Thằng nhóc gọi tôi là chị... - Chap 9: CẮM TRẠI TRONG PHÒNG VÀ GIẤC MỘNG THANH XUÂN
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
178


Thằng nhóc gọi tôi là chị...


Chap 9: CẮM TRẠI TRONG PHÒNG VÀ GIẤC MỘNG THANH XUÂN


Ba tiết mục văn nghệ của lớp tôi mang về kết quả thành công rực rỡ.
Múa giải nhất, hát cũng giải nhất, riêng thổi tiêu giải đặc biệt. Công của Nam là lớn nhất.
Cả lớp tôi ẵm tiền thưởng, quyết định chủ nhật ôm lều bạt ra công viên cắm trại, quậy phá. Riêng tôi, lại sốt!
Hôm thứ bảy tôi có đỡ hơn một tí, nài nỉ mãi rồi ba mẹ mới gật đầu đồng ý cho đi. Vui mừng không kể xiết.
Sáng ngày hôm sau, vào lúc hai giờ sáng, tôi sốt đùng đùng, cả người như cái lò than mà quấn chăn kín mít.
Rốt cuộc nhận lệnh ba mẹ, không đi chơi đâu hết.
Việc đầu tiên tôi làm sau khi ba mẹ ra khỏi phòng không phải là nằm ngủ, mà là lôi điện thoại ra nhắn tin cho Nam: \”Chị lại sốt, không đi chơi được rồi.\”
Tôi còn muốn nói cậu ấy đi chơi vui vẻ, nhưng nghĩ lại thấy tủi thân quá nên lại thôi. Ỉu xìu cất điện thoại lên bàn, quấn chăn quanh người rồi khó nhọc lim dim.
Sáu giờ sáng mai lớp tôi sẽ tập trung tại công viên, sau đó dựng trại, rồi chơi trò gì đó, khi nào đói sẽ nướng đồ ăn, ăn xong lại chơi, chơi xong lại ăn, nói chung là sẽ quậy tưng bừng đến tận chiều, còn tôi, sẽ nằm nhà cả ngày với cái đầu nóng hầm hập.
Đồng hồ chỉ sáu giờ đúng, mẹ tôi dựng tôi dậy. Tôi còn tưởng ba mẹ đổi ý cho tôi đi chơi rồi cơ, ai ngờ…
– Dậy ăn cháo đi con, ba mẹ bây giờ phải đến bệnh viện. Con ăn xong rồi ngủ tiếp, lát nữa nhớ dậy uống thuốc đúng giờ!
Dạ vâng!
Ba mẹ tôi đều là bác sĩ, công việc không thể bỏ bê. Tôi là đứa con ngoan, tôi biết! Cho nên rất nghe lời ngồi dậy ôm bát cháo ăn hết. Cháo mẹ tôi nấu bao giờ cũng ngon, chỉ là bây giờ miệng tôi đắng nghét, ăn cái gì cũng đắng, cho nên tôi ăn vội ăn vàng cho xong rồi chán nản nằm xuống giường tiếp.
Nhìn sang phía bên kia cửa sổ, phòng Nam sáng đèn rồi. Chắc là cậu ấy đang chuẩn bị đồ để đi chơi. Eo ơi sướng thế không biết!
Rõ ràng tôi ốm là vì tận lực với lớp cơ mà, thế mà chút đãi ngộ cũng chẳng được hưởng, đã thế lại còn cái cảm giác tủi thân khi mọi người đi chơi mỗi mình nằm nhà này nữa. Khó chịu!
Tôi nuốt nước mắt và định bụng ngủ đi, cũng kìm lại suy nghĩ muốn gọi điện cho Nam. Gọi để nghe giọng cậu ấy hào hứng lại càng tủi thân.
Tôi lim dim đi vào giấc ngủ, bỗng nghe tiếng \”cạch, cạch, cạch\”, cái tiếng \”cạch\” ấy kéo dài mãi đến khi tôi mở mắt ra, Nam đứng bên ban công nhà cậu ấy và đang gõ cửa sổ phòng tôi.
Ừ thì tôi lê bước chân nặng nề ra mở cửa, Nam ngay lập tức trèo sang.
Nam bây giờ không còn là cậu nhóc bảy tuổi mãi loay hoay giữa cái ban công và khung cửa sổ rộng nữa, bây giờ cậu ấy bước một bước liền có thể từ bên kia sang phòng tôi rồi. Và trước mắt tôi hiện giờ là Nam với áo phông và quần đùi dài chấm gối, rõ ràng là đồ ở nhà. Tôi há hốc.
– Sáu giờ hơn rồi còn chưa thay đồ, mày không định đi chơi à?
Nam ừ, và trong sự ngạc nhiên đến tròn cả mắt của tôi thì cậu ấy vẫn rất bình thản đưa tay lên trán tôi rồi chép miệng:
– Chị vẫn sốt à?
– Sao lại không đi? Mày đùa chị chắc?
– Không đùa!
– Thế sao không đi?
– Tại chị đang sốt.
Ôi vãi cả liên quan! Tôi chẳng thèm để ý Nam nữa, leo tót lên giường chùm chăn kín mít nằm ngủ. Nhưng mà ai ngờ là Nam lẽo đẽo theo tôi, ngồi cái phịch xuống sàn cạnh giường tôi, hai tay với cằm thì tựa vào mép giường, mắt mở to nhìn chằm chằm vào tôi.
– Mấy giờ chị phải uống thuốc?
– Tám giờ!
– Thế thì ngủ đi rồi tám giờ Nam gọi chị dậy!
Nói thật nhé! Trước khi Nam gõ cửa rồi trèo sang đây, tôi thực sự rất rất buồn ngủ và thiếu chút nữa thì ngủ được rồi. Nhưng mà bất thình lình cậu ấy xuất hiện và tuyên bố sẽ không đi chơi, cơn buồn ngủ trong tôi bỗng nhiên bị thổi bay đi mất, không để lại dư âm, giống như một cơn gió. Và bây giờ tôi có nhắm mắt lại và đếm đến hàng trăm con cừu thì vẫn không thể nào ngủ được. Tất cả là tại Nam!
– Mày đi chơi đi!
– Không thích!
– Sao lại không thích? Đi cắm trại vui mà.
– Ngồi cạnh chị vui hơn.
Trò chuyện kết thúc. Tôi câm nín nhìn lên trần nhà. Ừ thì vui!
Nam ngồi trong phòng tôi, đúng một kiểu ngồi đầu tựa lên mép giường như thế, mắt vẫn chăm chăm nhìn tôi như thế, và cậu ấy cho là vui.
Tôi hỏi Nam:
– Cắm trại thì sẽ như thế nào? Có vui không?
– Cũng tuỳ.
– Bây giờ lớp mình đang làm gì ấy nhỉ?
– Cắm trại.
Trò chuyện một lần nữa kết thúc, và tôi lại một lần nữa câm nín nhìn lên trần nhà.
– Nam ơi, chị cũng muốn đi cắm trại!
Tôi than thở, Nam đứng dậy, xoay người, đi thẳng, một lần nữa trèo qua cửa sổ, sang bên kia ban công.
Ơ, cứ thế bỏ về à? Hôm nay cậu ấy lạ thật đấy!
Một phút.
Hai phút.
Ba phút.
Bốn phút.
Năm phút.
Và…
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN