Em là gì của anh!? - Chap 2-Hoàng Thiên Phong (nam chính)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
86


Em là gì của anh!?


Chap 2-Hoàng Thiên Phong (nam chính)


Hoàng Thiên Phong(Kai)…
…Năm cậu 5 tuổi…
-Kai, tên của con mang dòng họ Hoàng Thiên, con ko giống với bao đứa trẻ khác, ko được tự ý vui đùa, làm những điều tầm thường, con phải được rèn luyện để trở thành người thừa kế sau này của Hoàng gia, đem Hoàng gia giữ vững vị trí top 1 thế giới, ngày càng phát triển, mọi việc con làm đều phải nghĩ cho Hoàng gia, đã hiểu chưa?- Hoàng Thiên Vương nghiêm nghị nói.
-Con đã hiểu-Kai(Hoàng Thiên Phong) cúi đầu nói nhỏ, cậu thực sự không hiểu,tại sao cậu phải làm những việc đó?
…Năm cậu 7 tuổi…
Trong ngôi biệt thự Hoàng gia nguy nga, cậu bé mặc bộ đồ vest đen, đôi mắt ngây thơ nhìn chiếc bàn đầy ắp thức ăn rộng lớn, hai bên cậu là hai cô bé 5 tuổi có gương mặt như nhau, cô bé ngồi bên trái mặc chiếc váy màu hồng phấn, tóc nâu xõa ngang vai toát vẻ cao quý như nàng công chúa, cô bé còn lại vận trên người chiếc quần jeans ngắn, áo phông trắng có hình Doraemon, tóc búi cao 2 bên, thân hình tròn trịa, ánh mắt hiện lên tia giảo hoạt.
-Anh hai, khi nào pama về? Em đói~
-Băng nhi, chờ xíu nữa đi, chắc pama gần về r-Kai dùng giọng ngọt ngào để dỗ dành đứa trẻ có thân hình ú ú đăng xoa cái bụng to tròn, vặn vẹo đau khổ.
-Ân nhi, chị lấy miếng sườn đó cho em đi- Băng nhi bĩu môi nhìn Kai, quay mặt sang Ân nhi (cô bé mặt váy hồng phấn) gương mặt đầy mong chờ.
-Ko được nha, chúng ta phải chờ pama về cùng ăn sinh nhật của anh 2-Ân nhi cười nói.
-Hừ, chờ thì chờ…-Băng nhi làm mặt giận dỗi ko thèm nhìn mặt Ân nhi.
\”Reng reng\” tiếng điện thoại reo lên.
-Thiếu gia, là điện thoại của ông bà chủ- quản gia kính cẩn đưa chiếc điện thoại cho Kai.
-Alo, pama, sao hai người chưa về?-Kai vội vàng hỏi.
-Kai à, hôm nay pama bận r, tụi con ở nhà ăn sinh nhật đi, đừng chờ.
-Ko về được sao?Dạ được, bọn con sẽ tự ăn sinh nhật trước- trong giọng của Kai nghe được sự buồn bã cùng thất vọng.
\”Tút tút\”
-Anh hai, pama nói j?-Ân nhi hỏi.
-Pama bảo có việc, ko về được.
-Lại ăn sinh nhật chỉ có 3 chúng ta à?-Mon ỉu xìu nói.
-Thiếu gia,sinh nhật vui vẻ.- quản gia ôn nhu nói.
-Cảm ơn ông ạ.- năm nay, pama vẫn ko về ăn sinh nhật của cậu…
…Năm cậu 10 tuổi…
-Kai, chúng ta sẽ đưa con sang Mỹ du học.-mama cậu nói.
-Mama ơi, anh hai phải đi sao? Con cũng muốn đi- Băng nhi ngây thơ nói.
-Ko được, chỉ có anh hai con mới được đi.
-Tại sao nha?-Băng nhi hỏi.
-Ko tại sao hết. Kai, con lo chuẩn bị đồ đạc bay sang đó đi.
Tại sân bay…
-Anh hai~-Băng nhi nhìn Kai nghẹn ngào.
-Băng nhi ngoan, đừng khóc-Kai cảm thấy khóe mắt mình đã ươn ướt.
-Anh đừng đi có được không? Anh đi rồi, sẽ không ai chơi với em, pama suốt ngày chỉ la rầy em,chị Ân lúc nào cũng nghe lời pama, không chịu chơi cùng em.
-Băng nhi, mau buông anh con ra.
-Con không buông- Băng nhi hét lên, ôm chặt lấy Kai.
-Các cậu mau ôm tam tiểu thư về đi-mama lạnh nhạt nói.
Một đám người mặc đồ đen tiến lên giữ chặt Băng nhi, kéo Băng nhi ra khỏi người của Kai. Bàn tay đang níu lấy Kai của Mon dần trượt ra khỏi bàn tay của Kai.
-Huhu… anh hai…
Kai nhìn theo bóng dáng bé nhỏ của Băng nhi đang nhỏ dần, trong lòng hiện lên tia mất mát, cậu quay sang pama:
-Pama con lên máy bay đây, 2 người giữ gìn sức khỏe.
-Ừ, con đi mau đi.
-Anh, tạm biệt- Ân nhi mắt đỏ hoe nói.
-Tạm biệt…-bóng dáng bé nhỏ bước lên máy bay, cậu quay mặt lại nhìn nơi cậu từng lớn lên, dứt khoát rời khỏi… lại ko ngờ chuyển đi này kéo dài tới 8 năm…
…Năm anh(Kai) 18 tuổi…
Anh quay về Việt Nam, nơi mình tồn tại, lại phát hiện được nhiều điều khiến người ta phải bất ngờ: \”Pa anh đem tình nhân về nhà làm mẹ kế của anh,Băng nhi và Ân nhi; mẹ anh nuôi nam sủng bên ngoài, tuổi của anh ta chỉ cỡ anh\”
(*lời tác giả* Soái Mon:-Mấy friend có thích truyện này có H ko!? Để chừng mấy chương về sau Mon viết. CMT cho Mon biết nha (=.=) iu)
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN