Độc Sủng 1 Mình Nàng - Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
86


Độc Sủng 1 Mình Nàng


Chương 2


Trương Chất Vấn hôm nay rất tức giận. Hắn đã phải dậy từ canh 4, còn ngồi kiệu đi đến nước láng giềng, cũng chỉ vì việc cưới sinh mà mẫu hậu mong muốn ! Tội tên tiểu tử đêm qua còn chưa xử, hắn đã phải rời đi ! Mẫu hậu còn bắt hắn phải lấy con gái của vui láng giềng ! Hắn thật không muốn cưới cô công chúa của nước đó, hắn tuyệt đối không muốn !
Đường đi rất xa, đoàn người của hắn đi từ canh 5, bây giờ đã canh 8 rồi, có phải rất mệt không ? Đến hắn còn mệt nữa là, nói chi họ ! Do lo lắng cho mọi người, hắn từ kiệu lớn tiếng :\”Tất cả mau dừng lại, kiếm chỗ nào ngồi nghỉ ngơi !\”, vừa nói xong mọi người đều mừng rỡ hô to :\”Hoàng Thượng đại nhân từ ! Hoàng Thượng là người có tấm lòng cao thượng nhất !\”
Kiệu lập tức được dừng lại ở 1 góc tre, tất cả binh lính đều ngồi xuống nghỉ ngơi, 1 số người đã nhanh chóng lăn giấc. Trương Chất Vấn còn chưa kịp bước xuống kiệu, bỗng có ngồi hô to :\”Có tập kích ! Có tập kích !\”. Ngay lúc đó kiệu rung lắc dữ dội, đoàn binh lính nhanh chóng rút kiếm ra chiến đấu. Hắn tìm cách rơi khỏi kiệu, nhanh chóng cầm lấy thanh kiếm rơi gần đó, cũng chiến đấu với địch ngay trước mắt.
Hắn chém giết rất hăng say, long bào nhuộm màu đỏ thẫm. Xung quanh quang cảnh hỗn loạn, màu máu tươi hắt lên từ mọi phía. Quá chú tâm vào đằng trước khiến Trương Chất Vấn không để ý gì đến sau lưng mình. Hại suýt chút nữa cánh tay hắn đã đứt lìa bởi thanh kiếm của địch, may mà có người đỡ lấy cho.
Hắn vừa quay sang, đã thấy đôi mắt màu máu quen thuộc với điệu cười đầy sự kiêu ngạo. Di Phương Truyền khẽ cười, nói :\”Sao nào Hoàng Thượng ? Ta không đến trễ chứ !?!\”. Đôi tay nàng nắm chặt thanh kiếm của đối phương, chặt đến mức có chút rướm máu. Nàng đấm mạnh vào mặt tên địch thù, khiến hắn bay xa.
\”Thực lực của ta đối với ngươi không tệ chứ ?\”, nàng nhếch môi, xoay đầu thanh kiếm lại. Hắn khẽ nói :\”Nhiều chuyện ! Mau tập trung giết chết địch ! Ngươi bằng mọi giá phải đem sống tên tướng lĩnh về cho ta !\”, rồi tập trung vào chuyện đang dở. \”Rõ rồi !\”, nàng lại nhếch môi, tạo thành nụ cười hoàn mỹ.
Võ công của Di Phương Truyền còn cao hơn cả Trương Chất Vấn. Nàng chỉ cần 1 cú xoay kiếm thì đầu quân địch đã lìa khỏi xác. Hành động lại rất nhanh nhẹn, giống như đã được tập luyện từ rất lâu rồi ! Hắn phối hợp cùng với nàng, đem thanh kiếm đi nhuộm đầy máu tươi. Chỉ 1 thoáng chốc, quân địch đã thưa thớt dần, chỉ còn tên tướng lĩnh đang nhẹ nhón gót mà bỏ trốn.
Nàng vốn không hiền đến mức tha mạng cho tên đó, liền nhanh chân đuổi theo, chẳng mấy chốc đả áp giải được. Di Phương Truyền để tên tướng lĩnh cho binh lính xử lý, 1 mình bước lại chỗ hắn, nhếch môi lên cười, bảo :\”Ta rất có tư cách để đảm nhận vai trò Đại Tướng Quân này, phải không hả Hoàng Thượng ?\”. Trương Chất Vấn bỗng đứng đờ người ra. Hắn, tự nhiên lại thấy nụ cười chiến thắng của nàng thật đẹp. Thật kì lạ !
\”Hoàng Thượng ? Hoàng Thương ơi ?\”, nàng đưa bàn tay có chút rướm máu của màu quơ qua quơ lại trước mặt hắn, làm hắn bừng tỉnh. Hắn ho vài tiếng, rồi nói :\”Đúng đúng ! Ngươi rất có tư cách ! Tuy nhiên tội ngươi xâm nhập cấm địa ta quyết không tha ! Phạt đánh 30 trượng !\”.
Di Phương Truyền không can tâm, ngẩng cao đầu cãi lại :\”Ta rõ ràng đã cứu ngươi 1 mạng ! Sao không vì thế mà bỏ qua ?\”. \”Phạt vẫn là phạt ! Việc ngươi cứu ta hôm nay, phạt giảm xuống còn 25 trượng !\”, hắn vốn cao hơn nàng, liền cuối đầu xuống mà nói. \”Ngươi…Ngươi…\”, nàng nghiến răng. \”Đồ tên Hoàng thượng óc bã đậu !\”, nàng hét to. Trương Chất Vấn vừa nghe xong, không khỏi tức giận, hăng hái nói :\”Xấc láo ! Phạt thêm 25 trượng ! Sau khi ta về cung nhất định sẽ xử lý ngươi !\”
Thấy khuôn mặt đỏ âu vì tức giânn của Di Phương Truyền khiến hắn không khỏi bật cười ! Nữ nhân này, khi giận dỗi cũng rất đáng yêu ! Hắn bỗng chột dạ. Chết tiệt ! Hắn đang nghĩ cái quái gì trong đầu thế này ??. Lại đi khen 1 tên tiểu tử đáng yêu, có phải hắn đã mù không ?
Nàng tức đến mài mòn hết cả răng. Liền quay người bỏ đi, còn kèm thêm cho 1 câu :\”Biết vậy ta đã không thèm cứu ngươi !\”, rồi mất dạng, bỏ hắn 1 mình đứng đó !
Trương Chất Vấn khẽ cười, nữ nhân này xuất hiện hay rời đi cũng rất bất thình lình, nhưng lại rất đúng lúc ! Xem ra, hắn rất thích tên tiểu tử này !
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN