The Silent World
Chương 3 - Ngày đen tối
Ngày 31/10/2013
Lễ hội ma Halloween lần đầu tiên được tổ chức tại SVĐ Trung Tâm, quy tụ nhiều bạn trẻ và nghệ sĩ tham gia…
Xem tiếp tại trang 12 \”
\”Tuần san Khoa Học
Ngày 2/11/2013
GT.TS Lê Hoàng Hoa, phó khoa nghiên cứu thuộc chuyên ngành năng lượng Đại Học Quốc Gia lần đầu công bố luận điểm của mình về một nguồn năng lượng có thể thay thế cho năng lượng xăng dầu và hạt nhân…
Xem tiếp tại trang 5 \”
\”Báo Sức Trẻ
Ngày 20/11/2013
Tri ân ngày nhà giáo Việt Nam cùng các HS-SV…
Xem tại trang 12\”
\”Báo Lá Mít
Ngày 22/11/2013
Người mẫu X: Tôi cởi là vì tiền…
Xem thêm tại trang 2\”
\”Kênh 28
Ngày 1/12/2013
Clip nhạc trẻ sôi động \”Anh nên đòi quà\” đang làm mưa làm gió trên các kênh truyền thông…\”
\”Báo Sức Trẻ
Ngày 5/12/2013
GS.TS Lê Hoàng Hoa cùng đồng sự lần đầu có chuyến đi thực tế tại một vùng núi ở Miền Trung.
Phát biểu với phóng viên trước giờ khởi hành, cô tuyên bố mình sẽ tìm ra một loại năng lượng vĩnh cửu… Sự thật hay chỉ là trí tưởng tượng viễn vông?!
Xem thêm tại trang 15\”
\”Phóng sự 24h
Ngày 15/12/2013
Tin nóng!! Ngôi làng mất tích?!
Vào 8 giờ sáng nay, một ngôi làng nhỏ ở miền Trung đã được phát hiện là hoàn toàn vắng vẻ, không một bóng người hay động vật nào. Trên mặt đất chỉ còn vương vãi vô số các loại trang phục và vật dụng. Không có dấu hiệu hay vết tích ẩu đả. Chẳng lẽ toàn bộ dân làng đã cùng nhau bỏ đi hay sao?!
Cập nhật tin tức liên tục với phongsu24h.net\”
\”Báo Sức Trẻ
Ngày 21/12/2013
Bi kịch \”hậu tận thế\”?!
Sự kiện mất tích đã lan đến hai miền Bắc và Nam. Rất nhiều khu vực được báo cáo là không còn một bóng người nào.
Chuyện gì đã xảy ra?!
Xem tiếp trang 4\”
\”28/12/2013
Tin giờ chót
Lễ hội mừng năm mới tại Sài Gòn đã được chuẩn bị hoàn chỉnh, ước tính có thể đến hơn 10000 người tham dự\”
Đó là những tin tức mà tôi cóp nhặt được từ vài tờ báo còn sót lại trong khách sạn.
Hôm nay đã là ngày thứ 10 tôi trú thân tại nơi này. Cơn sốt lần trước khiến tôi mê man có đến hơn 3 ngày. Khi tôi tỉnh lại, thì đã là ngày 4/1/2014. Toàn thân tôi đau nhức, rã rời, đầu nóng như lửa đốt. Mặc dù vậy, tôi vẫn còn sống.
Thật là một điều kì diệu.
Liên tiếp những ngày sau đó, tôi cứ quanh quẩn, khi mặt trời lên thì ra ngoài, tìm xem có cứu hộ hay bất kì ai còn sống, rồi sau đó lại phải tranh thủ, trở về thật nhanh trước khi mặt trời tan biến. Nhờ vào chiếc đồng hồ đeo tay, tôi cũng tính toán được thời gian của \”ngày\”.
Trong cái thế giới quen thuộc mà lạ lẫm này, chẳng còn bình minh, cũng chẳng có hoàng hôn. Mặc trời thường xuất hiện một cách ủ rũ, chậm chạp vào lúc 8 giờ sáng, và tan biến đi thật nhanh khi chỉ hơn 1 giờ trưa. Gần 5 tiếng cho một ngày, và 19 tiếng cho đêm tối với biết bao hiểm nguy rình rập.
Với khoảng thời gian ít ỏi đó, tôi chẳng dám đi đâu xa. Mà dù có muốn thì cũng không thể được. Cơn sốt vẫn còn, liên tục hành hạ, bào mòn thể lực của tôi một cách dai dẳng, không ngừng.
Không có thuốc men, chẳng có bác sĩ, cũng chẳng có đến một món ăn nóng, dù chỉ là cháo hành để giải cảm. Nơi này là khách sạn, thì hẳn nhà bếp phải rộng lớn, và có rất nhiều thức ăn. Nhưng nó lại nằm sâu bên trong tòa nhà, nơi ánh sáng mặt trời không chiếu đến được.
Thật chẳng khác nào giữa hầm gạo mà chuột đành chịu đói.
Phải vào những nơi như vậy, thì thà là để cơn đói hành hạ còn hơn.
Thứ lót dạ duy nhất có được, là vài gói bánh snack, kẹo dẻo, và ít thứ lặt vặt mà tôi tìm được trong một căn phòng do vị khách nào đó bỏ lại. Nước thì cũng đành uống từ vòi, chứ chẳng thể khá hơn. Rất may là chúng hoàn toàn vệ sinh, nếu không tôi cũng đành chịu chết vì sẽ chẳng có một viên thuốc nào.
Tôi cũng tìm được thêm vài món nho nhỏ, một chiếc đèn pin khá sáng, điện sạc và một điện thoại di động có chức năng nghe nhạc. Hẳn nhiên là trong hoàn cảnh thế này, ai còn có tâm trạng mà nghe nhạc chứ. Điều tốt lành duy nhất chỉ là nó có thể phát ra âm thanh.
Trong cái thế giới tĩnh mịch này, nghe được một vài tiếng nói, tiếng hát cũng gần như minh chứng cho việc mình còn sống vậy.
Từ trên tầng bốn của khách sạn nhìn xuống, tôi có thể trông thấy bao quát những khu vực xung quanh. Mất điện hoàn toàn, đó là điều rõ ràng nhất. Vào buổi đêm, toàn bộ thành phố như chìm trong bóng tối vô tận, chẳng có đến một tia sáng le lói. Có lẽ điện đã bị cắt trong thời gian tôi bất tỉnh. Khách sạn này nhờ có máy phát điện và hệ thống năng lượng mặt trời, chính là tâm điểm duy nhất của cả thành phố. Tôi thật mừng và cảm thấy mình sáng suốt khi đã quyết định đến đây.
Đến bây giờ, tôi cũng chẳng hiểu nổi tại sao lũ \”bóng đen\” (Tên tôi tự đặt cho chúng) lại buông tha cho mình vào ngày hôm đó.
Lý do duy nhất tôi có thể nghĩ ra, là vì… lạnh. Trong căn phòng ấy, máy điều hòa chạy liên tục khiến không gian rét buốt, và có lẽ bọn bóng đen sợ lạnh, không dám vào nên tha cho tôi.
Kể từ hôm đó, mỗi khi đêm xuống, tôi luôn nấp mình trong phòng lạnh, và đến bây giờ vẫn bình an vô sự. Có lẽ suy nghĩ của tôi là đúng.
Có đôi lần, tôi cũng định lấy hết can đảm, tông cửa vào những phòng khác, bật máy điều hòa lên để xua đuổi tất cả bọn chúng đi. Nhưng cuối cùng, đó chỉ là dự định trong suy nghĩ. Tôi thường nghe người ta nói về bóng đè, về hồn ma, rằng những thứ đó chỉ có thể hù dọa cho ta sợ, chứ không thể giết được ai. Nhưng … có trời mới biết rằng chuyện truyền miệng là đúng hay sai. Trong tình trạng hiện nay, tuy chưa tận mắt thấy lũ bóng đen có thể hại người ra sao, nhưng tôi chắc rằng, cả thành phố này không thể biến mất chỉ vì bị hù dọa.
Do vậy, tránh gặp mặt chúng vẫn là hơn cả.
Ngày 14/01/2014
Khó có thể nói là tôi đang còn sống hay đã chết. Người ta thường nói cái chết là đáng sợ, nhưng khi bạn ngoắc ngoải chờ chết, điều đó còn kinh khủng hơn. Tôi cứ sống vật vờ, không biết vui hay buồn, không nhớ nổi mình là ai, cũng chẳng còn hi vọng gì.
Đã gần nửa tháng trôi qua, với một thảm họa lớn thế này, thì cứu hộ hay quân đội phải đến rồi mới đúng.
Vậy mà, chẳng có một ai.
Từ những tờ báo đọc được, tôi lờ mờ đoán ra việc mất tích này đã lan rộng từ trước ngày giao thừa. Nó tiến triển một cách âm thầm, lặng lẽ như cơn gió, nuốt chửng từng người, từng vùng một cách êm thấm, cho đến khi chẳng còn ai. Có khi, cả đất nước này đã biến mất rồi cũng nên.
Con người ra đi, chỉ còn những cái bóng kì lạ và đáng sợ đó.
Hai chuyện này có gì liên quan?!
Và… tại sao tôi vẫn còn?!
Đây là một câu hỏi, mà tôi vẫn luôn suy nghĩ, là động lực duy nhất để tôi giữ tỉnh táo. Có thể những cái bóng đó chính là nguyên nhân khiến mọi người bị mất tích, nhưng nếu như vậy, thì tại sao tôi lại không?!
Lần thoát nạn trước, thì còn nghĩ được là do chúng sợ lạnh. Nhưng trong đêm cuối năm, tôi đang ở nhà, và nơi đó thì hoàn toàn bình thường, không có máy điều hòa.
Vậy tại sao tôi lại thoát khỏi \”thảm họa mất tích\” đó được chứ?!
Ngày 15/01/2014
Sáng nay, tôi lại ra ngoài để tìm kiếm.
Nói vậy thôi, chứ mục đích chính của tôi là để được bước dưới ánh sáng mặt trời, dù chỉ là một thứ ánh sáng xanh âm u , ảm đạm. Cơn sốt cũng phần nào thuyên giảm, khiến tôi cảm thấy dễ chịu, khỏe mạnh hơn.
Tôi dự định đi xa hơn thường ngày, đến những khu vực lân cận, với hi vọng có thể tìm được ai đó hay một thứ gì hữu ích. Trong đám xe máy hỗn độn, lăn lóc ở vòng xoay, tôi chọn một chiếc xe số có gắn sẵn chìa khóa và còn đầy xăng. Tôi không chạy xe máy giỏi, nên chiếc xe này là phù hợp nhất, rất dễ điều khiển.
Hôm nay, trời có vẻ âm u hơn mọi ngày, có lẽ do nhiều mây đen. Mong là đừng có mưa.
Tôi lái xe len lỏi dọc theo những tuyến đường hỗn độn, thẳng hướng về khu vực quận 3, quận 10. Trên đường đi, tôi cũng nhìn thấy rất nhiều xe máy, quần áo, vật dụng nằm lăn lóc khắp nơi. Do nhiều ngày không có người sống, xuyên suốt con đường đều phủ một lớp bụi xám dày đặc, lá rụng tràn lan vô trật tự. Thêm vào đó, một màn sương mỏng kì lạ chẳng rõ từ đâu tràn đến bao trùm toàn bộ không gian khiến tầm nhìn khá hạn chế, cảnh vật trở nên bí ẩn, hoang tàn, đáng sợ hơn bao giờ hết.
Không một âm thanh của sự sống, ngoại trừ tiếng gió thổi lá bay xào xạt và tiếng động cơ xe máy. Những làn gió lạnh buốt cứ liên tục vuốt qua tay, qua mặt khiến tôi rùng mình tê tái, toàn thân run rẩy. Không có ánh nắng, thì cũng chẳng còn ấm áp.
Nhưng trong cái giá lạnh kinh người, bỗng nhiên đầu óc tôi lại trở nên sáng suốt. Một ý nghĩ chợt nảy ra: Thành phố này có đến hơn 8 triệu dân, lẽ nào lại có thể mất tích toàn bộ được chứ. Nếu xảy ra thảm họa hay một sự kiện đáng sợ nào đó, thì nơi đâu sẽ là địa điểm bạn nghĩ đến đầu tiên để tìm sự giúp đỡ?!
Chỉ có thể là Cảnh Sát hay Quân Đội.
Thế nhưng, trên đường đi, tôi nhìn thấy những ủy ban và phòng cảnh sát cũng hoàn toàn trống vắng.
Kết luận duy nhất :
Nơi tôi cần đến… chính là doanh trại quân đội Thành Phố.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!