Xông Vào Ngõ Âm Dương
Chương 25: Anh thi 7
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hà Thiên Na ngồi trong phòng nghỉ, vẫn kinh hồn chưa bình tĩnh lại, trợ lý đang xử lý vết thương trên cổ cô. Đạo diễn nhìn Cao Thiên Lượng, hắn quyết định nhanh chóng báo cảnh sát. Sau đó hắn quay đầu nhìn Trần Dương: “Đại sư?”
Trần Dương lắc đầu mà không nói gì. Cao Thiên Lượng lập tức sai người phong tỏa phim trường, triệu tập tất cả mọi người, nhất là diễn viên quần chúng và nhân viên phụ trách đạo cụ. Người vừa nổ súng là một diễn viên quần chúng, khẩu súng trong tay hắn là súng thật, thế nên nhân viên đạo cụ bị gọi đến.
Người kia mặt mày trắng bệch nói: “Không, không phải tôi. Tôi không biết, tôi đưa rõ ràng là súng giả, đạo diễn Lưu, xin ngài tin tôi. Tiểu Cao tổng, thật sự, tôi làm ở Quang Ảnh bốn năm rồi, từ đó đến giờ đạo cụ chưa từng có vấn đề gì. Tôi, tôi thật sự không biết…”
Nhân viên đạo cụ sợ hãi đến nỗi nói năng lộn xộn cả lên. Gương mặt Cao Thiên Lượng âm trầm, thế mà có vài phần dọa người: “Có phải vô tội hay không thì đợi cảnh sát đến sẽ biết.”
Trần Dương đi qua nhặt khẩu súng không ai dám đụng vào, cậu thử bóp cò súng, viên đạn bắn ra là đạn giấy. Cậu nói với Cao Thiên Lượng: “Không phải súng thật.”
Nhân viên đạo cụ thở phào nhẹ nhõm, giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, nhìn Trần Dương nói: “Tuyệt đối không thể là súng thật, mỗi lần tôi chuẩn bị đạo cụ đều kiểm tra tới lui đến bốn, năm lần, đạo cụ đưa đến tay diễn viên đều phải qua tay tôi.”
Cao Thiên Lượng lên tiếng: “Được rồi, tôi biết rồi.” Sau đó hắn quay qua nói với Trần Dương: “Nếu vừa rồi Hà Thiên Na không né, viên đạn thật sự sẽ bắn vào yết hầu cô ấy.”
Quả thật giây phút đó quá nguy hiểm, đáng sợ nhất chính là người nổ súng bị trượt ngã một cái, vừa khéo gáy đập vào một cục đá, chết ngay lập tức. Thật giống như là giết người diệt khẩu.
Trần Dương đi tiếp đến chỗ viên đạn bắn xuống nền đất, cúi người nhặt viên đạn trong chỗ lõm kia lên, cậu nhìn kiểm tra nhưng cũng không lên tiếng nói câu nào. Cao Thiên Lượng cũng đi đến xem, vừa nhìn thoáng qua, đồng tử hắn lập tức co rút lại. Đó không phải là một viên đạn, mà là lá bùa chế thành hình viên đạn.
Viên đạn giấy có thể làm Hà Thiên Na bị thương, có thể đục lỗ xuống mặt đất sao? Tất nhiên là không. Nhưng nếu trên đó có vẽ bùa thì lại khác, liên quan đến giới thiên sư, chuyện gì cũng biến thành tà thuật.
Trần Dương thu viên đạn giấy, sau đó đi về phía phòng nghỉ của Hà Thiên Na. Cao Thiên Lượng căn dặn người ở phim trường giám sát chặt chẽ mọi người, không cho phép ai đi ra, cũng không được để phóng viên vào, chờ cảnh sát đến nhận thi thể.
Hà Thiên Na vừa thấy Trần Dương bước vào lập tức đuổi trợ lý đi, sau đó nói với cậu: “Đại sư, mấy thứ kia ra tay với tôi. Tôi căn bản khó lòng phòng bị.”
Lúc này cô cực kỳ tín nhiệm Trần Dương, bởi vì nếu không có là bùa cậu đưa, cô sẽ không vì bất an mà chạm phải lá bùa, lòng bàn tay nóng lên mới thoát khỏi một kích trí mạng.
Lúc thấy cậu vào cô mới nhớ ra lá bùa bèn vội vàng lấy ra, đáng tiếc lá bùa đã sớm hóa thành tro. Giờ thì còn gì mà không hiểu nữa.
“Đại sư, anh còn bùa không?”
“Hết rồi. Vừa đưa cho tiểu Cao tổng hết rồi.”
Hà Thiên Na nghe vậy ai oán nhìn Cao Thiên Lượng: “Tiểu Cao tổng, anh xem… Chia cho em hai lá bùa được không?”
Cao Thiên Lượng lắc đầu từ chối: “Anh cũng chỉ có mấy lá thôi, không nhiều lắm.”
Trần Dương liếc nhìn Cao Thiên Lượng, tuy cậu không có đếm nhưng một xấp dày đó phỏng chừng phải đến mấy chục lá.
Hà Thiên Na lại nói tiếp: “Tiểu Cao tổng, không phải trước kia anh muốn hẹn…”
“Làm gì có.” Cao Thiên Lượng cắt ngang Hà Thiên Na, vội vàng phủ nhận: “Đừng nói bậy, anh là kính trọng người có nguyên tắc như em.”
Hà Thiên Na: “…”
Trần Dương lên tiếng: “Bây giờ đã có người chết trong đoàn làm phim, hẳn là việc quay phim sẽ bị dừng. Tiếp theo cô không cần đến nơi đông người nữa, tôi sẽ đi theo bên cạnh bảo vệ cô. Hơn nữa hiện tại tôi cũng đã biết sơ sơ người muốn hại cô là môn phái nào, dùng phương pháp gì rồi.”
“Rốt cuộc là ai muốn hại tôi?”
Trần Dương mở viên đạn giấy ra, chỉ ký hiệu trên đó nói: “Ký hiệu của Hàng Đầu sư Thái Lan.”
Hà Thiên Na hoàng sợ, dù cô chưa từng đến Thái Lan nhưng cũng đã nghe nói về sự lợi hại phi thường của các Hàng Đầu sư. Bọn họ mà muốn hại người thì người khác khó lòng đề phòng được, vả lại thuật pháp tu hành của họ đa số là tà thuật, vô cùng thâm độc.
Liên tưởng đến tin đồn nuôi tiểu quỷ trong giới trí gần đây, Hà Thiên Na càng không rét mà run. Rõ ràng cô bị người khác căm ghét, cố ý thỉnh Hàng Đầu sư hại cô.
“Có cách gì hóa giải không?”
“Biết lai lịch của đối phương, lại biết hắn dùng loại pháp thuật gì, không khó đối phó.”
“Đối phương dùng cái gì…?”
Trần Dương không trả lời mà nhìn chằm chằm lá bùa trong lòng bàn tay một lúc lâu. Sau đó cậu thu tay, trả lời cô: “Tối lại nói… Đúng rồi, học trò của Tào thiên sư đâu? Không phải người đại diện của cô nhờ họ giải quyết chuyện lần này sao?”
Hà Thiên Na nhíu mày, hơi không vui nói: “Tôi cũng không biết chị Kim Ương tìm mấy người này ở đâu.”
“Trước kia cô quen họ thế nào?”
“Tào thiên sư đột nhiên xuất hiện trong giới, rồi lại đột nhiên nổi tiếng, rất nhiều minh tinh gặp phải chuyện quái dị đều thích tìm ông ta. Lúc Đoạn thị đế bị truyền video kia…” Hà Thiên Na bỗng nhỏ giọng: “Nghe nói là hắn nuôi tiểu quỷ bị phản phệ, mời Tào thiên sư mới giải quyết được.”
Trần Dương cau mày: “Mấy người tiếp xúc với pháp sư Thái Lan, Hàng Đầu sư, còn nuôi tiểu quỷ, bái tượng Phật bốn mặt với cả Bạch Long Vương, vậy mà không một ai tìm hiểu về thiên sư trong nước sao?”
Hà Thiên Na mỉm cười nói: “Đó là bọn họ, tôi không thèm gửi gắm giấc mộng của bản thân vào quỷ thần. Thiên hạ không có bữa cơm nào là miễn phí, có lẽ ngay từ đầu bọn họ sẽ thuận buồm xuôi gió, một bước lên mây, nhưng cuối cùng vẫn là thứ có được bằng thủ đoạn, sớm muộn gì cũng bị phản phệ. Đến lúc đó cái giá phải trả còn gấp bội thứ bọn họ đạt được.”
Trần Dương kinh ngạc nhìn Hà Thiên Na, không ngờ cô lại thấu tình đạt lý như vậy: “Cô nói rất đúng, cầu thần cầu Phật không bằng cầu mình.”
“Chỉ buổi tối mới có thể giải quyết Hàng Đầu sư kia sao? Đại sư, hiện tại tôi rất sợ hãi, tâm trí không bình tĩnh được, không dám ở một mình, lại càng không dám ở cùng những người khác, chỉ sợ không biết làm sao mình lại chết.”
“Vậy đi.” Trần Dương nhìn Cao Thiên Lượng nói: “Cao tiên sinh, không bằng anh ở bên cạnh Hà tiểu thư đi. Trên người anh có bùa, lúc cần thiết ném cho Hà tiểu thư một lá.”
Cao Thiên Lượng rất do dự, nhưng nhìn dáng vẻ sợ hãi của Hà Thiên Na, tâm lý thương hương tiếc ngọc nổi lên. Hắn là đàn ông cao to, sao có thể nhát gan như phụ nữ?
“Anh bảo vệ em.”
Tối đó, Trương Cầu Đạo trở về, lấy trong ba lô vật bằng đồng trông có vẻ cũ kỹ đặt lên bàn:”Hôm nay tôi cứu một người bị trúng tà ở cổ trấn, lấy được thứ này trong tay hắn. Đúng rồi, hắn là công nhân ở Long Đao Cương, sau khi trúng tà thì bị sa thải.”
Trần Dương cầm lấy thứ đồ bằng đồng đó lên nhìn. Thứ đồ đó to bằng bàn tay, mặt người mình thú, đầu có hai sừng nai, mắt trợn trừng, mồm rộng đến gáy.Người không giống người, thú không giống thú, nhìn một cái đã thấy không phải thứ tốt lành gì. Là một thứ đồ thật kinh tởm, không rõ phải gọi là thứ gì.
“Minh khí?”
*明器 minh khí: vật thu nhỏ tượng trưng cho đồ dùng hằng ngày, người xưa thường chôn theo trong mộ người chết.
Trần Dương liếc mắt một cái đã nhìn ra lai lịch thứ này. Trương Cầu Đạo gật đầu nói: “Là minh khí, đồ vật đào được ở Long Đao Cương.”
Minh khí còn gọi là đồ vàng mã, là đồ dùng của người chết, rất tà môn. Thứ trước mặt không phải là minh khí bình thường, là mà thú trấn mộ. Thời cổ đại, sau khi một người chết đi, vì phòng ngừa cô hồn ác quỷ quấy nhiễu vong hồn người chết, tu hú chiếm tổ chim khách, sẽ bố trí thú trấn mộ ngay trong mộ.
“Dưới Long Đao Cương có cổ mộ à?”
Không giống. Trần Dương vừa hỏi lại lập tức phủ nhận, ngược dòng lịch sử Long Đao Cương, từ xưa đến nay đều là nơi binh lính đóng quân, chiến loạn liên miên, vô số người chết, sau đó dân trong thành lại trải qua một trận thảm sát, trở thành bãi tha ma nổi tiếng. Không ai ngu đến nổi xây mộ phía trên quỷ môn quan.
Minh khí rất âm, chí âm chí tà, ngoài trừ làm vật chôn cùng thì nó còn có tác dụng khác – trấn áp sát khí!”
Long Đao Cương là quỷ môn quan, nặng sát khí, không phải không có khả năng sinh ra hung thần. Nhưng mấy năm gần đây, ngoại trừ lúc khởi công có tai nạn chết người, căn bản không ảnh hưởng đến phong thủy cổ trấn thành phố Q. Điều này chứng tỏ Long Đao Cương có vật trấn tà, mà nhìn thú trấn mộ này thì cũng có thể hiểu được vật trấn tà của nơi đây là gì.
“Cậu còn thăm dò được gì nữa?”
Trương Cầu Đạo nói tiếp: “Nghe một cụ ông ở đây nói, năm đó lúc khai phá Long Đao Cương có đào được một quan tài bằng đá. Trong quan tài là một nữ thi rất sống động, mặc đồ cưới màu đỏ, ôm rất nhiều vật bồi táng. Năm đó nơi đây hẻo lánh lạc hậu, rất khó truyền tin, nên khi quốc gia nghe tin thì quan tài đá đã bị nhà đầu tư đào lên, thậm chí tất cả vật bồi táng đều đã bị bán đi. Sau đó hắn cho rằng đây là một quần thể cổ mộ, sợ quốc gia phát hiện không cho phép khai phá, vì thế ra lệnh giấu diếm tin tức. Lúc đào tiếp lại đào được tám quan tài ở những nơi khác nhau. Trong tám quan tài có xương trắng, vừa thấy ánh sáng, tất cả quần áo xương cốt đều hóa thành tro bụi. Sau đó bắt đầu liên tục có người chết, phỏng chừng đến tám người, nhà đầu tư càng liên tục gặp tai nạn bất ngờ, cuối cùng giấu không được nữa mới báo lên chính quyền, mời vài thiên sư Thượng Thanh một lần nữa bố trí lại mới áp chế được việc này, cũng dặn dò tuyệt đối không được khai phá Long Đao Cương, làm vành đai xanh hoặc công viên thì được, ban đêm không được ra vào Long Đao Cương. Đáng tiếc, người chết vì tiền.”
Biết rõ nguy hiểm nhưng vẫn có người cảm thấy bản thân là ngoài ý muốn, muốn chiếm khu đất này để khai phá.
“Quan tài đá? Có mộ thất à?”
“Không có.”
“Có quan tài không có mộ, không nhập luân hồi. Tám hòm quan tài trấn thi, là cực hung sát.”
“Tám hòm quan tài trấn thi? Giống như tám hòm quan tài không mộ sao?”
“Gần giống, đều là trấn áp ác sát. Chẳng qua Long Đao Cương là lấy sát dưỡng sát, lấy hung dưỡng sát, rồi lại lấy sát trấn sát, lấy hung trấn sát.”
Thấy Trương Cầu Đạo cau mày không hiểu, cậu bèn giải thích tỉ mỉ: “Đây là trận pháp cổ xưa nhất, tám cỗ quan tài cùng với quan tài đá kia đều là quan tài trấn thi, dùng để trấn áp sự hung ác của những người đã nằm trong quan tài ấy. Mà tám cỗ hung thi ấy là đều dùng để trấn áp hung ác của thi thể trong quan tài đá. Đây cũng chính là lấy hung trấn sát. Hòm quan tài trấn thi dùng để trấn áp thi thể hung ác, mà những thi thể trong quan tài được trôn xuống đều là dùng ngũ hành bát quái tính toán phương vị trong đất, để trấn áp hung thi trong quan tài đá”
Trương Cầu Đạo nói tiếp: “Nữ thi trong quan tài đá có lai lịch thế nào? Có thể hung ác đến nỗi phải dùng tám quan tài trấn áp? Tám hòm quan tài không mộ chính là dùng để trấn áp long sát sao?”
Trần Dương trả lời: “Nữ thi không hung, hung chính là Long Đao Cương.”
Trương Cầu Đạo không hiểu.
“Từ xưa Long Đao Cương là bãi tha ma, quỷ môn quan, sát khí rất nặng. Nữ thi dùng để trấn sát Long Đao Cương. Nhưng người trấn sát không được luân hồi, đời đời kiếp kiếp bị vây trong quan tài đá, oán khí ngày càng nhiều. Âm khí và sát khí của Long Đao Cương dưỡng nữ thi thành ác sát, đồng thời tám quan tài kia cũng trấn áp nữ thi cùng lúc, phải hấp thụ mạng người, lại dùng mạng người dưỡng nữ thi, khiến cho tất cả biến thành ác sát, có khả năng tu thành La Sát.”
Thật ra đây là trận pháp vừa kiềm chế vừa hỗ trợ lẫn nhau, hung thi tám quan tài, nữ thi quan tài đá và Long Đao Cương quỷ môn quan vừa trấn áp, vừa dưỡng thành sát. Chỉ khi nào nữ thi tu thành La Sát, trận pháp sẽ bị phá vỡ. Đến lúc đó oán khí lên đến tận trời, trong thời gian ngắn toàn bộ thành phố Q sẽ xuất hiện vô số cái chết ngoài ý muốn.
Long mạch Trung Quốc có tám nhánh, toàn bộ đều có nguồn gốc ở núi Côn Luân.Trong đó Long mạch phía nam kết thúc ở thành phố Q, Long Đao Cương vừa vặn là chỗ chia cắt long mạch, nếu quỷ môn quan mở ra, phong thủy bị hủy, trực tiếp cắt long mạch thành hai đoạn. Long mạch của Trung Quốc thiếu một nhánh cũng không được, mất một nhánh cũng sẽ ảnh hưởng lớn đến vận mệnh quốc gia.
Trương Cầu Đạo nghiêm trọng nói: “Thế mà có liên quan đến long mạch?!”
“Đó là suy đoán của tôi, có khả năng nữ thi vẫn chưa tu thành La Sát. Cũng có thể cho dù tu thành La Sát cũng không chắc sẽ ảnh hưởng lớn đến phong thủy và long mạch của thành phố Q.”
*La Sát hay Quỷ La Sát (: Rakshasa, Rakshasi, Manushya-Rakshasi) là một loại quỷ quái trong cũng như, đây là một có hình dáng, tính cách của loài người hoặc quỷ thần bất thiện. Trong thần thoại vô chừng này, La Sát và Asura (/ Phi thiên/ Bán thần) đôi khi được thay thế, hoán đổi cho nhau, và trong kinh văn Phật giáo, nhiều khi đồng nhất La Sát và.
Trong kinh văn Phật giáo thường gặp, La Sát là loài hung thần ác quỷ, loài này hình tướng và mặt mày rất ghê gớm, thích ăn thịt người. Nam La Sát có thân đen, tóc đỏ, mắt xanh; nữ La Sát giống như người phụ nữ xinh đẹp, đầy sức quyến rũ, chuyên ăn thịt uống máu loài người, loài quỷ này còn có hình dáng, hoặc là đầu tay người, hoặc có móng chân trâu, hoặc là đầu, đầu, đầu, quỷ La Sát có sức thần thông, có thể bay nhanh ở trong hư không, hoặc đi nhanh trên mặt đất, bạo ác đáng sợ… La Sát gồm có La Sát nam và La Sát nữ hay còn gọi là nữ La Sát.
Trương Cầu Đạo lắc đầu nói: “Sự tình liên quan đến long mạch, dù có phải là suy đoán hay không, tôi đều phải báo cáo lên Hiệp hội Đạo giáo và tổng cục. Thế nhưng Long Đao Cương nằm trên vị trí quan trọng là long mạch, không thể bị người khai phá mới đúng.”
“Cho nên tôi chỉ đoán thôi, có lẽ Long Đao Cương không đủ để ảnh hưởng đến phong thủy của thành phố Q.”
Sau đó Trương Cầu Đạo báo cáo việc này lên Hiệp hội Đạo giáo và Tổng cục, chuyện liên quan đến long mạch, không thể đùa được, đồng thời thông báo cho các ban ngành liên quan. Hiệp hội Đạo giáo phái người đến điều tra tình hình, mà hiệu suất làm việc của chính phủ càng cao, ngay đêm đó đã có người đến cổ trấn ngăn cản việc khai phá Long Đao Cương.
Đáng tiếc, đêm đó vẫn có người bị hại.
Hiện tại đã có bốn người bị giết, tám hòm quan tài trấn thi giờ đã đủ bốn xác.
Trần Dương hỏi: “Tào thiên sư có động tĩnh gì không?”
“Không có.”
Cậu gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Đêm đó, Trần Dương và Trương Cầu Đạo ngồi trong phòng khách trong phòng khách sạn của Hà Thiên Na, chờ Hàng Đầu sư sư tới.
Hà Thiên Na nằm trên giường trong phòng ngủ, cầm lá bùa trong tay nhìn chằm chằm lên trần nhà. Trong phòng chỉ bật một cái đèn nhỏ, ánh sáng lờ mờ kỳ quái. Một lúc lâu sau, cô lặng lẽ đứng dậy, mở cửa phòng ngủ nói: “Đại sư, hình như không có động tĩnh.”
Trần Dương quay đầu lại nói: “Không nhanh như vậy đâu. Quay về nằm tiếp đi.”
“Ừm.” Hà Thiên Na hậm hực quay vào.
Cao Thiên Lượng chậc chậc hai tiếng: “Nếu bảo tôi nằm một mình trong phòng ngủ giống cô ấy, tôi cũng sợ.”
“Hay là anh vào cùng cô ấy?” Trương Cầu Đạo lên tiếng.
Cao Thiên Lượng liên tục xua tay: “Không không, nếu tôi ở đó, tên Hàng Đầu sư kia không đến thì làm thế nào?”
“Không đâu.” Trương Cầu Đạo cất di động, nhìn đồng hồ nói: “Mua một tặng một, tội gì không đến?”
Cao Thiên Lượng: “…”
“Anh Trần, mười hai giờ.”
Trần Dương gật đầu, từ mười hai giờ khuya đến hai giờ sáng là thời gian hung tà nhất. Hàng Đầu sư kia muốn hại Hà Thiên Na thì chắc chắn sẽ hành động trong khoảng thời gian này. Lúc này trong phòng rất yên tĩnh, chỉ bật một ngọn đèn nhỏ mờ mờ, ánh sáng có vẻ rất quỷ dị.
Hà Thiên Na trở mình, nằm nghiêng nhìn ra ngoài cửa sổ. Ban đầu cô còn sợ hãi, dù có Trần Dương và Trương Cầu Đạo canh bên ngoài cô vẫn sợ. Nhưng nằm suốt mấy tiếng đồng hồ mà vẫn gió yên sóng lặn, cô không còn sợ nữa, thậm chí còn muốn gọi bạn bè đánh một ván. Thế nhưng khi cô vừa mới mở game trong di động, bỗng nghe thấy tiếng khóc của trẻ sơ sinh. Hà Thiên Na khựng lại, cẩn thận lắng nghe nhưng lại không nghe thấy tiếng gì nữa. Thế là cô tiếp tục tập trung chơi game, bỗng ngay sau đó, bên tai cô đột nhiên vang lên tiếng khóc thê lương của trẻ sơ sinh.
Tiếng khóc gần trong gang tấc lập tức làm Hà Thiên Na lạnh sống lưng, trái tim nhảy lên đến cổ họng, đập liên hồi. Một bàn tay bé nhỏ đặt lên bả vai cô, hơi thở lạnh như băng thổi đến, cô cứng ngắt quay đầu lại, trước mặt là một gương mặt sưng phù tái nhợt của trẻ sơ sinh, hai mắt trắng dã, làn da đen thùi, miệng toét ra đến tận mang tai, lộ ra hàm răng nanh như hàm cá mập, tiếng khóc sắc bén khó nghe phát ra từ nó.
Hà Thiên Na theo phản xạ muốn hét lên, lại phát hiện dù cô cố thế nào cũng không phát ra âm thanh. Cô thử cử động tay chân cũng không được. Hà Thiên Na cúi đầu, suýt chút nữa bị dọa đến tim ngừng đập. Thì ra cổ tay và cổ chân cô đều bị bàn tay quỷ tái nhợt nắm chặt, truyền đến từng cơn đau nhức. Vì quá kinh hãi mà cô không để ý đến, giờ phút này lại phát hiện, chỗ bị nắm chặt đau đến không chịu nổi.
Chẳng qua dù cô cố kêu cứu thế nào cũng không thể phát ra âm thanh. Tiểu quỷ sau lưng há hàm răng nhọn hoắt, nhằm thẳng vào cổ họng của cô. Con ngươi Hà Thiên Na co rút lại, sống chết trước mắt, cô bỗng bộc phát sức mạnh và trí tuệ, cầm lá bùa trong tay dán lên bàn tay quỷ, khói đen lập tức bốc lên, bàn tay quỷ biến mất, Hà Thiên Na nắm lấy tiểu quỷ dùng hết sức lực ném ra.
Tiểu quỷ “oa” một tiếng, khóc lớn long trời lở đất, ngay sau đó cửa phòng ngủ bị đá tung, Trần Dương cầm kiếm gỗ đào của Trương Cầu Đạo, không nói hai lời ném về phía tiểu quỷ, cắm ngay giữa cổ họng của nó.
Tiểu quỷ kêu lên thảm thiết rồi hóa thành khói đen. Bàn tay quỷ nắm Hà Thiên Na đột nhiên buông ra, rụt vào trong nệm.
“Muốn chạy hả?” Trần Dương cầm sợi dây đỏ đánh cho những tiểu quỷ kia bật trở lại dưới nệm giường, sau đó dùng dây buộc cả đám lại. Bàn tay quỷ giống như cao su, bị kéo ra thật dài ném xuống đất.
Sau đó cậu rút một cành liễu từ sau lưng ra, quất ba phát lên bàn tay quỷ, mấy bàn tay đó lập tức thu nhỏ lại. Lúc Trần Dương đang định quất phát thứ tư, tất cả tiểu quỷ trốn dưới nệm đều chui ra van xin.
Trước mặt cậu là hai tiểu quỷ có ngoại hình như thanh niên, chẳng qua hai tay chúng ngắn nhỏ như bị biến dạng. Hai tiểu quỷ chắp tay quỳ lại Trần Dương, chỉ cầu cậu buông tha cho chúng, vì chúng chưa làm điều gì ác.
Cao Thiên Lượng không hiểu hỏi Trương Cầu Đạo: “Đại sư Trần lấy cành liễu ở đâu ra vậy? Tại sao lại dùng cành liễu?”
Trương Cầu Đạo trả lời: “Bẻ trong sân một hộ gia đình lúc chạng vạng, cành liễu có thể đuổi tà ma, có thể thu nhỏ tiểu quỷ. Vừa rồi anh Trần đánh ba cái lên tay quỷ, làm chúng nó thu nhỏ lại ba tấc (1 tấc = 10cm). Nếu đánh toàn thân thì cả người cũng thu nhỏ lại ba tấc. Đừng thấy chỉ đánh vào thân quỷ, nếu trước khi đầu thai mà không khôi phục thì sau khi luân hồi đầu thai thành cái gì cũng sẽ bị biến dạng.”
Hai mắt Cao Thiên Lượng sáng lên: “Cành liễu có tác dụng tốt như vậy?”
“Đương nhiên, chỉ sợ không nhiều người có thể dùng.” Trương Cầu Đạo lạnh lùng cắt ngang suy nghĩ của Cao Thiên Lượng: “Đuổi tà ma cũng là giết hại, đều tổn hại đến âm đức, địa phủ đều ghi lại cả. Cây liễu là cực âm, âm cực thì dương. Không phải cành liễu nào cũng có thể dùng để đuổi tà ma. Xử lý không tốt cũng không phải chỉ có phạt nhẹ cảnh cáo là xong, mà là trực tiếp đánh quỷ đến hồn phi phách tán, không thể luân hồi, sẽ là tạo nghiệt lớn, đều sẽ ghi chép hết vào sổ sinh tử”. Cao Thiên Lượng ngượng ngùng, xua tay nói: “Tôi cũng không dám đi chạm vào quỷ.”
Một tiểu quỷ quấn lên người đã đủ sợ rồi, trốn còn không kịp, sao có thể chủ động đi tìm quỷ chơi?
Hai mắt Hà Thiên Na ngấn nước, hoảng sợ chưa bình tĩnh lại, đột nhiên thấy mấy người Trần Dương, cô yên tâm nhưng lại hỏng mất khóc lên: “Sao bây giờ mọi người mới đến?”
Cao Thiên Lượng nhanh chóng đến bên cạnh cô nói: “Bọn anh ngồi ngoài phòng khách không hề nghe thấy một tiếng động nào, là la bàn của Trương thiên sư phát hiện vấn đề, cửa mở không được, đại sư Trần mất chút thời gian mới mở được. Em có sao không?”
Hà Thiên Na ngừng nức nở, giơ cổ tay cổ chân ra: “Rất đau.”
Trần Dương nhìn cổ tay cổ chân cô đều bị bóp tới đỏ một vòng, quay đầu nhìn Trương Cầu Đạo. Người sau hiểu ý, lấy một chai dầu hoa hồng trong ba lô ném cho Cao Thiên Lượng.
*Dầu hoa hồng: dùng trong đau xương phong thấp, ngã trật khớp, đau đầu bị cảm ngứa da
Cao Thiên Lượng hỏi: “Đưa cho tôi làm gì?”
“Người ta đau tay đau chân, anh không giúp bôi thuốc à?” Trương Cầu Đạo lại ném một lá bùa cho hắn: “Đeo giúp người ta đi, xua đuổi tà khí. May là không phải bị quỷ hung tà nắm lấy, nếu không phải trừ tà.”
Cao Thiên Lượng đón lấy chai dầu hoa hồng và lá bùa, nghĩ nghĩ một chút lại lấy vài lá bùa đưa cho Hà Thiên Na: “Cho em, anh… Thôi, tự em xoa thuốc đi.”
Tránh việc bị nói là ăn đậu hũ người ta.
Trước kia Cao Thiên Lượng có ý với Hà Thiên Na, đáng tiếc cô không có sắc mặt tốt đối với hắn còn tránh như tránh hổ. Hắn cũng ngừng tâm tư, nhưng dáng vẻ khóc sướt mướt vừa rồi của Hà Thiên Na lại làm hắn động lòng.
Hà Thiên Na nhỏ giọng nói: “Tay em đau quá, anh giúp em đi.”
Cao Thiên Lượng nghe vậy hai mắt sáng lên, cầm chai dầu hoa hồng giúp cô thoa thuốc, động tác cũng vô cùng nhẹ nhàng.
Thấy hai người có tình có ý, Trần Dương xoay lưng lại, tra hỏi hai tiểu quỷ nọ: “Tụi bây nên biết, lệ quỷ lấy mạng người sẽ bị áp giải đến La Phong Lục Cung!”
Hai tiểu quỷ sợ hãi nằm sấp dưới đất, liên tục van xin: “Chúng tôi không có hại người, đó giờ chưa từng hại người. Mong thiên sư hiểu và bỏ qua cho, thật ra bởi vì chúng tôi nhiều năm không có người cúng bái, làm du hồn dã quỷ lâu lắm rồi, trong lúc nhất thời không chống được mê hoặc mới đi vào đường sai. May mà được thiên sư ngăn cản mới không phạm sai lầm lớn, cầu xin hai vị thiên sư cho chúng tôi một cơ hội, đừng báo cáo chúng tôi lên La Phong Lục Cung.”
Chẳng qua Trần Dương chỉ dọa bọn chúng mà thôi, cậu thấy thế bèn nói tiếp: “Ai sai khiến tụi bây?”
Hai tiểu quỷ liếc nhìn nhau rồi nói: “Một thiên sư.”
“Thiên sư? Không phải Hàng Đầu sư sao?”
“…Không giống lắm, tôi thấy ông ta đeo thẻ bài thiên sư.” Tiểu quỷ hơi do dự: “Không dối gạt hai vị thiên sư, thật ra vị thiên sư kia đã bắt đầu mua chuộc du hồn dã quỷ bán mình gần Long Đao Cương từ mấy tháng trước. Có một số… không chống nổi mê hoặc đã hại chết người, trở thành lệ quỷ. Anh em chúng tôi thật sự không có biện pháp, cũng không dám hại người, đây mới là lần đầu tiên chúng tôi nghe theo để duy trì sự sống.”
“Ông ta muốn làm gì?”
“Chúng tôi không biết.”
“Gần đây Long Đao Cương xảy ra chuyện gì? Trước đây cũng có người chết sao?”
“Chúng tôi đã chết mấy chục năm rồi. Chỉ khi có người muốn khai phá Long Đao Cương mới có người chết, còn lại thì không. Nhưng gần đây Long Đao Cương… rất nguy hiểm?”
“Là sao?”
“Không nói rõ được, nhưng có cảm giác rất nguy hiểm.”
Trần Dương gật đầu, hai tiểu quỷ cẩn thận hỏi: “Đại sư, chúng tôi có thể đi chưa?”
“Không được hại người, phải báo cáo tội lỗi với quỷ sai.”
“Vâng.”
Trần Dương phất tay, ra hiệu hai tiểu quỷ rời đi. Sau khi chúng đi rồi, Trương Cầu Đạo lập tức hỏi: “Anh Trần, lúc trước anh làm thế nào mà xác định người hại Hà tiểu thư là Hàng Đầu sư?”
Cậu đưa cho hắn viên đạn giấy bùa ban ngày nhặt được: “Vu thuật Nam Dương, vừa rồi anh cũng thấy tiểu quỷ kia. Người muốn hại Hà Thiên Na hẳn là người nuôi quỷ. Chỉ là không ngờ, Hàng Đầu sư lại dính líu đến thiên sư, hơn nữa còn có khả năng rất lớn là có liên quan đến sự việc ở Long Đao Cương.”
Cái gọi là hàng quỷ, tức là thuật nuôi quỷ ở Nam Dương. Lợi dụng pháp thuật sai khiến hung thi dã quỷ làm việc cho mình, là một môn tà thuật. Trong những con quỷ được nuôi, tiểu quỷ là hung mãnh nhất, chỉ dùng trẻ con chế thành. Thậm chí trong quá trình đó, đứa bé vẫn còn sống, chẳng qua không phải người cũng không phải quỷ, uống máu tươi, tính cách hung tàn. Chân chính nuôi dưỡng thành tiểu quỷ, được gọi là Huyết quỷ.
Tiểu quỷ vừa tấn công Hà Thiên Na cũng không phải là Huyết Quỷ, nếu không đã không thoát được dễ dàng như thế. Có điều chịu đòn vừa rồi của Trần Dương, Hàng Đầu sư điều khiển quỷ chắc chắn cũng bị ảnh hưởng ít nhiều.
*Nam Dương: Cái tên “Nam Dương” nghĩa là “vùng biển phía Nam”, hiện nay có nghĩa thông dụng ám chỉ cộng đồng Hoa kiều sống ở Đông Nam Á, cụ thể là ở Singapore, Philippines, Malaysia, Thái Lan, Indonesia và Việt Nam
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!