Xông Vào Ngõ Âm Dương - Chương 31: Diệp gia 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
85


Xông Vào Ngõ Âm Dương


Chương 31: Diệp gia 4



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nghe nói người đầu tiên đi thám hiểm nhà họ Diệp số 444 bị điên rồi, nhưng thật ra người này đã được chữa khỏi. Chẳng qua phát điên xấp xỉ hai năm mới từ từ tỉnh táo lại. Trần Dương muốn gặp chính là người này, hắn sống một mình lẻ loi trong một chung cư cũ.

Lúc cậu nhấn chuông cửa, một thanh niên gầy yếu ra mở, hắn đứng ở cửa hỏi hai người: “Tìm ai?”

“Hà Đào.”

“Là tôi, tìm tôi có chuyện gì?”

Trần Dương và Độ Sóc liếc nhìn nhau, sau đó nói với Hà Đào: “Chúng tôi đến là muốn hỏi chuyện về nhà họ Diệp số 444.”

Hà Đào im lặng u ám nhìn hai người một lúc, ngay lúc Trần Dương cho là hắn sẽ đóng cửa, hắn bỗng lùi ra sau một bước, nhường đường nói: “Vào đi.”

Hai người vào nhà, Hà Đào ở sau lưng đóng cửa lại, cũng không để ý đến hai người mà trực tiếp ngồi xuống sô pha. Căn phòng rất âm u, trên bàn chất đầy mì tôm, máy vi tính đang phát một bộ phim xưa cũ. Trần Dương chú ý thấy góc phòng có dán bùa, góc tường có một pho tượng giống như là Quan Thánh Đế Quân.

Một lúc lâu sau Hà Đào mới lên tiếng: “Tôi khuyên hai người, đừng hiếu kỳ, đừng ham chơi, đừng đi đến nhà họ Diệp số 444. Không nên xúc phạm thứ kia, coi như hai người không tin quỷ thần cũng nên kính nể những thứ không biết.”

Trần Dương hỏi thẳng: “Anh đã gặp thứ gì ở nhà họ Diệp số 444?”

Hà Đào nhớ lại chuyện cũ, trên gương mặt chết lặng xuất hiện tia dao động, là tuyệt vọng và sợ hãi. Hắn nhìn chằm chằm Trần Dương: “Mấy người không muốn chết thì đừng đi! Đừng đi!”

Cảm xúc của hắn không ổn định, dường như hơi điên cuồng. Có lẽ ở trong viện điều dưỡng hai năm cũng không giúp hắn khôi phục hoàn toàn, gặp phải chuyện gì kích thích sẽ không ổn định được cảm xúc.

Trong khoảng thời gian ngắn, Trần Dương không biết đến hỏi hắn manh mối có phải là quyết định chính xác hay không, chỉ là không đến lại e rằng sẽ bỏ qua đầu mối quan trọng, càng khiến nhiều người mất mạng. Vì vậy cậu chờ Hà Đào khôi phục bình tĩnh rồi mới nói: “Có một sinh viên, học theo anh đến thám hiểm nhà họ Diệp số 444, chết rồi.”

Cả người Hà Đào cứng đờ: “Chết thế nào?”

“Anh nghĩ là chết kiểu gì?”

Hà Đào nhìn lăng lăng xuống mặt bàn, thốt ra mấy chữ: “Hình phạt Tung Mục.”

Quả nhiên hắn biết gì đó. Nhưng điều làm Trần Dương không hiểu chính là, Hà Đào biết được hình phạt Tung Mục từ đâu? Dù sao năm đó không có người chết. Chuyện mang màu sắc thần quái duy nhất là đang phát sóng một nửa thì màn hình tối đen, những người khác la hét chói tai, Hà Đào phát điên mà thôi.

Hắn cười nhạt nói: “Có phải cậu nghĩ lần chúng tôi phát trực tiếp không có thương vong?”

“Anh có ý gì?”

“Lần đó đi tổng cộng bảy người.” Hà Đào cười cười mà như đang khóc: “Cuối cùng chỉ có mình tôi sống sót.”

Con ngươi Trần Dương co rút lại: “Chết sáu người mà không hề có tin tức gì?”

“Không có. Tất cả giống như bốc hơi khỏi thế gian, sáu người chết, bị xóa đi vết tích lúc họ còn sống từng ngày từng ngày. Ngay cả cha mẹ họ cũng không nhớ rõ thì ai sẽ nhớ đến cái chết của họ chứ?” Hà Đào lộ ra vẻ mặt bi thương: “Chỉ mình tôi nhớ rõ.”

Hắn đứng dậy, lấy một tấm hình dưới mặt bàn. Ảnh chụp vào ban ngày, phía sau là một căn nhà hai tầng cũ kỹ. Trong ảnh có tổng cộng bảy người, tất cả đều là sinh viên trẻ tuổi.

“Đây là Lưu Tiểu Quân, đây là Mạch Dung, cô ấy nói chuyện không dễ nghe nhưng kỳ thật rất nghĩa khí. Đây là Sài Minh…” Hà Đào chỉ tên từng người trong ảnh, hơi thương cảm: “Bây giờ chỉ còn tôi nhớ được bọn họ, mỗi lần tôi nhắc đến họ, mọi người sẽ nghĩ là bệnh tâm thần hoang tưởng của tôi tái phát. Chỉ có mình tôi biết, không phải như vậy. Bọn họ thật sự tồn tại, chẳng qua người khác không nhớ, chỉ có người tham gia chuyến đi đến nhà họ Diệp số 444 là tôi còn nhớ rõ mà thôi.”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bọn họ vì đến nhà họ Diệp số 444 mà xảy ra chuyện sao?”

Hà Đào nhớ lại buổi tối hai năm trước, sâu trong ký tức, cảm giác sợ hãi vẫn khắc sâu vào tận xương tủy. Hắn kể lại rõ ràng chuyện đêm đó, ngay cả Trần Dương cũng cảm thấy đáng sợ, có lẽ chuyện này làm cậu nhớ lại khoảng thời gian trước năm mười sáu tuổi, luôn bị ma quỷ quấy nhiễu.

Năm đó, hiệp hội của Hà Đào muốn quay chụp một hạng mục, thế nhưng lại không xác định phải quay cái gì. Có người đề nghị đi đến nơi có mười lời đồn kinh dị của Thượng Hải, phát trực tiếp lên internet.

Mọi người nghĩ đây là ý hay, nhất là sau khi bọn họ trực tiếp một chuyện kinh dị, số lượng fan tăng lên rất nhiều. Sự nổi tiếng của bọn họ từ từ tăng lên theo số lần phát trực tiếp thám hiểm nhưng nơi bị đồn có ma. Bọn họ gần phát trực tiếp xong mười chuyện kinh dị của Thượng Hải, cuối cùng đến lượt nhà họ Diệp số 444.

Lúc đó nhóm người Hà Đào còn nói đùa, tại sao nhà họ Diệp số 444 đứng hàng thứ mười trong mười chuyện kinh dị của Thượng Hải lại không hề có cảm giác tồn tại? Có lẽ không có gì hot, có nên tạo thêm hiệu ứng kinh dị không?

Thế là bọn họ chơi trò gọi quỷ trong căn phòng từng có người chết ở nhà họ Diệp số 444, đương nhiên không gọi được gì. Mọi người tùy tiện tản ra, bảy người tách ra mỗi nơi, Hà Đào vẫn ở trong phòng dưới lầu, vừa phát trực tiếp vừa giới thiệu về ba vụ thảm án diệt môn ở nhà họ Diệp số 444. Sau đó hắn bỗng nghe tiếng bạn học gào thét thảm thiết, kế tiếp, cơn ác mộng chính thức bắt đầu.

Hà Đào đau đớn che mặt: “Tôi ở dưới lầu, không biết bọn họ gặp phải thứ gì. Lúc tôi muốn chạy ra xem chuyện gì, đột nhiên trên đầu vang lên tiếng sột soạt. Tôi cầm di động chiếu lên, phát hiện ngay trên đầu tôi là một người phụ nữ trần truồng nhìn tôi chằm chằm. Ngũ quan hầu như trống rỗng, trên trán có một con mắt dựng thẳng.”

Lúc đó Hà Đào bị dọa sợ, chỉ cần nghĩ nãy giờ hắn ở trong phòng lâu như vậy, trên đầu vẫn luôn có một thứ gì đó quan sát hắn, hắn cực kỳ sợ hãi, té nhào chạy ra khỏi phòng, nhưng lại phát hiện tình trạng thê thảm của bạn học.

Một bên mắt Mạch Dung bị đóng một cọc gỗ thật dài, cọc gỗ lồi ra như hình con mắt. Cả người cô đều là máu, lảo đảo nghiêng ngả chạy vào, một tay tóm lấy Hà Đào đẩy vào tủ: “Đừng lên tiếng, đừng đi ra. Cậu không có xúc phạm… Cậu sẽ không sao.”

Kế tiếp, một bóng người cao lớn xuất hiện, trên mặt là một cái mặt nạ đồng xanh rất đáng sợ. Hắn tóm lấy Mạch Dung đè xuống đất, một tay cầm cọc gỗ, tay kia cầm búa, từng chút đóng cọc vào con mắt còn lại của cô.

Mạch Dung gào thét thảm thiết, đau đớn giãy dụa, nhưng cuối cùng vẫn chết, bị xếp quỳ hướng phía bắc, máu từ hai mắt chảy ra như suối, hai cọc gỗ giống như con mắt.

Hà Đào sợ hãi cực độ, sau khi bóng người kia rời đi, hắn chạy ra khỏi tủ, tìm được các bạn học chết cùng một kiểu. Sau đó hắn chạy ra khỏi nhà, gọi điện thoại cầu cứu. Lúc trở lại lần nữa, căn nhà chỉ có máu đầy đất, không tìm được thi thể bạn học của hắn.

Cảnh sát đến, lúc đầu họ nhận định Hà Đào là hung thủ, sau đó lại chuẩn đoán hắn bị tâm thần hoang tưởng, sau nữa, bọn họ quên mất mấy người Mạch Dung, nhận định lúc đó chỉ có một mình Hà Đào đi vào nhà họ Diệp số 444.

Hà Đào bị đưa vào viện điều dưỡng hai năm, sau khi ra ngoài, tinh thần chán nản nhưng vẫn điều tra rất nhiều về nhà họ Diệp số 444 và kiểu chết của nhóm bạn Mạch Dung.

“Đó là hình phạt của Quỷ tộc đối với người xúc phạm thần Tung Mục, Quỷ tộc Tam Nhãn còn được gọi là tộc Tung Mục, sùng bái con mắt một cách dị thường. Bọn họ mọc con mắt thứ ba, thích đeo mặt nạ đồng xanh Tung Mục.”

Trần Dương hỏi: “Anh xác định bọn họ đều mọc con mắt thứ ba?”

Cậu nhớ Độ Sóc đã nói, dương gian không có con mắt thứ ba bẩm sinh. Không phải bẩm sinh thì chứng tỏ đó là đồ trang sức gì đó. Ở Vu giáo, Vu sư sẽ dán hình con mắt lên trán như vật trang sức, hoặc là vẽ một con mắt, coi nó như thiên nhãn.

“Đúng là người Tung Mục có ba mắt, chẳng qua bọn họ rất ít khi xuất hiện trước mặt người khác, sống ẩn cư rời xa cộng đồng. Vài sử sách có ghi chép, gần nhất là năm Quang Tự ba mươi, có người gặp hai mươi mấy người có ba mắt ở Cẩm Thành. Con mắt thứ ba không phải là bẩm sinh mà là thiên nhãn tự tạo ra.”

*Cẩm Thành là Thành Đô ngày nay, một thành phố tại tây nam Trung Quốc, tỉnh lỵ tỉnh Tứ Xuyên, là thành phố thuộc tỉnh, đông dân thứ năm Trung Quốc (2005). Thành Đô là một trong những trung tâm giao thông vận tải và giao thương quan trọng của Trung Quốc.

Hà Đào lấy ra rất nhiều tài liệu, bày trước mặt Trần Dương. Cậu cầm lên xem, lật đến tài liệu người Tung Mục ba mắt, trên đó ghi tộc người này có tồn tại.

Người Tung Mục cực kỳ sùng bái con mắt, vì vậy khi người trong tộc còn bé, họ sẽ khoét một cái lỗ trên trán, nhét một viên hắc châu vào. Ngày qua ngày, trán nứt ra một khe hở, viên ngọc đen nằm kẹt trong thịt, thoạt nhìn như là con mắt thứ ba dựng thẳng.

Trần Dương lật nhanh qua trang khác, trang tiếp theo ghi chép về lai lịch nhà họ Diệp số 444. Thảm án đầu tiên phát sinh ở đó vào tám năm trước, nạn nhân là một nhà bốn người.

Căn cứ theo khẩu cung của người dân xung quanh, nạn nhân họ Diệp, cả nhà tín ngưỡng La Tổ Giáo rất có thế lực trong dân gian lúc bấy giờ, theo quan điểm hiện tại thì đó là một tà giáo.

La Tổ Giáo thành lập vào những năm Gia Tĩnh, tín niệm Vô vi nhi trị, là một giáo phái rất lớn phát triển vào thời nhà Minh và sau đó là nhà Thanh. Bạch Liên Giáo nổi tiếng chính là lấy La Tổ Giáo làm tổ sư Đạo Giáo, thờ phụng tín niệm Vô vi nhi trị. Theo La Tổ Giáo thờ Vô Sanh Lão Mẫu, là một vị thần do họ tự sáng tạo ra, là vị thần chí cao vô thượng, vị thần mẫu này chính là Đấng Sáng Thế, cứu rỗi thế giới.

*Gia Tĩnh (niên hiệu của vua Thái Tông thời Minh, Trung Quốc, 1522-1566)

*”Vô vi nhi trị” là triết lý của Đạo giáo, được đề cập trong đạo đức kinh. Triết lý này được Lão tử gửi đến những đấng quân vương, mong rằng sẽ tôn trọng người dân, nói đơn giản là trị vì nhưng không phải là áp bức, để người dân tự do sáng tạo, tự do lao động sản xuất, vô vi mà thắng hữu vi.

Sau đó bị Phật Giáo chính thống bài xích là tà giáo.

Hộ gia đình bốn người đầu tiên ở nhà họ Diệp số 444 đều là giáo đồ của La Tổ Giáo, ngay từ đầu, vụ án của bọn họ được định là mâu thuẫn nội bộ giáo phái, sau này vụ án không điều tra được.

Vụ thảm sát thứ hai và thứ ba cũng có một điểm giống nhau, đó chính là cả nhà đều là giáo đồ La Tổ Giáo.

“La Tổ Giáo có quan hệ gì đến Quỷ Tộc Tam Nhãn?” Trần Dương không hiểu, một giáo phái tôn thờ vô vi nhi trị, mà lại dùng hình phạt của Quỷ tộc để trừng trị những người mạo phạm đến thần Tung Mục.

Độ Sóc cầm lấy tài liệu trong tay Trần Dương, lật vài trang rồi nói: “La Tổ Giáo tự lập giáo lý, vài giáo chúng cá biệt tương đối cực đoan, bài trừ và phủ định giáo phái khác, xúc phạm thần Tung Mục rồi bị trả thù là chuyện hoàn toàn có khả năng.”

Nếu đã thành lập giả thuyết như vậy thì hiện tại cần phải tìm hiểu người thi hành hình phạt có phải là người Quỷ Tộc Tam Nhãn hay không. Nói cách khác, bóng dáng cao to đeo mặt nạ đồng xanh tập kích Hà Đào trước kia là thứ gì? Vì sao người bị hắn giết chết, tất cả vết tích ở dương gian đều bị xóa đi?

Hà Đào nói tiếp: “Đây là toàn bộ tài liệu tôi tra được, còn về quái vật đeo mặt nạ đồng xanh, tôi không tra ra. Hoàn toàn không có tài liệu, nhưng tôi biết, hắn vẫn còn trốn trong nhà họ Diệp số 444.”

“Anh biết người bị giết xúc phạm thần Tung Mục như thế nào không?”

“Không tôn trọng, nhục mạ, bất kính.”

“Không rõ ràng.” Trần Dương lắc đầu: “Không nói rõ được hành vi không tôn trọng, trừ phi… Anh không đi lên lầu hai, bạn anh lại đi lên đúng không?”

Hà Đào do dự gật đầu.

Trần Dương đã hiểu, cậu đứng dậy cùng Độ Sóc rời đi, lúc xuống lầu vẫn là cầu thang như cũ. Độ Sóc mở di động chiếu sáng bậc thang dưới chân cho cậu, nghe cậu giải thích nghi ngờ.

Bỗng nhiên lầu trên vang lên một tiếng động nặng nề, sau đó là mấy tiếng nổ mạnh. Trần Dương dừng lại, tự cầm di động chiếu sáng chạy như bay lên lầu: “Em đi xem một chút.”

___________________

*Bạch Liên giáo là tông giáo bí mật hoạt động chủ yếu vào đời -, sùng phụng Vô Sanh Lão Mẫu và Phật Di Lặc, lấy “真空家乡,无生老母” (Hán Việt: Chân không gia hương, Vô sanh lão mẫu) làm chân quyết 8 chữ, cho người ta chỗ dựa về mặt tinh thần, đối với hoàn cảnh khổ sở của lưu dân mà nói, có sức hấp dẫn rất lớn, nên người gia nhập ngày một nhiều.

Vô sanh lão mẫu, còn gọi là Vô cực lão mẫu, Vô cực thiên mẫu, Vô cực thánh tổ… là thần tối cao của nhiều tông giáo vào đời Minh – Thanh, bao gồm La Tổ giáo, Tây Đại Thừa giáo, Kê Túc sơn Đại Thừa giáo, Trai giáo, Văn Hương giáo, Thiên Lý giáo, Nhất Quán đạo cùng Thiên đạo. Vô sanh lão mẫu được cho là do La giáo tổ La Tư Phu sáng tạo ra, theo đó, Vô sanh lão mẫu là mẹ (lão mẫu) của vũ trụ và loài người, do đó bà không có cha mẹ (vô sanh). Vô sanh lão mẫu xếp trên cả ba vị phật Quá khứ Hiện tại Vị lai.

Tốc độ của cậu rất nhanh, sau khi bước vào hành lang, cậu phát hiện cả tầng lầu yên tĩnh đến quỷ dị, tất cả các cánh cửa đều đóng chặt, như một không gian kỳ dị cách ly với bên ngoài. Cậu đá văng cửa nhà Hà Đào, trong phòng vô cùng lộn xộn.

Tiếng rên của Hà Đào truyền đến từ phòng ngủ, Trần Dương chạy đến cửa phòng, trông thấy một người phụ nữ vặn vẹo cơ thể trên trần nhà, mái tóc thật dài quấn chặt lấy Hà Đào, hai cánh tay rất dài, cầm cọc gỗ và búa muốn đóng vào mắt hắn.

Trần Dương cởi sợi dây đỏ trên tay, quất về phía người trên trần nhà, người kia bị đau bèn buông lỏng Hà Đào, oán độc nhìn chằm chằm Trần Dương. Cô ta bỗng nhiên há cái miệng như con rắn, phát ra tiếng “khè khè” cũng hệt loài rắn.

Mái tóc dài dường như có sinh mạng tự động bò về phía Trần Dương muốn cuốn lấy cổ chân cậu. Trần Dương né tránh mái tóc, chạy vào trong tóm lấy Hà Đào, kéo hắn ra khỏi phòng ngủ, sau đó cậu đạp lên tay vịn ghế, linh hoạt nhảy lên nóc tủ quần áo, xoay người quất sợi dây đỏ có xuyên đồng tiền về phía người phụ nữ trên trần nhà.

Thừa dịp người phụ nữ kia quay đầu né tránh, sợi dây đỏ quấn lấy cổ cô ta vài vòng. Bỗng một lọn tóc đâm thẳng về phía Trần Dương, cậu nhảy lộn ngược ra sau tiếp đất, lọn tóc đâm mạnh xuyên qua vách tường. Cậu liếc nhìn qua, lập tức kéo sợi dây đỏ chạy về phía cửa phòng ngủ.

Người phụ nữ tóc dài vùng vẫy không thoát khỏi sợi dây đỏ, hơn nữa đồng tiền cổ dán sát vào cổ cô ả, dương khí trên đó làm da cô ả bỏng rát, đau đớn vô cùng, liên tục phát ra tiếng “xì xì”.

Trần Dương chạy ra ngoài, người kia đơn giản nương theo lực nhằm về phía cậu, mái tóc ùn ùn dài ra tràn ngập khắp căn phòng. Đột nhiên ả xuất hiện trước mặt Trần Dương, gần như là mặt dán mặt.

Hà Đào khó khăn đứng lên, thấy thế hô to: “Đừng nhìn vào con mắt thứ ba của cô ta.”

Nhưng đã chậm, Trần Dương nhìn thẳng vào con mắt thứ ba của ả. Ngũ quan của ả rất nhỏ, nhìn kỹ hầu như là trống không, chỉ là một nhúm bột. Nhưng con mắt thứ ba lại lớn hơn người bình thường một chút, trước giờ đó nhắm chặt, đột nhiên lúc này mở to ra.

Thần trí Trần Dương lập tức trở nên trống rỗng, lúc cậu hoàn hồn, phát hiện bản thân đang vùi đầu vào ngực Độ Sóc. Cậu hoảng hốt lắc lắc đầu, rốt cuộc tỉnh táo lại, ló đầu ra tìm cô ả tóc dài.

Cậu phát hiện ả đang co rút ở góc tường, toàn thân bị xích sắt trói lại. Xích sắt vẫn đang không ngừng co chặt lại, làm cả người cô ả vặn vẹo không bình thường, nhưng lại không nghe thấy tiếng xương gãy.

Dựa theo việc cô ả kéo dài hai tay ban nãy là có thể hiểu được, cả người cô ả không có xương – Không, có thể phần đầu là có.

Trần Dương đứng vững rồi nói: “Anh Độ, buông cô ta ra trước, em muốn hỏi mấy câu.” Cậu vừa ngẩng đầu liền thấy vẻ mặt lạnh lùng kinh khủng của Độ Sóc, làm cậu sợ đến nỗi không dám lên tiếng.

“Anh, anh Độ?”

Cậu cẩn thận gọi một tiếng, hình như Độ Sóc cực kỳ tức giận.

Hắn thản nhiên liếc nhìn Trần Dương một cái, kéo cậu ra sau rồi bước lên một bước: “Có đao không?”

Hà Đào hơi sửng sốt: “Chỉ có dao dưa hấu và dao phay.”

“Lấy ra.”

Chẳng biết tại sao, Hà Đào nghĩ dáng vẻ hiện giờ của Độ Sóc thật đáng sợ. Trên thực tế, vừa rồi lúc gặp Trần Dương, hắn gần như không chú ý đến Độ Sóc. Rõ ràng ngoại hình và khí chất của Độ Sóc càng xuất sắc hơn, nhưng dường như luôn có một màn sương mù bao phủ quanh hắn.

Trừ phi bản thân Độ Sóc muốn được người khác chú ý, bằng không người ngoài sẽ không phát giác mà bỏ qua hắn.

Hà Đào không biết Độ Sóc muốn dao phay hay dao dưa hấu, dứt khoát cầm cả hai ra. Độ Sóc tiện tay cầm dao dưa hấu đi về phía cô ả tóc dài, đi được vài bước hắn bỗng dừng lại, quay đầu nhìn Trần Dương nói: “Đứng yên đừng nhúc nhích.”

Dao dưa hấu

Cậu ngoan ngoãn dạ một tiếng.

Độ Sóc tức giận, cậu phải biểu hiện thật ngoan ngoãn.

Hà Đào đi đến bên cạnh cậu nói: “Vừa rồi rất nguy hiểm, suýt chút nữa cậu bị đóng cọc vào mắt rồi, may mà bạn cậu đến đúng lúc.”

Trần Dương rũ mắt, trong lòng nâng level tức giận của Độ Sóc lên đến max. Phải dỗ dành thật tốt mới được.

Cô ả tóc dài trông thấy Độ Sóc đi đến, sợ hãi cực độ lùi ra sau. Hắn đạp lên đầu cô ả, đẩy phần tóc trên lưng ra, mặt không thay đổi giơ dao lên, không hề nương tay mà chém xuống.

Trần Dương và Hà Đào lén rướn cổ nhìn, vừa mới thấy phần lưng của cô ả, hai người hoảng sợ phát hiện lưng ả rất kỳ dị, trên đó mọc đầy khối u, nhìn kỹ thì thấy mấy khối u này là đầu người.

Mấy cái đầu đang rên rỉ đau đớn.

Gương mặt Hà Đào trắng bệch, bây giờ hắn mới biết âm thanh kia là gì. Hắn vốn nghĩ đó là tiếng ma sát khi cô ả trườn bò, bây giờ mới biết thì ra là tiếng rên của mấy đầu người trên lưng ả.

Cảnh tượng thật sự quá ghê tởm. Hà Đào kiềm nén không được nôn khan vài tiếng, đi qua một bên không muốn nhìn nữa. Bên kia, Độ Sóc tiếp tục chặt bỏ mấy khối u trên lưng cô ả tóc dài, mỗi lần chém xuống, ả lại kêu rên cực kỳ thê lương thảm thiết. Nhưng ả không dám giãy dụa, chỉ có thể vừa kêu rên thảm thiết, vừa bị chém rớt khối u trên lưng, cho đến khi không còn cái nào.

Hà Đào thấy vẻ mặt Trần Dương vẫn bình thường, bội phục không thôi. Cậu xua tay, tỏ ý cảnh tượng này không là gì, trước đây cậu còn thấy mấy cảnh buồn nôn hơn nữa kìa. Hà Đào càng kính nể, mở miệng hỏi: “Vậy rốt cuộc đây là thứ gì?”

“Nữ oán.”

“Dân gian thường nói: Si nam oán nữ. Đàn ông, phụ nữ chết vì tình đều có oán khí rất nặng. Nữ oán chính là phụ nữ chết vì tình, trước khi chết còn cực kỳ đau khổ, thế nên sinh ra oán khi cực nặng, tích tụ lại mà thành. Sau khi thành hình, nữ oán thích ăn thi thể, nhất là thi thể chết vì sợ hãi, bởi vì oán khí rất nặng.” Trần Dương giải thích: “Tôi đoán thi thể bạn học của anh, cùng với hai gia đình vào ở nhà họ Diệp số 444, thi thể không cánh mà bay là do bị nữ oán ăn mất.”

Nhắc đến bạn học, gương mặt Hà Đào trở nên buồn bã.

Trần Dương thấy thế bèn nói: “Muốn giết chết nữ oán phải chém bỏ hết đầu người trên người cô ta. Đầu người đó là của những người bị cô ta ăn thi thể và hồn phách, chỉ cần chặt đứt, hồn phách có thể thoát ly, có thể luân hồi.”

Hà Đào hỏi: “Vậy mấy người Mạch Dung có thể đi đầu thai đúng không?”

“Đúng.”

“Tôi có thể… gặp họ một lúc không?”

Trần Dương không nói gì mà chỉ gật đầu.

Độ Sóc ném dao dưa hấu xuống, quay người đi đến bên cạnh Trần Dương. Cậu cũng tiến lên mấy bước rồi dừng lại, nhìn xuống hai tay hắn, rất tốt, không có vết máu. Thế là cậu vui vẻ nhào vào lòng hắn: “Anh Độ, may mà có anh ở bên cạnh em.”

Độ Sóc ôm Trần Dương, cười một tiếng rồi nhỏ giọng nói: “Nịnh nọt cũng vô dụng. Quên toàn bộ những điều anh dạy em rồi sao? Biết rõ con mắt thứ ba có vấn đề mà lúc chiến đấu lại không chú ý đến. Về nhà phải tự kiểm điểm.”

Trần Dương thấy nói ngọt cũng vô dụng bèn ngoan ngoãn dựa sát vào lồng ngực hắn không nói tiếng nào, âm thầm chờ mong Độ Sóc có thể nhanh nhanh nguôi giận, tốt nhất là đến lúc về thì không còn nhớ gì nữa.

Bên kia, Hà Đào gặp được bạn học, khóc nức nở không thành tiếng. Hắn cảm thấy thật có lỗi, tất cả đều chết, chỉ có hắn là còn sống. Hắn cũng biết, nếu không phải nhờ bạn bè kéo cô ả tóc dài lúc nãy, hắn đã sớm bị ả giết chết, sao có thể chờ đến lúc Trần Dương đến cứu?

Bạn bè của Hà Đào chỉ im lặng nhìn hắn, không nói tha thứ cũng không an ủi, chỉ mỉm cười nhìn hắn, sau đó tiến lên ôm hắn rồi rời đi.

Căn phòng khôi phục yên tĩnh, Hà Đào ngẩng đầu hỏi Trần Dương: “Bọn họ sẽ đi đầu thai đúng không?”

Trần Dương không thể nói, dù vào địa phủ cũng không chắc có thể đi đầu thai luân hồi, có điều bạn của Hà Đào không phải là người đại gian đại ác, đúng là có thể đi đầu thai. Vì vậy cậu gật đầu nói: “Anh có thể cầu phúc tích đức cho bọn họ.”

Hà Đào gật đầu: “Tôi sẽ làm vậy!”

Cậu lại nói tiếp: “Chuyện nhà họ Diệp số 444, anh quên hết tất cả đi, bắt đầu lại cuộc sống mới.”

Hà Đào gật đầu, che mặt nghẹn ngào.

Trần Dương và Độ Sóc ra về, lần này rất thuận lợi. Thế nhưng suốt đoạn đường Độ Sóc đều im lặng, vẻ mặt lạnh lùng, hiển nhiên còn chưa nguôi giận. Cậu ngẩng đầu, nhìn chằm chằm một bên mặt hắn một lúc rồi yếu ớt nói: “Anh Độ, em sai rồi.”

“Ừ.”

“Anh Độ, không phải là em không chú ý. Chỉ là em nghĩ anh ở ngay bên cạnh nên mới không sợ.”

Độ Sóc không nói lời nào, điều này chứng tỏ Trần Dương còn có cơ hội thuyết phục hắn, làm hắn nguôi giận.

“Nếu anh không ở bên cạnh, em thật sự sẽ không lơ là như vậy. Anh Độ, anh ở đây em mới cảm thấy an toàn, thật đó.” Trần Dương rướn người hôn lên cằm hắn, chân thành và lấy lòng nói: “Tin em đi, ông xã!”

Độ Sóc hơi híp mắt, bàn tay ôm bả vai Trần Dương đổi thành vuốt ve cổ cậu.

Kết hôn sáu năm, cậu biết đây là biểu hiện tâm trạng hắn đã tốt lên. Vì Độ Sóc thích nghe Trần Dương gọi “ông xã”, nhưng cậu lại xấu hổ, chưa bao giờ chủ động gọi như vậy.

“Gọi một lần nữa.”

“Ông xã.”

Độ Sóc híp mắt, khóe miệng cong lên: “Trở về kiểm điểm.”

“Vẫn còn tức giận sao?”

“Ôn tập thuật pháp một lần, không cần viết kiểm điểm.”

“… Ừm.”

Đuối lý.

_____________

Tối qua tui làm gần xong c33 rồi, chỉ còn chú thích nữa thôi, thế là tui tắt đi ngủ. Hôm nay mở lên thì báo lỗi k mở dc, chương đó “chỉ” hơn 8k chữ thôi, mấy “chục” trang word thôi mà. Tui cần phải nghỉ ngơi bình tâm lại. Cầu an ủi chái tym nhỏ máu 〒_〒

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN