Mặt Trời và Mặt Trăng có bao giờ hoán đổi? - Chương 6: Đã lâu ko gặp!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
97


Mặt Trời và Mặt Trăng có bao giờ hoán đổi?


Chương 6: Đã lâu ko gặp!


2 năm sau, tại biệt thự của Trần Quang,
Thư phòng của Hạ Thiên.
– Hạ Thiên, cậu xem việc kinh doanh của Mousion nay đã mở rộng qua thị trường Châu Âu , các công ty đối thủ trên thị trường đều dè chừng chúng ta, cứ duy trì tiến độ này nhất định Mousion sẽ có chi nhánh toàn thế giới _ Vũ Phong nham nhở nói.
– Mấy năm gần đây nhờ quản lý địa bàn tốt mà việc kinh doanh cũng trở nên thuận lợi.Tình hình chung là doanh thu đang tăng đều trong từng năm, vì vậy dạo này tập đoàn cũng ko bận rộn lắm_ Hạ Thiên mắt vẫn nhìn lap , tay vẫn ghi chép, miệng nhàn nhạt trả lời.
– Ko bận rộn ? Tớ rất bận rộn là đằng khác nhé, từ ngày về đây nào là phải giúp cậu quản Mousion, nào là phải quản cả tiểu Vân, tuần nào cũng đưa cô ấy đi shopping, tháng nào cũng phải đi du lịch, mệt đến ko thở được_ Vũ Phong vươn mình, thở dài than vãn.
– Thì ra Phong ca mệt như thế, thôi được từ nay anh ko cần đi với em đâu_ Tiêu Vân từ ngoài bước vào, ném cho Vũ Phong 1 cái nhìn đáng sợ.
– Ấy đâu có, đâu có, đi với tiểu Vân anh rất vui. Ko mệt, ko mệt!_ Vũ Phong gãi đầu, cười hì hì, quay qua liếc Hạ Thiên 1 cái như trách tại sao Tiêu Vân vào lại ko nhắc cậu.
Hạ Thiên mỉm cười nhẹ, cô bé em nhõng nhẽo ngày nào của anh giờ đã trưởng thành, xinh đẹp và lại có cái đuôi Vũ Phong đằng sau, thật làm anh cảm thấy đỡ lo hơn phần nào. Từ ngày anh về đây, cả anh và Giai Ảnh đều bận rộn để chia nhau sắp xếp lại trật tự Mousion và địa bàn Đông trung. Thời gian quan tâm đến bản thân còn ko có, huống hồ là bầu bạn với tiểu Vân, cũng may là còn có Vũ Phong.Tiêu Vân quay sang Hạ Thiên mỉm cười nhẹ:
– Thiên ca, nay hình như Giai Ảnh tỷ về , tỷ ấy đi Pháp mở rộng lãnh địa cũng được gần 1 năm rồi, ko biết có thay đổi gì ko nhỉ?_ Tiêu Vân nháy mắt.
– Ko phải tiểu Vân ngày nào cũng facetime với tiểu Ảnh sao ?_ Vũ Phong lại trêu ghẹo_ Hạ Thiên nó bận lắm, ko có thời gian gọi, nhưng chắc cũng tò mò nhỉ?
– Hừ… con bé băng lãnh đó ai thèm quan tâm chứ_ Hạ Thiên bối rối, quay mặt về hướng khác trả lời.
– Giai Ảnh tiểu thư về rồi_ Tiêu quản gia bước vào báo_ Bữa tối cũng đã chuẩn bị, mời cô cậu ra dùng bữa.
– Đi thôi nào _ nói rồi Tiêu Vân cầm tay kéo Vũ Phong ra ngoài. Hạ Thiên chậm rãi phía sau
– A, Giai Ảnh tỷ, tiểu Mao, nhớ 2 người chết mất_ Tiêu Vân vừa thấy Giai Ảnh đã bay ra ôm chặt
– Tiểu Vân, ta mệt_ Giai Ảnh nhàn nhạt đáp, ngày nào cô cũng bị tiểu Vân gọi hỏi đủ mọi chuyện thiên địa, thật rất hài hước. Cô cũng nhớ Tiêu Vân , nhưng luôn ko biểu lộ ra.
– Tiểu Ảnh, ta cũng rất nhớ em_ Vừa nói, Vũ Phong vừa lao tới phía Giai Ảnh,bỗng dưng anh bị 3 cánh tay cản trở.
– Nè, nè , Vũ thiếu huynh cẩn trọng chút đi, tỷ tỷ ko phải cho anh thích đụng là được_ tiểu Mao bên cạnh đưa tay đẩy đầu Vũ Phong , mới chỉ 1 năm qua Pháp mà cậu đã cao lớn, chững chạc hơn Vũ Phong luôn rồi, nhìn ko giống nhỏ hơn 2 tuổi gì cả.
– Đúng đó, ai cho Phong ca dám ôm Giai Ảnh tỷ vậy?_ Tiêu Vân cũng đứng bên phụ họa, môi chu ra, mặt phụng phịu_ Giai Ảnh tỷ chỉ để tiểu Vân ôm thôi nhé!.
Vũ Phong cười trừ, gì chứ cậu cũng ở đây gần 3 năm rồi, cậu cũng quý Giai Ảnh vậy ? Mà cứ hễ mỗi lần định ôm cô hay trêu ghẹo đều có 3 đứa kia phá rối, cản trở. ‘3 đứa? Khoan, nãy giờ sao ko nghe giọng Hạ Thiên?’. Cậu khẽ ngoảnh đầu lại, 1 đám khói nghi ngút trên đỉnh đầu Hạ Thiên, ánh mắt Trần thiếu trừng trừng nhìn cậu thật làm nổi da gà. Cậu dẹp luôn ý định trêu ghẹo Giai Ảnh. Hạ Thiên bước đến, nắm cổ áo Vũ Phong đẩy sang 1 phía, rồi hỏi với giọng ôn nhu:
– Lâu rồi ko gặp.Tiểu Ảnh, đi đường có mệt ko ? Ở bên Pháp ko ai làm khó em chứ?
– Rất mệt. Ko khó_ Giai Ảnh lộ rõ vẻ mệt mỏi, lê bước lên lầu
– Tỷ ấy say máy bay nên rất mệt đó. Còn ở bên Pháp ko ai làm khó tụi em cả_ Mao Tử giải thích cho Hạ Thiên.
– Gì? Say máy bay? Giai Ảnh bị say máy bay ?_ Vũ Phong chồm tới hỏi dồn Mao Tử.
– Đúng, say máy bay, trầm trọng là khác_ Mao Tử trả lời chắc nịch.
Ba con người kia đứng như tượng sáp. Gì chứ Giai Ảnh say máy bay ư ? Thiệt ko tưởng tượng đc. 1 con người phải nói là tượng đài của khu đặc huấn lại say máy bay ? Hơ, đúng là ko ai trên đời hoàn hảo cả.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN