Những Truyện Ngắn Của Sứ - Yêu. Nhưng Rời Xa. P2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
93


Những Truyện Ngắn Của Sứ


Yêu. Nhưng Rời Xa. P2


\”Có ai còn lại một mình mà không ghét những cơn mưa\”.

Với người khác thì có lẽ sẽ giống câu hát này nhưng với tôi thì không. Bởi vì mỗi lần ngắm nhìn những cơn mưa thì trong lòng tôi lại cảm thấy bình yên.

Cậu ấy là cơn mưa riêng của tôi, là cơn mưa đã dịu dàng xoá đi vết thương lòng của tôi do đổ vỡ của mối tình đầu. Cậu ấy là người con trai thứ hai khiến tôi thật sự rung động, là người con trai đã từng cùng tôi đi dưới mưa vào những lúc tôi buồn. Bao nhiều kỷ niệm đẹp ấy khiến tôi cảm thấy bình yên mỗi khi trời mưa.

Thế nhưng cậu ấy cũng giống mối tình đầu, vì người con gái khác mà vô tình khiến nước mắt tôi tuôn rơi…

Hiện giờ tôi đang đứng trước một công ty xây dựng, nghe nói cậu ấy đang làm việc ở công ty này. Năm xưa vì muốn tác thành cho cậu ấy với người con gái tên Giai Lệ đó mà tôi đã chọn cách ra đi, qua Úc du học.

  \”Phân Phân, là cậu phải không?\”

Lúc tôi đang do dự có nên bước vào gặp cậu ấy hay không thì phía sau bỗng có người lên tiếng hỏi. Vẫn là giọng trầm ấm ấy, làm sao tôi có thể lầm được. Là cậu ấy, nhất định là cậu ấy rồi.

Tôi vội quay người qua, trước mặt tôi giờ là một chàng thanh niên cao ráo với khuôn mặt hotboy. Quả thật là cậu ấy, người mà tôi đang mong nhớ.

  \”Tớ nhớ cậu nhiều lắm ngốc à\”
cậu ấy đã lao đến ôm lấy tôi vào lòng và nói khẽ.

Suốt một năm qua ở Úc không biết đã bao lần tôi tưởng tượng khi chúng tôi gặp lại nhau sẽ như thế nào, sẽ vui mừng cười nói. Sẽ xa lạ nói \”Lâu quá không gặp\” hay là cậu ấy sẽ tức giận mắng tôi vì đi chẳng nói lời nào. Nhưng tôi chưa một lần dám mơ tưởng cậu ấy sẽ ôm lấy tôi và nói nhớ tôi như thế.

Tôi ngây người ra một lúc, rồi hai tay tôi cũng từ từ ôm chặt lấy cậu ấy và rất muốn nói nhớ cậu ấy nhiều lắm nhưng không hiểu tại sao lại nói không thành lời.

Xin bánh xe thời gian hãy dừng lại giây phút này mãi, có được không? Để tôi được ở trong vòng tay ấm áp của người mình yêu, không bao giờ rời xa nữa.

Rồi chúng tôi vào quán nước gần đó trò chuyện với nhau.

  \”Sao cậu đi du học lại không cho tớ biết\”
Cậu ấy trách móc hỏi.

Tôi vui vẻ nói.
  \”Vì sợ cậu sẽ khóc huhu\”

Cậu ấy với tay đánh vào trán tôi một cái.
  \”Hữu Thiện tớ đâu có mít ướt như thế đâu\”

Tôi vừa dùng tay xoa xoa trán mình vừa cười nói.
  \”Ai biết được chứ?\”

Cậu ấy mỉm cười và hỏi.
  \”Ở bên Úc cậu có sống tốt không?\”

Tôi vẫn cười nói.
  \”Càng ngày càng xinh đẹp, cậu không thấy sao?\”

Cậu ấy đang cầm ly cà phê đá lên uống, nghe câu trả lời của tôi liền bật cười và gật đầu.
  \”Đúng là giờ cậu xinh đẹp hơn xưa thật đấy\”

Tôi giờ chẳng còn là cô gái ăn mặc đơn giản, không xem quan trọng vẻ bề ngoài của mình nữa. Hiện giờ tôi đang khoác trên minh chiếc váy ôm sát người với mái tóc buông dài xuống tới lưng. Và khuôn mặt đã được trang điểm nhẹ, tự nhìn mình trong gương tôi còn thấy đẹp nữa mà.

  \”Thế còn cậu thì sao, dạo này cậu thế nào rồi Thiện\”
Tôi hỏi giọng quan tâm.

Nụ cười trên môi cậu ấy bỗng rất gượng.
   \”Tớ rất tốt\”

Tốt ư, cậu ấy đang gạt tôi.  Dù một năm qua ở Úc, không liên lạc với cậu ấy. Nhưng sự thật là tôi vẫn theo dõi cậu ấy, hay hỏi thăm về cuộc sống của cậu ấy qua bạn bè. 

Chuyện cô gái Giai Lệ đó đã phản bội cậu ấy đi theo người khác, tôi cũng nghe bạn bè kể lại. 

Còn nhớ ban đầu nghe chuyện đó tôi thật muốn bay về ngay, an ủi cậu ấy. Nhưng tôi sợ phải nhìn thấy cậu ấy đau buồn vì người con gái khác, sợ bản thân mình lại đau thêm một lần nữa.

  \”Cậu về nghỉ hè hả Phân Phân\”
Thấy tôi im lặng nên cậu ấy tìm chuyện khác để nói.

Tôi cố tỏ vui vẻ trở lại, gật đầu.
  \”Ừ nhưng nếu cậu giữ tớ lại thì tớ sẽ không đi nữa\”
tôi vừa nói vừa nghịch ngợm nháy mắt, để cậu ấy nghĩ tôi đang nói đùa.

Trò chuyện chơi với nhau thêm một lát thì chúng tôi mỗi người một hướng, tôi về nhà còn cậu ấy thì quay lại công ty làm việc. 

Một mình đi lang thang trên phố đông người, tôi bỗng thấy cô đơn.
rõ ràng biết cậu ấy đang đau buồn, lại phải giả vờ không biết gì. Rõ ràng rất muốn an ủi cậu ấy, lại phải im lặng. Thật ra từ bao giờ, giữa cậu ấy và tôi lại trở nên xa lạ như thế ?

Những ngày sau đó cậu ấy thường hẹn tôi ra ngoài, đi dạo khắp thành phố hay là đi ăn những món mà cả hai cùng thích. Cậu ấy vẫn nhớ tôi thích gì, ghét gì. Cậu ấy khiến cho tôi có cảm giác được trở những ngày tháng bình yên xưa.

Một hôm chúng tôi đang đi dạo thì bỗng có một dám người chặn đường. Cậu ấy vừa thấy bọn họ thì liền hoảng hốt kéo tôi ra sau lưng mình, cậu ấy đang muốn bảo vệ tôi.

  \”Lại làm phiền chú em trả tiền nữa rồi\”
một người đàn ông bước ra cười nói.

Cậu ấy thở dài và nói.
   \”Xin lỗi hôm nay tôi không có tiền, bữa khác đi\”

Vừa nghe \”không có tiền\” thì đàn ông đó tỏ ra tức giận, nắm cổ áo cậu ấy kéo lại.
  \”Mẹ mày, bọn tao không phải ăn xin, mày muốn cho là cho, không là không đâu\”

  \”Hữu Thiện\”
Tôi hoảng hốt thét lên. Và định chạy đến…

  \”Phân Phân, cậu đừng qua đây\”
Cậu ấy lên tiếng ngăn tôi lại.

Tôi nhìn đám người trước mặt và hỏi.
  \”Mấy người là ai, mau buông Hữu Thiện ra\”

Đàn ông đó quay sang qua nhìn tôi với ánh mắt đầy đen tối.
  \”Cô bé xinh đẹp quá nhỉ\”
rồi ông ta đẩy mạnh cậu ấy qua một bên và bước tới gần tôi.
  \”Ông muốn làm gì ?\”
tôi sợ hãi bước lùi lại phía sau.

Có lẽ những người sống ở thành phố này quá vô tình, thấy bọn tôi gặp nạn mà họ làm như không có gì cứ bình thản lướt qua.

Lúc này cậu ấy lao đến xô đàn ông đó ra xa và quát lớn lên.
  \”Tiền thì tôi sẽ tìm cách trả hết nhưng tôi không cho ông dụng đến cô ấy\”
đồng thời đưa tay che chở cho tôi. Hành động này của cậu ấy thật giống năm trước quá, chỉ khác là người lúc đó cậu ấy ra sức bảo vệ chẳng phải là tôi mà chính là người con gái Giai Lệ kìa.

Đàn ông đó vẫn không rời mắt khỏi người tôi, cứ nhìn chằm chằm.
  \”Số tiền lớn như thế, biết đến bao giờ mày mới trả hết. Hay là…mày cho cô bé kìa ngủ với tao một đêm đi, tao sẽ xoá hết nợ cho mày\”

  \”KHÔNG BAO GIỜ\”
Cậu ấy không do dự thét lên.  Và bất chợt nắm tay tôi thật chặt, cậu ấy nói
   \”Dù hôm nay tôi có chết chăng nữa cũng không bao giờ để ông dụng đến cô ấy đâu\”

Những tên đàn em của ông ta đã vây quanh chúng tôi từ sớm rồi và trên tay bọn họ đều cầm cây đánh bóng chày. Muốn chạy cũng chẳng được.

Ông ta khẽ nhíu mày nhìn cậu ấy.
  \”Rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt à\”

Chỗ chúng tôi đang đứng là dưới một ngồi nhà cao tầng. Cậu ấy đang đứng trước tôi đối đầu với đám người đó, còn tôi thì đã không còn đường lui nữa, lưng tôi đã sát tường nhà luôn rồi.

\”Tôi hứa sẽ tìm cách trả hết nợ cho ông mà, ông hãy cho tôi thêm chút thời gian nữa đi\”
cậu ấy kiên định nói. Tay thì vẫn che chở cho tôi.

Ông ta nhếch miệng cười.
\”Để cô bé ấy ngủ với tao một đêm, chỉ một đêm thôi là mày không cần trả 500 triệu. Vậy chằng phải tốt hơn sao ?\”

Nghe tới đó tôi khẽ giật mình. 500 triệu? Rốt cuộc còn có chuyện gì mà tôi không biết nữa, tại sao cậu ấy lại nợ người ta đến 500 triệu chứ?

Cậu ấy nhẹ quay đầu lại nhìn tôi với ánh mắt bối rối, rồi cúi đầu xuống thật thấp.
\”Phân Phân, cậu yên tâm…tớ đã từng hứa sẽ bảo vệ cậu… Dù hôm nay tớ có phải bỏ mạng thì cũng không cho bọn người này dụng đến cậu đâu\”

\”Hữu Thiện…\”
nước mắt của tôi bất giác tuôn rơi, từng giọt, từng giọt lăn dài trên khuôn mặt. Cậu ấy vẫn còn nhớ lời hứa đó sao ?

Cậu ấy bỗng lao ra đánh nhau với đám người đó và thét lớn lên.
\”Cậu mau chạy đi Phân Phân, chạy đi\”

Những gì giờ tôi nhìn thấy là cậu ấy cố giữ đám người đó lại và mấy cây bóng chày liền tục đánh vào người cậu ấy.
\”Đừng mà. HỮU THIỆN\”
giây phút đó tôi hoàn toàn không nghĩ được gì, quên cả sự an toàn của bản thân. Trong đầu tôi lúc đó chỉ có một mình cậu ấy thôi, cậu ấy quan trọng nhất với tôi trên đời này.

Tôi như hoá điên lao đến dùng túi xách trên tay mình ra sức đánh vào đám người đó, đánh loạn xạ cả lên. Không cần biết đánh có trúng ai không, cứ ra sức đánh liền tục.

Thấy tôi như thế thì cậu ấy liền ra sức vùng vẩy, và giơ chân đá mấy tên đã giữ cậu ấy nãy giờ.
rồi nhanh chạy tới đấm vào mặt cái tên đang lôi kéo tôi.
\”Chúng ta chạy mau\”
cậu ấy nắm chặt cổ tay tôi chạy nhanh đi.

Chúng tôi cứ chạy, chạy mãi. Tới khi thấy không ai đuổi theo nữa mới dừng chân lại, cả hai thở không ra hơi luôn. Tôi khẽ nhìn xuống, nãy giờ cậu ấy vẫn luôn nắm tay tôi.

\”Cậu không bị thương ở đâu chứ Phân Phân\”
Cậu ấy vừa thở mệt vừa lo lắng hỏi.

Tôi vội lắc đầu.
\”Thế còn cậu, có sao không? Nãy tớ thấy bọn họ đánh cậu quá trời, có cần tớ đưa cậu đến bệnh viện không?\”

\”Tớ không sao đâu, chỉ chuyện nhỏ thôi\”
cậu ấy khẽ lắc đầu và cười mỉm.

Sao nghe cách nói của cậu ấy giống như chuyện này xảy ra thường xuyên quá vậy.

Cậu ấy nhìn tôi và hỏi khẽ.
\”Sao nãy cậu không chạy đi mà lại lao vào đánh bọn chúng chứ, bộ cậu không biết vậy nguy hiểm lắm sao?\”

\”Tớ cũng không biết tại sao nữa\”
Tôi nhẹ nhàng trả lời. Thật sự chính bản thân tôi cũng muốn biết tại sao lúc đó mình lại bất chấp tất cả như vậy.

Cậu ấy nhìn tôi, rồi đưa mắt đi nơi khác.
\”Hay là chúng ta đi uống chút rượu nhé\”

\”Hả?\”
Tôi nhìn theo ánh mắt cậu ấy thì mới phát hiện trước mặt là một quán rượu nhỏ.
\”Ừ cũng được\”
Tôi nhẹ gật đầu.

Cứ thế chúng tôi vào quán rượu đó, quán không đông khách lắm. Cậu ấy gọi vài món ăn và một binh rượu trắng.

  \”Này Hữu Thiện, có thể nói cho tớ biết rốt cuộc có chuyện gì không ?\”
Tôi cầm ly rượu lên và nhìn thẳng cậu ấy mà hỏi.

Cậu ấy uống một ngụm rượu, rồi cười mỉm.
  \”Tớ xin lỗi vì đã làm liền lụy cậu\”

Tôi vội lắc đầu.
  \”Cậu đừng tránh né câu hỏi của tớ mà Thiện\”

Cậu ấy kiên định nhìn tôi mà lắc đầu.
   \”Phân Phân, cậu đừng hỏi việc này nữa\”

Tôi buồn bã uống một hơi hết ly rượu trên tay, mùi vị rượu trắng khi vào miệng đầu tiên là cay, rồi sau đó là cảm giác nóng, nóng đến mức cháy hết tâm gan tôi. Thật sự rất khó chịu.  

Cậu ấy và tôi rõ ràng đang ngồi đối điện với nhau, sao tôi lại cảm thấy xa vời như thế. Giờ cậu ấy giỏi che giấu cảm xúc của chính mình quá, tôi chẳng còn đọc được suy nghĩ của cậu ấy như xưa nữa…

Tôi cầm binh rượu rót vào ly mình và một hơi uống hết. Rồi tính rót thêm một ly nữa thì…

  \”Phân Phân, cậu làm gì uống liền tục như vậy\”
Cậu ấy bỗng giữ tay tôi lại và lo lắng hỏi.

Tôi giật mạnh tay cậu ấy ra.
\”Chuyện của cậu không muốn tớ xem vào thì chuyện của tớ, cậu đừng có quản\”

Trong lúc tôi đang rót rượu vào ly mình thì cậu ấy lại giật binh rượu đi và khó chịu nói
\”Tửu lượng của cậu không tốt, đừng uống nữa\”

Tửu lượng không tốt ? Phải rồi, ngày xưa tửu lượng của tôi thật sự rất kém, uống một ly thôi thì đã say rồi. Đột nhiên tôi lại có một ý nghĩ, đó là giả say.

\”Hữu Thiện, thật ra có một chuyện trước giờ cậu vẫn chưa biết\”
Tôi giả vờ say nói.

Cậu ấy lo lắng kéo ghế ngồi gần tôi hơn.
\”Phân Phân, cậu uống say rồi đó\”

\”Không, hôm nay tớ phải cho cậu biết\”
Tôi mắt nhắm mắt mở nói.

\”Được, được rồi. Cậu nói đi tớ nghe đây\”
không muốn tôi quậy phá nên cậu ấy đành chiều ý tôi, khuôn mặt cậu ấy hết sức dịu dàng.

Hai tay tôi ôm lấy cổ cậu ấy như người uống say thật.
\”Thật ra…tớ đã…yêu cậu từ rất lâu rồi…\”

Nghe xong khuôn mặt cậu ấy lộ ra vẻ khó tin. Tôi thì nói khẽ.
\”Tớ yêu cậu, Hữu Thiện\”
rồi tôi từ từ tiến tới, từ từ tiến tới đôi môi của cậu ấy. Tôi muốn đặt lên đó một nụ hôn, cho cậu ấy cảm nhận được tôi yêu cậu ấy nhiều như thế nào.

Nhưng đó chỉ một mình tôi đơn phương mà thôi. Lúc môi sắp chạm môi thì cậu ấy đã đẩy tôi ra.
\”Phân Phân, xin lỗi nhưng tớ không thể\”

Trong lòng tôi thấy hụt hẵng thất vọng, sao cậu ấy lại đẩy tôi ra. Là cậu ấy không muốn lợi dụng tôi lúc say, hay là cậu ấy đã hoàn toàn không còn chút tình cảm với tôi. Tình yêu trong cậu ấy đã trao gửi hết cho người con gái Giai Lệ kìa, dù cô ta làm cậu ấy đau thế nào chăng?

Không muốn để cậu ấy khó xử thêm nên tôi đã giả vờ úp mặt xuống bàn ngủ, để mái tóc dài che hết khuôn mặt. Nhưng tôi không thể làm chủ nước mắt của mình, cứ thế hai hàng nước mắt nhẹ nhàng lăn dài.

Thấy tôi đã ngủ say thì cậu vội tính tiền, rồi nhẹ nhàng đỡ tôi đứng dậy, để đầu tôi tựa vào vai cậu ấy. Tôi tự nhiên cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay cậu ấy đang trên mặt mình. Là cậu ấy đã nhìn thấy những giọt nước mắt chưa kịp khô, cậu ấy đang lau nước mắt giúp tôi sao? Ấm áp, bàn tay cậu ấy thật sự rất ấm áp…

\”Phân Phân, xin lỗi. Là do tớ đã có lỗi với cậu, nhưng tớ không thể nào đáp lại tình cảm của cậu được…\”
Cậu ấy vừa vuốt ve mặt tôi một cách dịu dàng vừa nói khẽ.

Bàn tay ấy thật ấm áp nhưng tại vì sao những lời ấy lại khiến trái tim tôi đớn đau đến thế, như có một ngàn mũi kim đâm vào cùng lúc. Thật, rất đau nhói…

Những ngày sau đó tôi đã thăm do khắp nơi thì mới biết, ngày xưa người con gái Giai Lệ đó đã nói dối cậu ấy rằng mẹ cô ta đang bệnh rất nặng, cần 500 triệu chữa trị. Vì quá yêu cô ta nên cậu ấy đã ngốc nghếch đi mượn tiền đám giang hồ, đưa cho cô ta. Nhưng sau đó cô ta lại bỏ đi theo người khác, để cậu ấy ôm lấy số nợ 500 triệu đó và tiền lời nữa.

Và tôi đã nhờ mọi quan hệ của nhà mình, tìm được nơi ở cô ta.  Nơi ở của cô ta là một nhà trọ nhỏ ngoài thành phố.  Tôi muốn gặp cô ta hỏi rõ mọi chuyện.

Khi đến nơi thì điều tôi nhìn thấy đầu tiên là Giai Lệ trong chiếc váy ngắn đang ôm hôn một người đàn cao tuổi ở trước cửa phòng trọ.  Tôi thật không biết, nếu như cậu ấy nhìn thấy được cảnh tượng này sẽ đau lòng đến thế nào nữa.

Đợi người đàn ông kìa đi khỏi thì tôi mới bước ra. Giai Lệ vừa thấy tôi liền ngạc nhiên.
  \”Phân Phân, sao cô lại ở đây\”

Tôi cười lạnh một cái.
   \”Chị nghĩ có thể trốn được cả đời sao?\”

Giai Lệ nhìn tôi với ánh mắt đầy khinh thường.
  \”Hôm nay cô đến tìm tôi làm chi\”

Tôi bước đến gần hơn.
  \”Tôi đến tặng quà cho chị đấy\”
không đợi Giai Lệ kịp phản ứng thì tôi đã thẳng tay tát mạnh vào mặt cô ta một cái.

  \”Phân Phân, mầy phát điên gì vậy sao lại đánh tao\”
Giai Lệ ôm mặt mình và tức giận quát lên.

Tôi nghiêng đầu nhìn và hỏi
  \”Cái tát của tôi tặng chị có bằng những gì mà Hữu Thiện phải gánh chịu vì chị không?\”

Ban đầu Giai Lệ thoáng ngạc nhiên nhưng sau đó lại trở về khuôn mặt khinh thường người khác như cũ, cô ta nhếch miệng cười xấu xa.
  \”Thằng ngốc đó hả? Tại sao lại trách tao chứ, tại nó ngu ngốc quá thôi\”

Tôi muốn nhìn Giai Lệ thật kỉ, coi thử cô ta có phải là con người không mà có thể ác độc đến thế.  Một người đã yêu cô ta bằng hết tất cả như cậu ấy, cô ta có thể chà đạp và cười ngạo cậu ấy như vậy.

Tôi không nói thêm gì nữa, quay lưng đi. Bởi loại người như cô ta chẳng đáng để nhiều lời.  Phải chăng năm trước tôi bị điên mới tin cô ta thật lòng và sẽ khiến cho cậu ấy được hạnh phúc. Nếu như lúc đó tôi chịu ở lại, không buông tay thì biết đâu cậu ấy và tôi đã hạnh phúc bên nhau…

Qua ngày hôm sau tôi đang ở trong phòng nghỉ ngơi thì nhận được một cuộc gọi điện thoại, là số của cậu ấy. Nhưng người nói chuyện với tôi lại không phải cậu ấy, là phụ vụ của một quán Bar.

Phụ vụ đó nói với tôi rằng, cậu ấy đã uống rất say, nhờ tôi đến đưa cậu ấy về.

Nghe xong tôi với sốc độ nhanh nhất có thể, đến quán Bar đó.   Vừa bước vào tôi đã nhìn thấy cậu ấy nằm ngủ trên bàn, khuôn mặt đỏ cả lên vì uống quá nhiều. 

  \”Hữu Thiện, cậu sao thế này\”
Tôi chạy đến đỡ cậu ấy dậy.

Thấy tôi thì phụ vụ nam bước nhanh tới hỏi
   \”Cô là bạn của anh ta sao?\”

Tôi nhẹ gật đầu.
  \”Là anh đã gọi cho tôi hả?\”

Phụ vụ nam đó gật đầu và nói
  \”Đúng thế, tại tôi thấy trong điện thoại anh ta gọi nhiều nhất là số của cô nên tôi đã gọi lại cho cô\”

Tôi thoáng ngạc nhiên, gọi cho tôi nhiều nhất ?
   \”Cậu ấy đã thanh toán chưa ?\”
tôi lên tiếng hỏi.

  \”Dạ chưa ạ\”
phụ vụ nam lắc đầu và đưa đến trước mặt tôi cuốn sổ ghi số tiền phải trả.

Tôi liếc nhìn một cái, rồi lấy tiền từ túi xách ra trả.
\”Hữu Thiện, để tớ đưa cậu về nhà nha\”
tôi vừa đỡ cậu ấy đứng dậy vừa nói. Cậu ấy rất nặng nên chúng tôi đôi ba lần xé té ngã.

Ra khỏi Bar tôi tính bắt Taxi nhưng đứng chờ mãi chẳng thấy chiếc Taxi nào chạy ngang. Thấy cậu ấy rất khó chịu nên tôi đành đỡ cậu ấy đi bộ về nhà.

May mắn là nhà cậu ấy không xa lắm, chỉ mất một tiếng tôi đã đưa cậu ấy về tới nhà an toàn.

Tôi lấy chia khoá trong túi cậu ấy mở cửa vào.
\”Hữu Thiện, cẩn thận đó\”
cậu ấy trong cơn say kéo tôi ngã xuống. May là chúng tôi ngã xuống giường chằng sao cả. Tôi cố ngồi dậy và cho cậu ấy nằm đàng hoàng lại.

\”Giai Lệ, chị đừng đi…em yêu chị rất nhiều\”
cậu ấy nói mớ, tay thì nắm chặt tay tôi.
\”Giai Lệ… Giai Lệ….\”
cậu ấy luôn miệng gọi tên của người con gái kìa.

Có gì đó đang khẽ rơi, từng giọt từng giọt rơi xuống tay cậu ấy. Tôi đưa tay sờ mặt mình, hoá ra nước mắt tôi đang tuôn rơi.

Tôi thiệt tình không hiểu Giai Lệ đã lừa gạt, phản bội cậu ấy như vậy tại vì sao tới giờ cậu ấy vẫn không thể quên đi cô ta. Tại vì sao cả lúc say cũng gọi tên cô ta, không lẽ cậu ấy yêu thương Giai Lệ rất sâu đậm sao?

Tôi biết cậu ấy không giả say giống tôi hôm bữa, để nói ra những lời này, bởi cậu ấy chưa bao giờ muốn khiến tôi tổn thương.

\”Hữu Thiện, sao ngày xưa cậu không cố chấp yêu tớ như vậy. Sao cậu lại để tình yêu dành cho tớ mau nhạt phai, rồi tình yêu dành cho Giai Lệ lại sâu đậm đến thế này chứ?\”
tôi đã bất giác bật khóc, khóc như chưa bao giờ được khóc.

Trong lòng tôi đớn đau lắm, tôi chưa từng cảm thấy lòng mình đớn đau như giờ phút đó.

Tự hỏi, phải chăng thật lòng yêu một người là nhiều đớn đau như thế ?

Cậu ấy trở mình, vô tình làm rơi điện thoại từ túi áo ra. Tôi cầm lấy điện thoại lên coi, vì lúc nãy phụ vụ nam đó nói cậu ấy đã gọi cho tôi nhất nhưng rõ ràng mấy ngày nay tôi không nhận được cuộc gọi nào từ cậu ấy cơ mà.

Vừa bấm vào màn hình thì nước mắt cay đắng của tôi càng lúc càng rơi nhiều hơn. Ảnh nền điện thoại cậu ấy là hình ba người chúng tôi, đã chụp một lần đi chơi với nhau. Trong hình Giai Lệ và tôi, mỗi người tựa vào một bên vai cậu ấy trước hoàng hôn.

Tại sao cậu ấy lại lấy hình này lành ảnh nền điện thoại của mình chứ, sao không để hình cậu ấy và Giai Lệ, chỉ có hai người thôi. Vì sao phải có tôi, một người thừa trong lòng cậu ấy từ lâu. 

Là cậu ấy cũng mong nhớ tôi, hay là chỉ đơn giản, đây là tấm hình duy nhất có Giai Lệ nên cậu ấy đành để thôi.

Nếu như yêu một người là nhiều đớn đau như thế thì nên chọn cách buông bỏ…

Tôi chạy nhanh về nhà với một ý định khờ dại.
về tới nhà, tôi đã chạy thẳng lên phòng cha mẹ mình.
   \”Cha mẹ ơi\”
tôi đẩy cửa bước vào và lớn tiếng gọi.

Cha mẹ tôi đang ngồi làm việc cùng nhau nghe tiếng của tôi thì liền ngước mặt lên nhìn. 

  \”Có chuyện gì vậy Phân Phân\”
Mẹ tôi dịu dàng hỏi.

   \”Con xin cha mẹ hãy giúp con\”
Tôi vừa khóc vừa nói. 

Thấy tôi khóc thì cha tôi liền lo lắng bước đến hỏi
  \”Rốt cuộc có chuyện gì thế, con nói rõ đi\”

Tôi cầm nắm lấy tay cha mình và nghẹn ngào nói
   \”Cha cho con 500 triệu nha, con xin cha đó\”
nhà tôi vừa mở ngân hàng vừa mở bệnh viện nên 500 triệu cũng không quá lớn. 

Khi nghe xong cha tôi giật mình.
   \”Con làm gì cần đến 500 triệu lận vậy\”

Mẹ tôi khẽ nhíu mày lại.
   \”Con lại vì Hữu Thiện nữa, phải không?\” 

Tôi khẽ gật đầu.
    \”Dạ vâng\”

   \”Không được, cha không đồng ý đâu\”
Cha tôi nói dứt khoát.

  \”Mẹ cũng không đồng ý. Phân Phân à, năm trước con đã xin cha con 10 triệu giúp cậu ta rồi chưa đủ nữa sao ?\”
mẹ tôi cũng lên tiếng phản đối.

Tôi nhẹ nhàng quỳ xuống đất
    \”Con xin cha mẹ mà\”

   \”Phân Phân, con đang làm gì thế này\”
Cha mẹ tôi đều hoảng hốt.
   \”Con mau đứng lên đi\”
cha tôi vừa kéo tôi lên vừa nói.

Tôi vội lắc đầu, kiên quyết không đứng dậy.
   \”Bọn giang hồ như thế nào không phải cha mẹ không biết. Còn không trả tiền cho bọn họ thì sẽ đánh chết Hữu Thiện đó, con thật lòng không muốn cậu ấy xảy ra chuyện gì đâu.  Con cầu xin cha mẹ mà, hãy giúp con đi\”
tôi vừa khóc vừa nói.

Thật lòng yêu một người là mất đi lý trí của chính, dẫu biết rõ người ấy không yêu mình nhưng vẫn ngốc nghếch hy sinh tất cả…

   \”Được, được. Cha cho con 500 triệu, con mau đứng lên đi\”
cuối cùng cha tôi cũng đồng ý…


Tôi ôm túi tiền mà cha mẹ mình mới đưa cho, mang đến trả đám giang hồ. Cha tôi cho người đi cùng với tôi đến đó nên rất thành công lấy giấy nợ về.

Một mình tôi quay lại nhà của cậu ấy với giấy nợ.
cậu ấy vẫn ngủ say trên giường, khuôn mặt khi ngủ của cậu ấy trông thật bình yên.  Tôi ngồi xuống bên cậu ấy và…đặt lên môi cậu ấy một nụ hôn nhẹ, nụ hôn này là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng giữa cậu ấy và tôi…

Hai người đều thật lòng yêu thương nhau nhưng tiếc rằng, không cùng thời điểm với nhau…

Tôi cầm điện thoại cậu ấy lên, xoá đi hình ba người. Vì tôi không muốn cậu ấy chìm đắm trong đau khổ vì người con gái không xứng đáng kìa và không muốn cậu ấy nhớ đến tôi nữa. Tôi muốn cậu ấy bắt đầu một cuộc sống mới, một cuộc sống đầy hạnh phúc…

Khi rời khỏi thì những giọt mưa lạnh lẽo bỗng tuôn rơi xuống, mưa rất lớn.  Tôi chua xót mỉm cười, là ông trời đang rơi lệ vì cuộc tình này chăng?  Tôi khẽ bước đi dưới mưa, tôi thích như thế. Vì sẽ không ai nhìn thấy tôi khóc, sẽ không ai nhìn thấy nỗi đau trong tôi.

Đến tận bây giờ tôi mới nhận ra một điều, hoá ra khi con người ta đã yêu thì luôn vô thức hy vọng.  Năm xưa tôi chọn cách ra đi, chúc phúc cậu ấy. Tưởng mình có thể buông bỏ mối tình này, xem cậu ấy là bạn bè bình thường.

Nhưng tôi đã sai rồi, tôi vẫn luôn hỵ vọng có một ngày nào đó sẽ được hạnh phúc bên cậu ấy. Từ khi trở về Việt Nam là tôi đã vô thức hy vọng, hy vọng cậu ấy sẽ yêu tôi thêm một lần nữa…

Tôi có thể cố bước qua tổn thương của mối tình đầu, để đến bên cậu ấy.

Tôi có thể trở nên hung dữ, khi cậu ấy bị người khác lợi dụng.

Tôi có thể từ chối tình cảm người khác, để dành trọn tình yêu của mình cho cậu ấy.

Tôi có thể học cách từ bỏ, để cậu ấy được hạnh phúc.

Vì cậu ấy, tôi có thể giả say để tỏ tình.

Tôi có thể quên đi bản thân mình, khi cậu ấy gặp nguy hiểm.

Tôi có thể quỳ xuống cầu xin cha mẹ mình, chỉ vì muốn bảo vệ cậu ấy.

Nếu như có thể thì tôi tình nguyện làm, hy sinh tất cả mọi thứ vì cậu ấy.   Thế nhưng tôi lại không thể tiếp tục ở lại đây nhìn cậu ấy đau khổ vì người con gái khác, bởi cậu ấy đau 1 thì tôi đau 10…

         \”Cơn mưa à, xin lỗi cậu. Tớ lại giống năm trước, ra đi không một lời.   Vì tớ đã không còn dũng cảm bên cạnh cậu nữa, cậu vô tình khiến tớ đớn đau quá nhiều. 

Cậu không hề nợ tớ bất cứ thứ gì, những gì tớ đã làm cho cậu đều là tớ can tâm tình nguyện.  Nếu có nợ thì cậu chỉ nợ tớ một lời hứa thôi.

Cậu còn nhớ không, cậu từng hứa với tớ, sẽ không bao giờ để tớ thấy cậu đau buồn nữa. Nhưng cậu tới giờ vẫn chưa thực hiện được lời hứa ấy…\”

Xin tạm biệt cuộc tình không có kết quả này.

Xin tạm biệt những tổn thương giữa đôi ta.

Chỉ xin được lưu giữ lại riêng mình một mảnh ký ức đẹp như cầu vồng sau cơn mưa…
********KẾT THÚC********

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN