The Silent World
Chương 8: Người bạn mới
Thoạt tiên, tôi giật nảy mình, bủn rủn cả người, tưởng rằng mình sắp gặp nguy hiểm lần nữa. Nhưng sau vài phút trấn tỉnh, tôi bỗng nhận ra rằng không gian vẫn còn ánh sáng, và chắc chắn lũ bóng đen chẳng thể gây ra tiếng động khi di chuyển.
Không phải ma quái, thì hiển nhiên là… sinh vật sống.
Âm vang của sự vui mừng lan khắp trong người tôi, suýt nữa bật lên thành tiếng. Tôi ngoái đầu nhìn về phía sau, vẫn là khung cảnh quen thuộc của từng dãy phòng im lặng và trống trải. Tôi nín thở chờ đợi, cho đến một lúc lâu sau, nhưng chẳng có dấu hiệu gì là ai đó hoặc sinh vật nào sẽ xuất hiện.
Sốt ruột, tôi đành gọi lớn:
-Ai đó, làm ơn ra mặt đi! Tôi là người sống đây!!
-Có ai ở đó không?!
Cảnh vật vẫn im lặng. Thật kì lạ, chẳng lẽ vừa rồi tôi nghe lầm sao, hay đó chỉ là tiếng gió thổi bụi bay?
Vô lý quá, nếu là những âm thanh do tự nhiên, thì nó phải diễn ra liên tục, chứ sao lại im bặt ngay khi tôi vừa phát hiện?
Tôi nhíu mày, lại tiếp tục bước đi, rồi đột ngột rẽ nhanh qua một khúc quanh khuất tầm mắt.
Kế hoạch này được vạch ra chỉ trong vài giây, và quy trình thực hiện cũng thật ngắn gọn. Tôi chỉ phải nấp sau một cây cột to, chờ khoảng 2 đến 3 phút, rồi đột ngột nhảy ra.
-Á…á…! – Một tiếng hét to, nhưng rất trong trẻo vang lên xóa tan sự im lặng đến sốt ruột.
Tôi cũng giật mình, sững người đến cả phút. Một cô gái cách chỗ tôi chỉ 3,4 bước chân, vừa bị hoảng hốt, té ngồi xuống đất. Tôi gãi đầu, tâm trạng pha lẫn cả bối rối, mừng rỡ và hồi hộp:
-Xin…xin lỗi! Vì không biết ai đang theo dõi mình nên đành phải…! Tôi… tôi đã làm bạn sợ phải không?!
Cô gái tròn mắt, im lặng nhìn tôi. Lúc này, tôi mới có dịp quan sát người đã theo sau mình nãy giờ. Một cô gái có lẽ khoảng tuổi tôi, hoặc nhỏ hơn một chút, với mái tóc dài, đen cột thành đuôi phía sau và đôi mắt thật to tròn. Công bằng mà nói, đây là cô gái dễ thương nhất từ trước đến giờ tôi từng gặp. Mỗi đường nét trên khuôn mặt, đôi mắt, mũi, miệng, đôi môi, tất cả đều thanh tú, dễ thương cứ như một búp bê vậy, lại kết hợp với nước da trắng nhưng hơi xanh xao, nên nếu nhìn từ xa, chắc sẽ có nhiều người nhầm cô ấy là búp bê thật.
Đôi mắt của tôi và cô gái nhìn nhau khá lâu, dò xét trong im lặng, cho đến khi cô ấy lên tiếng bằng giọng nói trong trẻo:
-Xin lỗi bạn! Mình không cố ý! Chỉ là… cảnh giác thôi!
Tôi thở dài nhẹ nhõm, niềm hân hoan lan tràn trong từng mạch máu. Suy đoán đã chính xác một cách mỹ mãn, tôi tìm được người còn sống giống mình, thoát khỏi cảnh đơn độc giữa cái thế giới lặng im này. Tâm trạng vui mừng, phấn khởi đến mức hai môi tôi cứ như dính chặt lại, chẳng thể nói một câu cho nên hồn nữa.
-À…kho… sao… à…không… không sao! Xin nỗi, ỉ à ôi ui ừng á ên…. !
-Ơ… bạn vừa nói gì vậy?! – Cô gái tròn mắt, ngạc nhiên.
Tôi dùng hai tay, vỗ thật mạnh vào má mình để trấn tỉnh và cố nặn ra từng chữ:
-Không… sao! Xin… lỗi chỉ là tôi…vui mừng quá nên… !
Cô gái nhoẻn miệng cười:
-Hì hì! Bạn cũng lạ ghê! Chẳng lẽ chúng ta cứ đứng đây… mà xin lỗi nhau mãi vậy sao?!
Tôi gãi đầu, đỏ mặt vì nụ cười đó, ấp úng nói:
-Bạn… nói phải! Tôi…
Câu nói của tôi bị ngắt quãng nửa chừng, vì đột nhiên không gian xung quanh trở nên tối sầm lại. Tôi kinh ngạc nhìn đồng hồ đeo tay của mình. Đã 13 giờ 23 phút, mặt trời trên cao đang tan ra rất nhanh, mây đen xuất hiện che phủ tầng không và ánh sáng liên tục bị bóng tối xâm lấn.
Tôi hốt hoảng nói với cô gái:
-Nguy rồi, ngày đã hết! Chúng ta phải tìm chỗ trú ẩn ngay!
Cô gái nắm tay tôi, hối hả quay lưng bước đi:
-Đi theo mình!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!