Ôn Hạ Vân,em là vợ tôi! - Chương 1:Gả chồng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
247


Ôn Hạ Vân,em là vợ tôi!


Chương 1:Gả chồng


Lúc 9:00 sáng tại ngôi nhà thuê của Ôn Hạ Vân…

\”A lô!\”

\”A! Cuối cùng cũng chịu bắt máy rồi à! Tao còn tưởng mày quên tao luôn rồi chứ\”- từ bên kia đầu dây bắt đầu vang lên tiếng nói vui vẻ của một người đàn ông trung niên

\”Có chuyện gì quan trọng không? Tôi không có nhiều thời gian với ông! \”- Hạ Vân lạnh nhạt mở miệng

\”Hừ! Còn là chuyện gì chứ? Mày mau về đây lấy chồng gán nợ cho tao, tao làm ăn thua lỗ bây giờ chỉ cần mày gả qua bên đó bọn họ sẽ tha cho tao, mau biết điều mà quay về đi!\”

\”Làm ăn thua lỗ? Ha! Sao ông không nói thẳng là đánh bài thua chứ? Bây giờ nợ người ta còn bắt tôi lấy thân gán nợ? Ông cho rằng mình thật sự được tôi cho là ba sao? \”- Hạ Vân chế giễu, đúng vậy, người đàn ông đang nói chuyện với cô chính là ba cô.

Từ nhỏ Hạ Vân đã căm ghét ông ta, mẹ cô chính vì ông ta mà bỏ đi, hai chị em cô từ nhỏ phải sống khổ sở cũng vì ông ta, làm sao cô lại phải xem một người bất tài vô dụng như ông ta là ba chứ? Đầu dây bên kia dường như không để ý đến lời nói chế giễu của cô mà tiếp tục nói

\”Dù gì mày cũng là con tao, tao nuôi mày từ nhỏ đến giờ mày cũng phải trả hiếu cho tao chứ, đừng nói nhiều mau quay về nhà cho tao!\”

\”Hừ! Nuôi tôi? Ông không có tư cách ở đó mà giảng đạo làm người với tôi, nếu ông thật sự nuôi được tôi thì tôi đã không cần phải từ ra ngoài đi làm để có tiền nuôi sống mình rồi! Bây giờ ông không có tư cách gì ép tôi phải trả hiếu cho ông hết đừng có mà làm phiền tôi! \”- cô nói xong liền định tắt máy nào ngờ từ bên kia lại lên tiếng

\”Được! Nếu mày không về tao sẽ để em mày thay mày gả đi!\”

\”Cái gì? Ông không có tính người à? Nguyệt Cầm năm nay chỉ mới 16 tuổi thôi làm sao có thể gả đi chứ?\”

\”Tao không cần biết! Tao cần tiền, bọn họ nói chỉ cần mày gả sang đó tất cả tiền nợ của tao đều sẽ không còn tao cũng sẽ có được một số tiền lớn, nếu như mày không muốn gả đi thì để em gái mà gả thay mày vậy\”

\”Ông!… \” *Tút… tút…* – khi cô còn chưa kịp nói xong thì ông ta đã cúp máy.Ôn Hạ Vân mệt mỏi ngồi dựa vào tường.

Từ nhỏ cô và Ôn Nguyệt Cầm đã nương tựa nhau mà sống, bởi vì các bậc làm cha làm mẹ không ra gì ấy đã làm khổ con bé, khi mẹ cô bỏ đi, cô may mắn còn biết được mặt bà nhưng Nguyệt Cầm thì không, con bé bị mẹ bỏ lại khi vừa tròn 1 tuổi, còn cô lúc đó cũng đã 10t rồi. Nhất định không được để ông ta động đến Nguyệt Cầm.

Ngay sau đó, Hạ Vân liền xin nghỉ việc tại trung tâm tiếng anh, tuy bây giờ chính là thời gian tập trung nhiều học viên nhất, trung tâm cũng sẽ vì khuyến khích mà tăng lương cho giáo viên, cô đúng là có chút không nỡ, chỉ là… cô đi làm không phải chỉ vì lo cho mình mà còn là vì lo cho Nguyệt Cầm, nếu như cô không về thì mai này ngay cả cơ hội gửi tiền cho em gái cũng sẽ không có.

Ngay hôm đó Hạ Vân liền rời khỏi nơi mình đang sống, sau khi tốt nghiệp Hạ Vân đã chuyển đến một thành phố bình thường để dạy học, bởi vì tại thành phố mà cô đã từng sống có rất nhiều sự cám dỗ và tàn nhẫn giữa người và tiền, cô không muốn mình sẽ bị cuốn vào dòng xoáy của tiền bạc đó, nhưng có lẽ ông trời không hiểu lòng người, cứ như vậy cô lại tự mình mò về thành phố này…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN