay tôi thành ra như thế này cũng là do Thiên Tổng cậu, làm ơn đi, tôi thật sự muốn sống yên ổn\”
Thiên Tỉ gắt lên từng lời \” Đúng! tôi và em chẳng có quan hệ gì cả, chỉ tôi điên khùng nên đã đem lòng quan tâm đến một con mèo hành tinh lỳ lợm,nếu em không nghỉ cho cảm xúc của tôi thì em cũng làm ơn suy nghỉ cho chú Bạch Hổ chứ, phải biết tự bảo vệ bản thân mình chứ cớ sao để người nhà mình phải lo lắng\”
\” Cảm ơn Thiên Tổng cậu đã có lòng quan tâm, Thất Thất rất cảm kích, kể từ nay cậu không cần lo cho tôi đâu, tôi có thể tự lo được\”
\” Nói hay lắm, đến cả di động còn đánh rơi, thế tự lo bằng cách nào?\” Thiên Tỉ đặt điện thoại của con bé lên bàn, lúc này cô tròn xoe mắt ngạc nhiên, thì ra lúc nảy nghe có tiếng gọi \” mèo hành tinh\” là có thật không phải do cô ảo giác.
——–
Ây dô..ây dô…ad hứa chap sau hấp dẫn hơn chap này nhiều, xin hứa..xin hứa … cả nhà cùng chờ xem nhé.hi
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN