Ai Nói Nữ Phụ Độc Ác?
Tuổi thanh xuân của chúng ta (1)
Quyển 1: Tuổi thanh xuân của chúng ta.
Chương 1: Hệ thống xuyên không.
Cuộc đời của cô chỉ tóm gọn bằng hai chữ bình yên, một công việc tại nhà chủ động được thời gian, mức thu nhập khiến cô thỏa mãn. Tình trạng hôn nhân để trống, người yêu cũng không có để hờn ghen.
Nhà không nuôi chó hay nuôi mèo, một mình cô là đủ. Ba mẹ đều định cư ở nước ngoài, để cô tự do một vùng trời riêng. Bạn bè không có một ai, chứ đừng nói là bạn bè thân thiết. Không lo lắng chuyện tình cảm, cũng chẳng sợ thiếu cái ăn, cô còn trông đợi gì hơn nữa?
Chuyên tâm ở nhà làm một cô gái ‘độc lập’, suốt ngày vui đầu trong bốn bức tường. Đối với nhiều người, có thể cuộc sống như thế rất nhàm chán, thậm chí cũng chẳng có ý nghĩa gì. Nhưng đối với một người sống hướng nội như cô mà nói, đây chính là cuộc sống cô nằm mơ cũng muốn có được!
Việc cô yêu thích nhất chính là mỗi ngày sau khi hoàn thành công việc, có thể thỏa sức dành thời gian còn lại để đọc tiểu thuyết trên mạng. Cũng giống như tính cách lập dị của mình, cô luôn thích đi ngược lại số đông. Bỏ qua nam nữ chính vạn người mê, chọn con đường gian khổ biết trước sẽ kết thúc trong đau thương là yêu mến nữ phụ. Nhưng cô vẫn không thể làm khác đi được, vì mỗi tiểu thuyết cô đọc được, điều khiến cô ấn tượng nhất chỉ có mỗi nữ phụ.
Trong một đêm trăng thanh gió mát, cô gái tự xưng là bản cô nương vừa hoàn thành một bình luận dài thể hiện sự bất mãn tột cùng của mình dưới chương truyện vừa đọc. Dù là mắng người, nhưng lời lẽ lại vô cùng học thức, nửa lời nói bậy cũng không có, khiến mẹ ruột nào đó bị nhắc đến rất tức giận.
Lập tức online gấp trả lời bình luận của cô: \”Cô chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, đám nữ phụ sinh ra vốn để làm vật hy sinh, có lý nào phải cho họ sống tốt. Tài hoa hơn người, xinh đẹp nức tiếng thì thế nào, tóm lại vẫn là hòn đá kê chân!”
Bản cô nương đọc được câu trả lời của \”mẹ ruột” lập tức nóng giận, đập bàn nghiến răng, định sẽ đại chiến ba trăm hiệp với \”mẹ ruột” đến sáng. Nhưng lại không ngờ, ly nước để bên cạnh vì cú đập bàn của cô mà ngã nhào xuống đất, nước trong ly văng hết lên dàn CPU bên dưới chiếc bàn.
\”Rầm!\’ Một tiếng trời long đất lở, cô cảm thấy cơ thể mình hất tung, chấn động từ vụ nổ khiến cô gái đau đớn. Trong khoảnh khắc lơ lửng giữa không trung, cô đã thầm nghĩ: “Chết tiệt, không phải trên hướng dẫn sử dụng có ghi được chế tạo từ vật liệu chống cháy nổ sao? Bị lừa rồi, thật quá đáng, tôi muốn đi kiện, tố cáo sản phẩm không đạt chất lượng đã cam kết. Tôi muốn trả hàng, đòi lại tiền!!!!’’
Tư duy của cô gái này không bình thường, thời khắc sinh tử mà còn nghĩ được bản thân đã chịu thiệt thòi khi mua phải sản phẩm kém chất lượng. Nhưng trước khi cô kịp cảm nhận được cơn đau tiếp theo do va phải mặt đất, thì một luồng ánh sáng chói lòa đã bao bọc lấy cô gái đưa cô tiến vào một không gian kỳ lạ.
Ánh sáng kia nhanh chóng biến mất như khi xuất hiện, cô còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thì bỗng nhiên một giọng nói điện tử đã vang lên khiến cô giật mình.
[Chúc mừng người chơi đã hoàn thành lần công kích ‘mẹ ruột’ thứ N+1. Thành công đạt đủ chỉ tiêu tiến vào hệ thống xuyên không cốt truyện.]
Lý trí của cô nhanh chóng trở về sau khi nghe lời chào đón của hệ thống. Lạ thay, cô không hề có những phản ứng quá khích như bất ngờ, kinh ngạc, vui sướng hay hoang mang mà hệ thống đã dự đoán.
Cô gái chỉ ngồi yên lặng khiến hệ thống không biết cô đang suy nghĩ điều gì. Chẳng lẽ quá sốc nên bị đả kích rồi chăng, phải rồi, một người đang sống sờ sờ lại bị đưa vào một không gian xa lạ, ai mà chẳng bị sốc.
Trong khi hệ thống thương cảm nhìn cô gái, thì cô lại đang hết sức bình tĩnh, trái ngược với suy nghĩ của hệ thống. Chẳng qua, cô đang sắp xếp lại tình hình hiện nay của mình. Có lẽ vì đã đọc quá nhiều tiểu thuyết, đủ mọi thể loại trên đời, từ nhạt cho đến mặn, chưa có thể loại nào cô chưa từng đọc qua. Cho nên cô không hề bị bất ngờ, chỉ là có chút không tin tưởng.
Thật sự đã giống trong tiểu thuyết, gặp tai nạn rồi trở thành người chơi xuyên không sao? Cô đưa mắt nhìn quanh một lượt, rồi lại tự nhéo chính mình một cái, xác nhận không phải là giả.
Lúc này, cô mới lên tiếng hỏi hệ thống: “Ngươi là hệ thống xuyên không cốt truyện sao? Là loại hệ thống nào? Báo thù, công lược, sửa đổi hay cứu vớt các nhân vật? Nếu là báo thù thì rất hay nha, bản cô nương vô cùng có hứng thú hợp tác với ngươi.’’ Khóe môi cô gái cong lên thành một nụ cười gian trá, đối diện với phản ứng kỳ lạ của người chơi mới, hệ thống có chút run rẩy.
[Khụ khụ, cô…Sao lại bình tĩnh như thế? Không sợ sao?]
Hệ thống tò mò hỏi cô gái, đây là người chơi đầu tiên nó từng gặp, tiếp thu vấn đề nhanh như thế. Những người chơi trước đây phần lớn sẽ rất hoang mang, sau đó vừa khóc vừa nháo đòi trở về hiện thực. Thần kinh của cô gái này vẫn bình thường đó chứ!
Cô liếc nhìn cái màn hình lóe sáng trước mặt, bĩu môi tỏ vẻ khinh thường: “Ngươi vừa nói ta đã công kích ‘mẹ ruột’ lần thứ N+1, vậy còn loại tiểu thuyết nào ta chưa đọc qua? Tình huống gặp tai nạn rồi gặp hệ thống còn mới sao?’’ Thay vì tỏ ra ngây thơ như những nhân vật có bàn tay vàng mà cô đọc được, tại sao không thẳng thắn vào ngay vấn đề nhỉ?
Hệ thống nuốt nước bọt, khẽ lau mồ hôi không tồn tại trên trán. Người chơi đã nhận biết toàn bộ vấn đề, vậy còn chần chừ gì nữa, bắt đầu công việc thôi.
[Nếu cô đã rõ tình hình, vậy chúng ta bắt tay vào công việc chính. Thân xác hiện tại của cô ở thế giới chủ đang rơi vào tình trạng hôn mê sau cú nổ. Hệ thống sẽ đóng băng thời gian và lưu giữ cơ thể để chữa trị.
Để trả công cho việc hệ thống giúp cô hồi phục. Cô phải xuyên qua các thế giới trong tiểu thuyết, tiến hành tác hợp các nam nữ chính trong tiểu thuyết đến được với nhau. Mỗi thế giới đều có điểm thưởng tùy theo độ khó và mức độ hoàn thành nhiệm vụ.
Sau khi cô hoàn thành nhiệm vụ ở tất cả các thế giới được giao, linh hồn sẽ tự động trở về thân xác. Ngoài ra số điểm thưởng cô thu được qua các nhiệm vụ sẽ được quy đổi thành tiền mặt với giá trị 1 điểm bằng 1000 đồng. Số tiền này sẽ được chuyển thẳng vào tài khoản ngân hàng ở thế giới chủ, nên cô có thể hoàn toàn yên tâm về mức hậu đãi của công việc này.
Đương nhiên, có thưởng sẽ có phạt, nếu cô phá vỡ nguyên tắc hệ thống đặt ra, hoặc không hoàn thành nhiệm vụ, số điểm sẽ bị trừ tùy thuộc vào mức độ sai phạm. Nếu điểm -1000 thì cơ hội để cô trở về thế giới chủ bị hủy bỏ, đồng nghĩa với việc cô sẽ thực sự chết trong thế giới đó. Người chơi thân mến, cô đã hiểu rõ mọi thứ chưa?]
Cô nghe qua một lượt rồi cau mày suy tư, cuối cùng mới thốt ra một câu: “Thật đáng tiếc, không phải loại nữ phụ báo thú! Nếu được ta sẽ ngược chết hết đám nam nữ chính, bảo vệ nữ phụ cả đời bình an.’’
Hệ thống ho khụ khụ, lôi kéo sự chú ý của cô: [Hệ thống xin được nhắc nhở người chơi, không được phép làm tổn hại đến nam nữ chính, nếu không hệ thống sẽ tiến hành trừng phạt nữ phụ yêu mến của cô.]
Cô trừng mắt bắt mãn trước lời nhắc nhở của hệ thống, những suy nghĩ vẫn xoáy nhanh trong đầu: “Được thôi, chỉ cần tác hợp nam nữ chính thôi đúng không? Còn những nhân vật khác, ta có thể thay đổi số phận của họ hay không?’’
Hệ thống mỉm cười vui vẻ, trả lời câu hỏi của cô: [Đương nhiên là được, với điều kiện tiên quyết là không được gây tổn hại đến nam nữ chính. Còn lại cô muốn nghiêng trời lệch đất tùy cô!]
Cuối cùng cũng nghe thấy một câu vừa lòng thỏa dạ, cô gật đầu đáp ứng, bắt đầu tiếp nhận kịch bản của thế giới đầu tiên: “Tuổi thanh xuân của chúng ta.’’ Đây là một trong những cuốn tiểu thuyết đầu tiên cô từng đọc, theo trí nhớ của cô, đây chính là bước ngoặc quan trọng nhất để cô bước lên con đường trở mặt với nữ chính yêu mến nữ phụ.
Đúng như tên gọi, ‘Tuổi thanh xuân của chúng ta’ là câu chuyện xoay quanh bốn bạn trẻ đều đang ở độ tuổi 17, 18 cùng học chung một ngôi trường cấp 3. Cặp nam nữ chính trong truyện là An Đông và Tĩnh Giao, từ oan gia lại trở thành tri kỷ, từ tri kỷ rồi trở thành người yêu.
Tình yêu mãnh liệt thời tuổi trẻ, trải qua mưa gió vẫn bền vững bên nhau, đã nghe thôi đã khiến người ta đỏ mắt ghen tỵ. Nhưng thứ tình yêu đẹp đẽ lại được viết lên bằng máu của nữ phụ Hạ Anh.
Tính ra thì tri kỷ của An Đông phải là Hạ Anh mới đúng. Vì hai nhà An, Hạ vốn có giao tình lâu năm, thế nên con cháu hai nhà cũng rất thân thiết. An Đông và Hạ Anh lớn lên cùng nhau, là thanh mai trúc mã thuở bé.
Khi Hạ Anh lên mười, cũng là lúc cha mẹ cô nhận được lời mời đến giảng dạy ở một trường đại học danh tiếng ở nước ngoài. Cha mẹ Hạ Anh đều là người có học thức cao, lại không muốn bỏ qua cơ hội hiếm có này. Thế là cả nhà ra nước ngoài sinh sống, đưa cả Hạ Anh cùng đi. Từ đây Hạ Anh và An Đông chính thức bị chia cắt, nhưng cả hai vẫn thường xuyên thư từ qua lại.
Trong tình yêu, ai yêu trước người đó thua trước, có lẽ trong trường hợp này rất đúng với Hạ Anh. Khi An Đông còn chưa nhận ra được tình cảm của mình, thì Hạ Đông đã biết cô rất thích cậu ta. Cô ra sức thuyết phục cha mẹ mình, sau khi cô tốt nghiệp cấp 3 ở nước ngoài, cô sẽ trở về nước để tiếp tục học đại học.
Cuối cùng, cô cũng được như ý nguyện, năm cô 17 tuổi, Hạ Anh trở về nước, mang theo bao ước vọng vào tương lai tươi đẹp. Nhưng lúc này, An Đông đã không còn một mình, bên cạnh cậu ta có hai người bạn thân thiết, là oan gia Tĩnh Giao và người anh em Tĩnh Ngôn.
Ba người này vốn quen biết nhau từ đầu cấp 3, đến khi Hạ Anh trở về thì từ bộ ba lại trở thành bộ tứ. Dù đã tốt nghiệp cấp 3, nhưng Hạ Anh quyết định vẫn sẽ đăng ký vào khối 12 cùng trường với An Đông.
Việc người bạn thanh mai của mình trở về, lại cùng học chung một lớp, khiến tình cảm mập mờ giữa An Đông và Hạ Anh bao năm qua bén lửa. Suốt năm học cuối cùng của tuổi thanh xuân ấy, bốn người bọn họ đã trở thành biểu tượng cho khối 12 toàn trường.
Nhưng cẩu huyết thay, trong khi An Đông và Hạ Anh cứ trong lòng đã rõ nhưng mặt ngoài còn e. Thì Tĩnh Ngôn lại âm thầm thích Hạ Anh từ lúc nào không hay biết, việc này đến cả người chị gái song sinh của cậu là Tĩnh Giao cũng không biết.
Tính cách Tĩnh Giao và Hạ Anh trái ngược nhau. Tĩnh Giao năng nổ, hoạt bát và giỏi thể thao, thích trêu chọc người khác. Còn Hạ Anh lại dịu dàng, hòa nhã, luôn giúp đỡ mọi người xung quanh. Việc có một người chị có cá tính mạnh mẽ suốt ngày ở bên, khiến Tĩnh Ngôn vừa gặp đã bị Hạ Anh hấp dẫn.
Mọi việc sẽ chẳng có gì đáng nói nếu cậu em của Tĩnh Giao là một người bình thường. Đằng này ‘mẹ ruột’ lại để cho Tĩnh Ngôn có vấn đề về thần kinh, vì quá yêu mến Hạ Anh mà dần trở nên bị ám ảnh.
Sau khi biết An Đông sẽ tỏ tình với Hạ Anh vào ngày tốt nghiệp cuối khóa, thì Tĩnh Ngôn đã lên một kế hoạch, bắt cóc Hạ Anh trước khi cô nhận được lời tỏ tình. Vì cậu ta biết Hạ Anh cũng rất yêu An Đông, còn vì An Đông mà từ bỏ cơ hội học tập ở nước ngoài trở về nước. Trong suốt quá trình bắt cóc, Tĩnh Ngôn không ngừng tra tấn, hành hạ cô gái, để cô thừa nhận chỉ yêu duy nhất một mình cậu ta.
Đến khi cảnh sát ập đến, khống chế được Tĩnh Ngôn và giải cứu Hạ Anh thì cô gái chỉ còn lại nửa hơi thở. Trước khi nhắm mắt, Hạ Anh nằm trong vòng tay của An Đông rồi dặn dò: “Nhất định cậu phải sống hạnh phúc!’’ Vâng, chính là câu nói huyền thoại này, khiến nam chính dù đau đến mức như xé nát tim gan cũng phải nhớ lời nữ phụ đã chết, sống thật hạnh phúc!!!!!!
Sau đám tang của nữ phụ, Tĩnh Ngôn bị đưa vào trại tâm thần, còn An Đông và Tĩnh Giao thì xuất ngoại du học. Nữ chính dùng bốn năm ở nước ngoài, ‘chữa lành’ trái tim đầy vết thương của nam chính. Vì lời nói của nữ phụ muốn nam chính phải sống hạnh phúc, nữ chính cảm thấy mình có trách nhiệm phải khiến câu nói ấy thành sự thật, cũng như ‘bù đắp tội lỗi’ cho em trai.
Bằng cách ở bên an ủi, xoa dịu nam chính, làm tri kỷ chia sẻ mọi buồn vui. Có lẽ vì quá nhập vai nên, nữ chính đã ‘không cẩn thận’ bị nam chính uống say nhìn nhầm thành Hạ Anh rồi xxoo. Sau đó hai người trở về nước tổ chức hôn lễ trong sự chúc phúc của mọi người.
Kết thúc tiểu thuyết là tám năm kể từ ngày nữ phụ mất, con gái của nam nữ chính cũng đã được ba tuổi, vì muốn tưởng nhớ nữ phụ mà đặt tên con gái là An Hạ. Tĩnh Ngôn được cho xuất viện vì tình trạng tâm lý đã trở nên bình thường, biết mình đã giết chết Hạ Anh. Cậu ta đau buồn khôn xiết, quyết định cả đời không lấy vợ, có ý muốn xuất gia tu hành trả nợ cho Hạ Anh.
Cảnh cuối khiến cô tức giận nhất là khi vợ chồng An Đông dẫn theo con gái và Tĩnh Ngôn đến thăm mộ Hạ Anh. Sau khi đặt lên mộ nữ phụ đáng thương một bó hoa hồng trắng lớn, thì An Đông đã nói: “Cảm ơn em vì đã cho anh lời chúc phúc ấy, anh nhất định sẽ sống thật hạnh phúc. Hạ Anh, em cũng phải như thế! Đến một nơi nào đó, sống thật hạnh phúc nhé!’’
Tức chết cô, cái gì mà cảm ơn lời chúc phúc, là lời trăn trối đó!!! Nam chính liệu có phân biệt được không? Nữ chính cũng quá mặt dày rồi, biết rõ trong lòng nam chính không có mình, vẫn tình nguyện qua đêm với cậu ta. Còn dùng lý do muốn nữ phụ an lòng, sẽ thay cô ấy chăm sóc nam chính thật tốt để bao biện.
Còn tên sát nhân năm đó, chỉ mất có tám năm trong trại tâm thần rồi ra ngoài tự do tự tại. Còn nữ phụ của cô thì sao, cô ấy chết rồi, chết rồi còn bị người khác đoạt tên để đặt cho cháu gái của kẻ sát nhân. Từ đầu đến cuối xây dựng Hạ Anh của cô vào vai nữ chính, đến giữa truyện lại đổi cái xoạch qua Tĩnh Giao mới thực sự là vai nữ chính.
Nào là miêu tả tâm trạng dày vò sau khi nữ phụ chết, giằng xé nội tâm giữa tình cảm với An Đông và tội lỗi mặc cảm này nọ. Cuối cùng thì sao, con cũng đã có luôn rồi, còn bày đặt giả nhân giả nghĩa gì nữa.
Cô nghiến răng nghiến lợi trả lời hệ thống: “Được, ta nhận kịch bản này, bắt đầu đi.’’
Hệ thống còn đang lo sau khi cô đọc xong kịch bản lại không hài lòng đòi đổi kịch bản khác. Không ngờ lại dễ dàng chấp nhận đến thế, nếu người chơi nào cũng như cô thì có phải công việc của nó sẽ thuận lợi hơn rất nhiều không?
[Người chơi đã nhận kịch bản. Chúc người chơi thành công!
Bắt đầu đếm ngược dịch chuyển: 3, 2, 1. Dịch chuyển!]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!