Những Truyện Ngắn Của Sứ - Hãy Gọi Nhau Là Người Yêu Cũ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
96


Những Truyện Ngắn Của Sứ


Hãy Gọi Nhau Là Người Yêu Cũ


Một buổi tối với những giọt mưa lạnh giá đang khẽ rơi. Một cô gái xinh đẹp đang đứng dưới mưa và nghẹn ngào thét lên
\”Mình chia tay đi\”
rồi cô bước lùi về sau vài bước rồi quay lưng bỏ đi. Cô chạy thật nhanh để lại phía sau một chàng trai đang đưa bàn tay muốn níu kéo với vẻ mặt tiếc nuối. Anh không thể giữ cô lại được sao, anh không hiểu tại sao hai người yêu thương nhau rất thật lòng mà chẳng thể bên nhau, thật ra tại sao chứ, anh thực sự không hiểu …

Anh -Kỳ Vũ là một công tử nhà giàu có, hot boy. Còn cô – Ngọc Nhi là một cô gái bán hoa dạo. Hai người gặp nhau trong lúc cô bị dám côn đồ ức hiếp, tình cờ anh trông thấy.

\”Mấy người đang làm gì thế\”
Kỳ Vũ chạy đến hỏi. Một tên côn đồ bước ra với vẻ mặt đáng sợ.
\”Thằng nhóc biết khôn thì mau đi chỗ khác đi\”
Kỳ Vũ vẫn bình tỉnh nói
\”Muốn tôi đi thì thả cô gái kìa ra đi\”
Ngọc Nhi, cô khẽ ngạc nhiên nhìn anh.  Tên côn đồ cười đểu
\”Hừ, tao không thả thì làm gì được tao\”

Kỳ Vũ lấy chiếc điện thoại cảm ứng từ quần ra và nói
\”Nếu mấy người còn không thả cô ấy thì tôi sẽ báo công an đó !\”
Tên côn đồ tính cướp lấy điện thoại của Kỳ Vũ nhưng mà anh đã nhanh bước lùi về sau vài bước .
\”Tôi chỉ cần bấm nhẹ thôi là gọi đó !\”
Tên côn đồ nhìn Kỳ Vũ với ánh mắt tức giận.
\”Mày ở đâu ra phá chuyện tốt của tụi tao vậy hả ?\”

Nhìn thấy vẻ mặt của cô gái Ngọc Nhi trông rất sợ hãi thì Kỳ Vũ nghĩ không nên kéo dài nữa, anh giơ điện thoại trên tay mình lên và nói
\”Hay là vậy đi, nếu mấy người chịu thả cô ấy ra thì điện thoại này sẽ thuộc về mấy người\”
mấy tên côn đồ nhìn chiếc điện thoại trong tay anh thì đã biết nó rất đắt tiền, nếu mang đi bán cũng khá lắm. Nghĩ vậy nên bọn chúng liền đồng ý. Sau khi lấy chiếc điện thoại đắt giá thì bọn chúng xô Ngọc Nhi té xuống đất rồi bỏ đi. 

 Kỳ Vũ vội chạy đến đỡ Ngọc Nhi dậy và hỏi khẽ
\”Cô không sao chứ ?\”
Ngọc Nhi nhẹ lắc đầu
\”Cảm ơn anh, tôi không sao ?\”
Kỳ Vũ đỡ Ngọc Nhi đứng dậy đàng hoàng và nói
\”Không sao là tốt rồi\”
Ngọc Nhi nhìn và hỏi khê
\”Sao anh vì cứu tôi mà chịu mất điện thoại vậy\”
Kỳ Vũ khẽ cười
\”Không có gì đâu. Thôi tôi đi đây\”
nói xong thì anh tính quay lưng bỏ đi nhưng Ngọc Nhi lên tiếng hỏi

\”Chiếc điện thoại đó bao nhiều tiền\”
Kỳ Vũ quay đầu lại nhìn những bó hoa tan nát dưới đất rồi nhìn Ngọc Nhi và cười khẽ
\”20 chai\”
Ngọc Nhi nhìn Kỳ Vũ bằng ánh mắt không hiểu.
\”Là bao nhiều\”
Kỳ Vũ bật cười và lắc đầu
\”Là 20 trệu đồng đó đồ ngốc\”
vừa nói xong thì Kỳ Vũ liền bỏ đi. Ngọc Nhi đã đơ người ra khi nghe đến 20 trệu đồng, chắc cả đời cô cũng không có số tiền lớn như thế…

–Hai Ngày Sau–
\”Chào mẹ, con mới về \”
Kỳ Vũ vừa bước vào phòng khách thì đã lên tiếng nói. Một người phụ nữ khoảng 50 tuổi đang ngồi bộ ghế sofa màu cà phê sửa quay qua nhìn. Đó chính là mẹ của Kỳ Vũ, bà Huỳnh.
\”À Kỳ Vũ, con về rồi à\”
bà Huỳnh hỏi khẽ. Kỳ Vũ nhẹ gật đầu
\”Dạ vâng. Thôi con lên phòng đây\”
bà Huỳnh nhìn con trai của mình với ánh mắt buồn rồi khẽ nói
\”Ừ, thế lát nữa mẹ kêu người đem nước cam lên cho con nha\”
Kỳ Vũ chỉ nhẹ gật đầu rồi đi thẳng lên vào phòng riêng của mình, trông anh thật lạnh lùng…

Khoảng 30 phút sau một lý nước cam đang để nhẹ xuống tủ nhỏ bên cạnh giường. Kỳ Vũ từ phòng tắm bước ra thì thấy trong phòng mình có một cô gái lạ đang xoãy vòng ngắm nhìn căn phòng, trông cô rất hồn nhiên nhưng đến khi Kỳ Vũ nhìn kỷ lại thì anh khẽ ngạc nhiên, vì cô gái đang trước mặt anh giờ là Ngọc Nhi người mà hôm bữa anh đã cứu giúp, tại sao cô lại ở nhà anh chứ ?

Trong lúc Kỳ Vũ đang bận suy nghĩ thì Ngọc Nhi nhẹ quay nguời qua và vô tình nhìn thấy Kỳ Vũ rồi…
\”Aaaaaaa…biến thái\”
Ngọc Nhi hoảng hốt thét lớn lên.   Tiếng thét lớn của cô khiến cho Kỳ Vũ giật cả mình luôn.   Ngọc Nhi sợ hãi lấy mấy cái gối nằm trên giường chọi vào người Kỳ Vũ.
\”Này, cô đang làm cái gì vậy hả ?\”
Kỳ Vũ vơ tay chụp lấy cái gối và hỏi.  Ngọc Nhi nói giọng rung
\”Biến…thái…\”

\”Ai là biến thái chứ ?\”
Kỳ Vũ vẫn không hiểu nhưng rồi anh chợt nhớ ra mình không có mặc quần áo đàng hoàng, trên nguời anh nãy giờ chỉ có một chiếc khăn tắm quấn ngang hông thôi. Anh đưa ngón tay chỉ vào Ngọc Nhi và ra lệnh
\”Cô ở yên đó cho tôi\”
nói xong Kỳ Vũ quay lưng đi vào phòng tắm. Ngọc Nhi thở ra
\”Haizz, sợ quá, giờ phải làm sao đây\”

Một lúc sau Kỳ Vũ từ phòng tắm bước ra với thế thao màu xanh. Vừa nhìn thấy anh ra thì Ngọc Nhi cúi đầu xuống thật thấp với vẻ mặt sợ hãi. Kỳ Vũ nhìn và hỏi
\”Sao cô lại ở đây\”
Ngọc Nhi vẫn không dám ngước đầu lên, cô nói giọng rung
\”Dạ…tôi mới được nhận vào làm ạ cậu chủ\”
Kỳ Vũ thấy thái độ của Ngọc Nhi thì biết cô chưa nhận ra mình, anh khẽ cười
\”Cô ngước mặt lên coi\”
Ngọc Nhi vẫn không dám ngước mặt lên vì sợ thấy những thứ không nên thấy, cô nói lắp bắp
\”Dạ…dạ…có chuyện…gì thì cậu…chủ cứ nói đi ạ…\”

\”Tôi đã bảo cô ngước mặt lên rồi mà, cô nghe không hả ?\”
Kỳ Vũ quát lớn lên. Ngọc Nhi giật cả mình, ngước mặt lên nhìn.  Khi cô vừa nhìn thẳng Kỳ Vũ thì cô đã nhận ra ngay anh là người mà cứu mình hôm bữa, cô vui mừng hỏi
\”Là anh sao ?\”
Kỳ Vũ bước đến và ngồi xuống giường rồi hỏi giọng lạnh nhạt
\”Sao cô lại đi làm người ở vậy, bộ cuộc sống của cô khó khăn như thế sao?\”
Ngọc Nhi chợt buồn bã và nói
\”Mẹ…tôi đang bệnh nặng…tôi đang rất cần tiền…\”
Kỳ Vũ thoáng ngạc nhiên, anh im lặng nhìn cô rất lâu nhưng rồi anh với tay lấy chiếc điện thoại cảm ứng trên tủ và nói giọng lạnh nhạt
\”Thôi cô ra ngoài đi\”

Ngọc Nhi vừa nhìn thấy chiếc điện thoại trên tay anh thì liền hỏi
\”Sao giống cái điện thoại hôm bữa quá vậy\”
Kỳ Vũ vừa chơi game vừa nhếch môi cười nhẹ
\”Cùng một cái mà sao không giống được\”

\”Vậy là sao ?\”
Ngọc Nhi vẫn không hiểu.
\”Cô ra ngoài cho tôi ngay\”
Kỳ Vũ lại ra lệnh.  Ngọc Nhi chẳng còn cách nào khác nên quay lưng đi, ra khỏi phòng anh.  

Thật ra hôm bữa Kỳ Vũ đã có kế hoặc sẵn trước khi đưa điện thoại cho bọn côn đồ để cứu Ngọc Nhi thì anh đã bật GPS  trong điện thoại, rồi sau đó anh đi báo công an bắt hết bọn chúng, vậy là anh lấy lại được điện thoại của mình rồi.

Thế là Ngọc Nhi đã trở thành người làm của nhà Kỳ Vũ, sáng đến làm, chiều về, cô thấy hai mẹ con của Kỳ Vũ rất xa lạ với nhau, bà Huỳnh hết lòng quan tâm, lo lắng cho Kỳ Vũ nhưng anh lại luôn tỏ ra lạnh nhạt với mẹ mình, cô đã làm cả tháng rồi nhưng chẳng bao giờ thấy hai người họ vui vẻ với nhau.

Rồi một buổi chiều Ngọc Nhi đang chuẩn bị về nhà thì nghe tiếng la của Kỳ Vũ.
\”Mẹ lo cho con hay là do mẹ ích kỷ\”
rồi anh tức giận chạy ra ngoài và dụng trúng Ngọc Nhi ở trước cửa. Ngọc Nhi buột miệng hỏi
\”Có chuyện gì vậy\”
Kỳ Vũ chẳng thèm trả lời, chỉ chạy thẳng ra chiếc xe hơi màu xanh dương và anh leo lên xe. Ngay lúc đó không biết Ngọc Nhi suy nghĩ gì mà vội leo lên xe anh.
\”Cô đang làm cái gì vậy\”
Kỳ Vũ lớn tiếng hỏi. Ngọc Nhi nhìn và nói
\”Giờ nhìn anh như thế thì làm sao tôi có thể để anh một mình được\”
Kỳ Vũ lạnh lùng nói
\”Xuống xe mau\”
Ngọc Nhi dòng cửa xe lại .
\”Không ?\”
Kỳ Vũ nhìn cô bằng ánh mắt tức giận.
\”Cô có nghe tôi nói gì không hả ? Xuống xe ngay lập tức\”
Ngọc Nhi vẫn cứng đầu
\”Không là không ?\”
Kỳ Vũ thấy bà Huỳnh đang chạy ra nên chẳng còn cách nào hết dành xế xe đi nhanh. Anh đang tức giận trong lòng nên chạy xe rất nhanh, rất nhanh.

Một lúc sau anh bình tỉnh lại và vô tình nhìn thấy vẻ sợ hãi của cô gái bên cạnh mình. Chiếc xe bỗng dừng lại ở con đường vắng. Ngọc Nhi muốn ngã ra trước nhưng nhờ có dây an toàn nên không sao cả ?
\”Anh đang giở trò gì vậy\”
Kỳ Vũ nhìn cô một cái rồi bước xuống xe. Ngọc Nhi cũng vội bước xuống và hỏi
\”Thật ra có chuyện gì vậy\”
Kỳ Vũ im lặng không nói câu nào cả, trông anh lúc này thật mệt mỏi và thật cô đơn. 

Ngọc Nhi cảm giác được anh đang rất buồn phiền, đang cần ai đó quan tâm, cô đã khẽ bước đến gần anh và nói nhỏ nhẹ
\”Chuyện gì rồi cũng sẽ qua hết thôi, anh đừng buồn nữa\”
Kỳ Vũ từ từ quay mặt qua nhìn cô, ánh mắt anh thật buồn, rồi anh khẽ ngước mặt lên cao và thở ra.
\”Ngọc Nhi, cô biết không ? Tôi thật sự rất mệt mỏi khi sống trong gia đình giàu có đó ! Không được làm những gì mà mình thích, không thể bên cạnh người mà mình yêu thương, tôi giống như con rối của mẹ tôi vậy đó !\”

Ngọc Nhi im lặng nghe, chẳng biết nên nói gì để an ủi anh bây giờ, cô bỗng nhiên thấy thương anh lắm. Thì ra người giàu có, chẳng hề vui vẻ hạnh phúc như cô đã từng nghĩ.   Kỳ Vũ khẽ cười
\”Có nhiều lúc tôi cảm thấy mình cô đơn lắm, chẳng có ai quan tâm tôi thật lòng cả ?\”

\”Tôi quan tâm anh thật lòng mà\”
Ngọc Nhi vội nói.  Kỳ Vũ bất ngờ quay qua nhìn cô, rồi bỗng nhiên cơn gió thổi ngang qua cách kỳ lạ và bầu trời dần dần tối đi. 

Mái tóc dài của Ngọc Nhi đang nhẹ nhàng bay theo gió, khiến cho Kỳ Vũ nhìn thấy rõ khuôn mặt xinh đẹp của cô.  Anh khẽ đưa tay vén vài sơi tóc của cô, hình như trái tim anh đã rung động với cô rồi thì phải !  Ngọc Nhi đỏ mặt nhìn anh, tim cô đang đập nhanh.  Anh bất giác tiến gần cô, từ từ tiến gần cô hơn. 

Cả hai đang đối điện nhau, hai đôi môi đang rất gần nhau.  Ngay khoảnh cách ấy cả hai người đều nhận ra rằng họ đã có tình cảm với đối phương.  Anh chạm nhẹ đôi môi ngọt ngào của cô…

\”Anh yêu em, Ngọc Nhi\”
Kỳ Vũ ôm lấy cô gái yếu đuối vào lòng và nói khẽ.  Ngọc Nhi đỏ mặt và mỉm cười
\”Thật ra khi gặp lại anh thì em đã dần dần yêu anh rồi\”
Kỳ Vũ mỉm cười hạnh phúc.
\”Anh cũng thế\”
Ngọc Nhi ngạc nhiên
\”Vậy tại sao lúc nào anh cũng lạnh lùng với em, có phải anh đang gạt em không ?\”
ánh mắt của Kỳ Vũ chợt buồn và nhẹ lắc đầu
\”Vì anh sợ mẹ của anh sẽ chia cách chúng ta\”
Ngọc Nhi nhìn và hỏi khẽ
\”Có phải bà chủ đã từng làm điều đó không ?\”
Kỳ Vũ nhẹ gật đầu và ừ. Trong lòng Ngọc Nhi cũng lo lắng lắm nhưng cô vẫn cố cười nói
\”Thôi mặt kệ đi. Mà sao tên anh là Kỳ Vũ vậy\”
Kỳ Vũ cười nhẹ
\”Tại anh được sinh ra mùa đông nhưng bữa đó trời bỗng mưa rất lớn nên cha anh đặt tên cho anh là Kỳ Vũ\”
……..

Từ tối hôm đó anh và cô đã bắt đầu yêu nhau nhưng không dám để bà Huỳnh biết, trước mặt bà ấy thì anh tỏ ra lạnh lùng với Ngọc Nhi giống như xưa.

Rồi một hôm Kỳ Vũ bỗng ôm lấy Ngọc Nhi từ sau lưng. Ngọc Nhi khẽ giật mình
\”Anh mau buông em ra đi, bà chủ thấy bây giờ\”
Kỳ Vũ vẫn ôm chặt cô và nhẹ lắc đầu
\”Mẹ anh đã đến công ty rồi, không cần lo đâu\”
Ngọc Nhi cười mỉm
\”Bữa nay anh muốn ăn gì để em nấu\”
Kỳ Vũ nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái.
\”Em nấu gì cũng ngon cả ?\”
Ngọc Nhi cười tươi
\”Miệng anh ngọt quá đi\”

Trong lúc hai người đang hạnh phúc với nhau thì bỗng nhiên…
\”Hai người đang làm gì thế ?\”
một giọng tức giận vang lên, khiến anh và cô giật mình quay qua.
\”Mẹ….\”
Kỳ Vũ buột miệng kêu khẽ.  Bà Huỳnh đang ở trước mặt anh và cô với vẻ mặt giận dữ.  Ngọc Nhi tài xanh mặt.
\”Bà…chủ…\”

Bà Huỳnh lớn tiếng hỏi
\”Hai người đang làm cái trò ở đây vậy hả ?\”
Kỳ Vũ khẽ nắm lấy tay Ngọc Nhi và nói
\”Dạ thưa mẹ, con và Ngọc Nhi đang yêu nhau ạ\”
bà Huỳnh nghe mà như sét đánh ngang tai, bà vội chạy đến gỡ tay Kỳ Vũ với Ngọc Nhi ra và thẳng tay tát vào mặt Ngọc Nhi một cái sức mạnh.  Ngọc Nhi té ngã xuống sàn nhà.
\”Ngọc Nhi\”
Kỳ Vũ hoảng hốt thét lên và chạy đến đỡ cô dậy.  Bà Huỳnh hỏi giọng tức giận
\”Cô nghĩ mình là ai mà dám mơ tưởng đến Kỳ Vũ, con trai tôi vậy hả ?\”

Ngọc Nhi khẽ rơi nước mắt và nói
\”Xin lỗi bà chủ…nhưng con thật lòng yêu anh Kỳ Vũ, xin bà chủ hãy cho con cơ hội\”
bà Huỳnh cười khinh bĩ
\”Yêu ư. Thứ thấp hèn như cô không đủ tư cách nói chữ \”yêu\” ở đây, cô mau mau ra khỏi căn nhà này đi và đừng bao giờ đến theo ám Kỳ Vũ nữa\”

Kỳ Vũ đỡ Ngọc Nhi đứng dậy và quay sang qua nhìn bà Huỳnh.
\”MẸ….\”
bà Huỳnh tưởng anh lại muốn cãi nhau với mình nữa nhưng không ?Anh bỗng quỳ xuống trước mặt bà Huỳnh.
\”Kỳ Vũ, con đang làm gì thế này, con mau đứng dậy đi\”
bà Huỳnh cố kéo Kỳ Vũ đứng dậy nhưng Kỳ Vũ không chịu, anh nói nhỏ nhẹ
\”Mẹ à, con yêu Ngọc Nhi thật lòng, con không cần biết cô ấy là ai trong cuộc đời này, con chỉ muốn được bên cô ấy, bảo vệ cô ấy suốt đời này thôi. Con xin mẹ đừng chia cách tụi con mà\”

Ngọc Nhi cũng quỳ xuống và vừa khóc vừa nói
\”Con biết mình không đủ tư cách yêu anh Vũ nhưng con thật sự không thể làm chủ tình cảm của mình\”
Kỳ Vũ nói khẽ
\”Con cầu xin mẹ mà mẹ\”
bà Huỳnh tức giận tát mặt Kỳ Vũ hai cái liên tực.
\”Kỳ Vũ, từ khi cha cậu mất là ai cực khổ nuôi cậu lớn khôn, là ai cho cậu ăn học đến ngày hôm nay. Là tôi phải không ? Vậy mà cậu hết lần này hết lần khác khiến cho tôi đau lòng. Đây là cách trả ơn cho tôi đó hả?
bà Huỳnh tính giơ tay đánh Kỳ Vũ nữa nhưng Ngọc Nhi đã đứng dậy và nắm lấy tay bà ta.
\”Bà chủ đừng đánh anh Vũ nữa mà, con sẽ đi\”
nói xong thì cô liền bỏ chạy ra khỏi căn nhà sang trọng ấy.
\”Ngọc Nhi. Ngọc Nhi\”
Kỳ Vũ vội gọi với theo, nhưng cô đã chạy đi mất bóng rồi. Anh quay lại nhìn mẹ của mình với ánh mắt tức giận.
\”Đã vừa lòng mẹ chưa ?\”
vừa đứt lời thì anh vội chạy ra ngoài, bỏ một mình bà Huỳnh lại trong tức giận.

\”Ngọc Nhi, em nghe anh nói đá\”
anh đuổi theo và nắm cổ tay cô lại.  Ngọc Nhi nhìn và hỏi
\”Anh đuổi theo em làm chi nữa, anh về với bà chủ đi\”
Kỳ Vũ cầm đôi vai nhỏ bé của Ngọc Nhi và lắc đầu
\”Không ? Anh sẽ không buông tay tình cảm chúng ta đâu, em hãy tin anh đi\”
Ngọc Nhi vừa khóc vừa nói
\”Em không muốn vì em mà tình cảm mẹ con anh xấu đi đâu\”
Kỳ Vũ ôm lấy cô vào lòng mình và nói
\”Sẽ không sao đâu, chúng ta sẽ cố gắng để bà ấy chấp nhận\”

Thế là Ngọc Nhi không được làm ở nhà Kỳ Vũ nữa, vì kiếm tiền mua thuốc cho mẹ mình mà cô phải đi bán hoa dạo lại nhưng điều làm cho cô vui nhất là anh, Kỳ Vũ, người mà cô yêu vẫn bên cạnh, động viên cô. Cả hai đều tưởng rằng, sẽ có một ngày không xa tình yêu của mình được mọi người chấp nhận.  Nhưng không ? Trời không chiều ý người. 

Hôm đó khi Ngọc Nhi đi bán về thì thấy bà Huỳnh đang ngồi bên giường bệnh của mẹ mình.  Cô khẽ rung sợ bước đến.
\”Sao…bà…chủ…lại ở đây ạ…\”
bà Huỳnh im lặng. Mẹ Ngọc Nhi lại lên tiếng hỏi
\”Nhi. có phải con đang quen với con trai của bà đây không ?\”
Ngọc Nhi nhẹ gật đầu
\”Dạ phải…\”
mẹ cô tỏ ra giận dữ.
\”Chúng ta là thân phận gì mà đi quen với người giàu chứ ? Con hãy chia tay với cậu ấy ngay\”

Ngọc Nhi hoảng hốt nhìn mẹ mình.
\”Nhưng mẹ ơi…tụi con yêu thương nhau thật lòng mà\”
bà Huỳnh giờ mới lên tiếng nói
\”Mẹ cô có bệnh tim đấy, tốt nhất là cô đừng nói những lời như vậy nữa. Theo tôi được biết mẹ cô đang có tiền để mổ. Nếu cô chịu chia tay với Kỳ Vũ thì tôi cho cô một số tiền\”
rồi bà ta lấy từ bóp ra một bao thư lớn. Trông khá nhiều tiền. Ngọc Nhi nhìn và nói
\”Xin bà chủ đừng làm thế mà, con không thể chia tay với anh Vũ được\”
mẹ cô lại lên tiếng nói
\”Con mà không chịu chia tay cậu ta thì mẹ cắn lười chết cho con coi\”

Ngọc Nhi gực ngã xuống và bật khóc
\”Sao cả mẹ cũng ép con chia tay với anh ấy nữa vậy\”
mẹ cô cũng khóc.
\”Nhi, con nghe lời mẹ đi, được không ? Không lẽ con không muốn mẹ bên con thêm vài năm nữa sao ?\”
nhìn thấy mẹ mình khóc và năn nỉ mình như thế thì làm sao Ngọc Nhi có thể không đau lòng được chứ ? Mẹ cô lại nói
\”Hay là mẹ chết để con được tư do nha\”
Ngọc Nhi nghe mà như sét đánh ngang tai, cô vừa lắc đầu vừa khóc
\”Thôi được, con sẽ làm theo lời mẹ mà\”
bà Huỳnh cười nhẹ
\”Đồng ý sớm chẳng phải là tốt hơn không ? Cô hãy hẹn Kỳ Vũ ra và nói với nó rẳng …..\”

Tối hôm đó cô hẹn anh ra và nói lời chia tay. Tất nhiên là Kỳ Vũ rất ngạc nhiên, anh nắm hai tay cô và hỏi
\”Tại sao lại thế, có chuyện gì vậy. Chúng ta đã nói sẽ bên nhau suốt đời mà\”
Ngọc Nhi đã thẳng tay xô Kỳ Vũ ra xa và nói
\”Xin lỗi. Tôi chưa từng yêu anh, tôi chỉ lợi dụng anh thôi…là tôi ham giàu….\”

\”Thôi được rồi Ngọc Nhi, đừng có cố nói dối nữa\”
cô chưa nói hết câu thì anh đã lên tiếng. Hình như anh đã nhận ra điều gì đó !

Chẳng biết ông trời thấy đau lòng cho mối tình này hay là thích trêu chọc người khác, mà ngay lúc này một cơn mưa bất chợt lại đến. Những giọt mưa lạnh giá đang khẽ rơi nhưng chẳng thể giấu đi được nước mắt cay đắng của anh và cô đang lăn dài trên má. Cô rơi nước mắt nhìn anh.
\”Em quá mệt mỏi rồ, thật sự rất mệt mỏi\”
Anh nhắm mắt lại và nói khẽ
\”Xin lỗi em…vì yêu anh…mà em phải mệt mỏi như thế\”
Ngọc Nhi bật khóc nhìn anh, trái tim cô đau lắm, thật sự rất đau. Anh cũng thế, thật lòng anh không hiểu tại sao cả hai đều yêu thương nhau mà không được ở bên cạnh nhau.

Ngọc Nhi nghẹn ngào thét lên
\”Mình chia tay đi\”
rồi cô bước lùi vài bước và quay lưng bỏ đi. Cô chạy đi thật nhanh bỏ một mình anh lại phía sau. Tay anh đang muốn níu kéo nhưng chẳng thể được…

Qua hôm sau Ngọc Nhi và mẹ mình dọn đi nơi khác để cắt đứt với Kỳ Vũ mãi mãi. Trước khi lên xe cô nhẹ quay đầu lại nhìn và nói thầm
\”Kỳ Vũ, nếu mai này vô tình gặp nhau thì em mong chúng ta đừng lưới qua nhau như người xa lạ…mà hãy gọi nhau là người yêu cũ…\”
*******************hết*****************

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN