Độc Sủng 1 Mình Nàng - Chương 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
75


Độc Sủng 1 Mình Nàng


Chương 3


Trương Chất Vấn quyết định không đi đến nước láng giềng nữa, lập tức hắn cho người quay về cung kiếm Di Phương Truyền để xử phạt. Về đến nữa đã là canh 12, đến giờ dùng bữa. Hắn vốn không để tâm, liền mặc bộ long bào còn dính đầy máu tươi đi kiếm nàng.
Hắn lục tung cả triều đình vẫn không thấy Di Phương Truyền đâu. Trong lòng dâng lên cảm giác thật khó chịu. Hắn về cung, phái công công đi tìm nàng, còn mình thì thay y phục. Mẫu hậu vừa thấy hắn trở lại, bà lo lắng hỏi :\”Con trai, ta vừa nghe nãy đi đường có gặp tập kích, con có sao không ?\”. \”Mẫu hậu yên tâm, thân thể con vẫn tốt !\”, Trương Chất Vấn chỉ trả lời 1 câu rồi quay đi.
Hắn nhanh chóng thay y phục, rồi rời đi. Hắn định sẽ ra vườn tú cầu kiếm nàng, quả đúng thật nàng ở đó. Vừa đến đó, hắn đó thấy màu máu đỏ thẩm in trên hàng tuyết trắng, từng giọt từng giọt nhỏ từ tay nàng xuống. Hắn tiến đến gần, nói :\”Lại bước vào cấm địa ! Ngươi không sợ bị ta tước chức sao ?\”, hắn lớn tiếng, tuy nhiên lại nhỉn và bàn tay đang rỉ máu của nàng.
Di Phương Truyền đang ngồi trên chỗ cây cầu tối qua, bị tiếng của Trương Chất Vấn làm giật mình suýt ngã xuống hồ nước. Nàng nhìn hắn đầy oán trách, lập tức liền rời đi như cách đêm qua nàng đã làm. Hắn còn chưa kịp nói gì, đứng đó trơ mắt ra nhìn. Nữ…Nữ nhân này…
Nàng đã rời đi, hắn đứng đó cũng không có nghĩa lý gì, liền quay về chốn hậu cung. Trương Chất Vấn lòng buồn bực, hắn đến công trường. Lập tức cho người 1 lần nữa tìm nàng và đưa nàng đến đây.
Chỉ trong chốc thoáng, đã thấy hình dáng cao ngạo của Di Phương Truyền bước vào. Giọng nàng cất lên :\”Hoàng Thượng, ngươi tìm ta có việc ?\”. Vừa dứt lời, cả công trường kinh ngạc hô to, trước giờ chưa ai gan đủ lớn để ăn nói với hoàng thượng như thế. Hắn lập tức đáp trả :\”Đến giờ phạt ! Người đâu mau đem trượng vào ! Đánh 50 trượng cho trẫm !\”, rồi ngồi xem phản ứng của nàng.
Nàng cuối người, dường như đang chờ đánh. Các binh lính đem 1 cây trượng sát dài và to, liền đánh mạnh vào người nàng. Di Phương Truyền vốn chưa có phản ứng, cái đánh vốn rất mạnh, tuy nhiên thân thể nàng chắc chắn chịu nổi. Hắn nhìn, tim nhức nhói dữ dội. Hắn thật không nỡ thấy nàng như vậy.
Đánh cái thứ 2, Di Phương Truyền vốn cầm cự, nhưng không biết đến khi nào. Tay nàng nắm chặt lại, vết thương lúc nãy vốn dĩ nàng chưa băng lai nên máu lại tràn ra, ướt đẫm cả bàn tay. Trương Chất Vấn không khỏi đau lòng, nhìn khuôn mắt nàng đau đến trắng bệch. Hắn muốn cho người dừng lại, nhưng lại không thốt được nên lời. Vì hình phạt vốn là hình phạt !
Binh lính đánh đến cái 30, nàng đau đớn kêu :\”A !\”, tiếng hét lọt vào màng nhĩ hắn. Hắn lại càng đau lòng, vốn hận không thể hiểu được cái cảm giác này. Thân thể Di Phương Truyền vốn rất tốt, nàng vẫn chịu được cho đến khi đánh xong cái cuối cùng, nhưng lại muốn rã ra thành nước. Nàng cố gượng đứng, đôi mắt rực đỏ nhìn hắn
Trương Chất Vấn nhìn đôi mắt có chút thù ghét của nàng, lòng vốn khó chịu, nay lại khó chịu hơn. \”Cáo từ Hoàng Thượng ! Ta xin phép cáo lui !\”, giọng nói nàng vì đau mà 1 lúc nhỏ lại. Nàng vịnh từng cột được xây lên, khó khăn bước từng bước.
\”Phận Nhan ! Mau đỡ Đại Tướng Quân về cung !\”, hắn rất không nỡ để nàng bước đi như thế ! Ngoài trời tuyết rơi dày dặt, chắc chắn nàng sẽ càng khó đi. Nghĩ đến đó, hắn liền sai công công đến đỡ nàng. Di Phương Truyền hất tay công công ra, giọng nói có chút chán ghét :\”Đa tạ Hoàng Thượng, Công Công ! Tuy nhiên, ta vốn không cần !\”, rồi tự mình bước đi.
Hắn nhìn thân thể bước từng bước dần rời khỏi công trường, hận trách bản thân mình không biết làm gì. Trương Chất Vấn từ đầu đến cuối hắn vốn không thể nói được câu nào, hắn thật không biết hắn bị gì ? Tại sao lại thấy thương xót ? Tại sao lại thấy đau lòng ? Hắn thật không hiểu !
Hắn ngồi rất lâu, rồi mới cho các quan giải tán, đi cùng các nô tỳ quay về cung của mình. Trương Chất Vấn vừa đặt chân ra khỏi công trường, xa xa ánh mắt nhạy bén nhìn thấy thân thể của Di Phương Truyền nằm sóng soài trên làn tuyết trắng xóa. Hắn nhanh chóng chạy đến, dùng tay lay nàng :\”Này, ngươi làm sao thế ? Này ! Này !\”, nàng vốn không trả lời hắn, vẫn cứ tiếp tục nằm như thế. \”Người đâu ? Mau gọi thái y ! Mau gọi thái y !\”, hắn hô to.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN