Nam Thần Lạnh Lùng - Chương 14: HÔ..HÔ HẤP NHÂN TẠO SAO?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
77


Nam Thần Lạnh Lùng


Chương 14: HÔ..HÔ HẤP NHÂN TẠO SAO?


\”Em không sao chứ ?\”

Giọng phó tổng hỏi tôi, hóa ra anh ấy vẫn ngồi đây từ nãy

\”Dạ, em không sao! Mà..anh không phải đi tiếp khách sao ạ. Nghe nói những nhà thiết kế nổi tiếng hôm nay cũng có mặt ở đây\”

Sau câu hỏi của tôi, anh ấy ngửa người ra chiếc ghế rồi cười nhẹ

\”Không cần, cũng chỉ là ra mẫu thiết kế mới thôi. Tháng nào chẳng có\”

\”Vậy ạ.\”

Tôi đắn đo không biết có nên hỏi chuyện lúc nãy không! Nhưng nhỡ anh ấy không biết thì sao nhỉ

\”À phó tổng, em hơi tò mò một chút\”

Anh ấy cong môi lên:

\”Em cứ nói đi\”

\”Ừm…anh có biết cô gái vừa rồi không ạ? Là Gia Hân đó\”

Anh ấy khẽ đưa mắt nhìn về hướng vừa sảy ra chuyện, như nhớ lại điều gì đó rồi nở nụ cười bí ấn

\”E nói tiếp đi\”

\”Dạ. Em muốn hỏi: …Đó là em gái Thiên Nam sao anh?\”

Anh ấy chợt ngừng cười:

\”Thiên Nam? Em biết cả cậu ta sao?\”

Tôi vội phủ nhận:

\”À Dạ không, em chỉ hỏi vậy thôi\”

Cái tên này, cứ thích vòng vo nhờ

\”Đúng rồi, là em gái cậu ta. Sao vậy? Tò mò lắm hả\”

Đương nhiên là tò mò rồi:

\”À Dạ vâng\”

Tôi liếc mắt đăm chiêu, nghĩ lại chuyện nãy vẫn còn tức con nhỏ Gia Hân đang ghét :

\”Mà em muốn đi xem mẫu thiết kế một chút,phó tổng anh ngồi lại đây nhé\”

\”Ok, anh cũng có chút việc phải đi. lát gặp lại em sau\”

\”Dạ. Chào anh ạ\”

Tôi cầm ly rượu vang đứng dậy, do sự kiện được tổ chức ngoài trời nên không khí rất tốt. Đi xem mẫu Thiết kế chỉ là cái cớ chứ thực ra tôi muốn thăm quan nơi này một chút.

Wa, cảnh vật thật là tuyệt. Buổi tối ở đây mà lung linh huyền ảo quá. Tôi tiến đến phía hồ bơi, làn nước xanh mướt phả chiếu hình ảnh những chùm đèn bên trên lại , khiến nó đẹp mê hồn

\”Lại gặp nhau rồi\”

Giọng 1 người con gái vang lên, âm thanh này tôi không quen lắm. Lại gặp? Tôi giật quay lại.

\”À hóa ra là Gia Hân tiểu thư, tôi còn tưởng là ai\”

Gia Hân đứng trước mặt tôi cong môi lên vuốt ve mái tóc:

\”Không ngờ người nhạt nhẽo như cậu lại có thú vui đi ngắm hồ bơi nhỉ\”

Ý gì đây! Muốn đả kích tôi hả? Đúng là anh nào em nấy, tôi vẫn giữ khuân mặt bình thường

\”Chẳng phải Gia Hân tiểu thư cũng đang đứng đây đó thôi, Hazzi. Hóa ra cậu cũng nhạt toẹt thật \”

Tôi che miệng cười, con nhỏ đó lại được một phen tức nổ mắt. Nhưng lần này có vẻ có kinh nghiệm hơn con bé lấy lại bình tĩnh nhanh rồi cười :

\”À, nãy anh trai tôi đã mắng tôi một trận vì làm… Mà cậu tên gì rồi nhỉ?\”

Con nhỏ này tự nhiên lại đổi gió nói cái giọng ăn năn này là sao!

\”À, giới thiệu với Gia Hân tiểu thư tên tôi là Vũ Hà Chi\”

Con nhỏ đó tiến lại phía tôi:

\”À, ra là Hà Chi cô nương . cậu quen anh trai tôi đúng không. Anh tôi đã nhắc nhở tôi không được động đến cậu, tôi cũng hối hận vì hành động lỗ mãng của mình lắm. Vậy nên rất muốn xin lỗi cậu\”

Cái thái độ này…. Tôi phải cẩn thận hơn mới được. Loại người này thì làm gì có chuyện muốn xin lỗi. Tôi cười nhẹ:

\”Có gì đâu, chỉ là một chuyện nhỏ nhặt thôi.. tôi đã quên từ lâu rồi\”

Đúng vậy, Hà Chi đây đã quên rồi tự nhiên nhìn thấy cái bản mặt cậu tôi mới nhớ lại thôi.

\”Xin lỗi cậu, cậu đúng là người nhân từ mà. Chúng ta có thể làm bạn được không? Tôi thật sự rất muốn kết giao với những người có trái tim như cậu \”

Tim thì ai mà chẳng có, nực cười thật.
Gia Hân đã đứng trước mặt tôi, cánh tay con nhỏ dơ ra để bắt. Rốt cuộc có ý gì đây! Nhưng vẻ mặt đó tôi không thể nhận ra. Thôi cũng được, coi như nể mặt Thiên Nam.

Mặt Gia Hân vẫn cười nhẹ, cánh tay đó vẫn đang đợi tôi.

\”Cậu vẫn chưa tin tôi sao, tôi thật lòng đó\”

Được thôi, chắc con nhỏ này chẳng dám làm gì ở đây đâu. Tôi dơ ra nắm lấy, vừa cầm vào thì bất ngờ con nhỏ đó thay đổi sắc mặt dùng hết sức đẩy mạnh tôi ra phía sau. Do chủ quan lại thiếu để phòng nên tôi không thể phản ứng kịp.

\”Tủm\”

Cả người tôi rơi xuống hồ bơi,

\”Hà Chi cô nương, thật sự là cô quá ngây thơ mà. Hazzi thật thất vọng\”

Oái, con nhỏ này! Dám đánh lén tôi. Cả người tôi bất ngờ bị chìm xuống dưới hồ cộng thêm buổi tối nên nước ở đây rất lạnh khiến tôi hơi sốc . chân tôi đã chạm đến đáy, tôi dùng lực của cả cơ thể đạp mạnh xuống rồi khẽ uống lượn lên trên.

Đang định vào bờ thì một ý nghĩ lóe trong đầu tôi,

Cứ vậy đi. Nhân cơ hội này tôi sẽ dạy cho con nhỏ đó một bài học, cứ để cho cô ta đắc ý chút đi

Tôi giả vờ như bị sặc nước, mặt mũi tái lại:

\”Ặc…ặc.. Gia…Hân. Cậu giỏi lắm. Có ai không…. Cứu…cứu…\”

Tôi hét ầm lên, con nhỏ đó nhìn xung quanh hoảng loạn. Rồi quay lại cười

\”Giờ này mọi người đã đi xem mẫu thiết kế rồi, làm gì còn bận tâm đến loại người như cô nữa . cho cô biết động đến Gia Hân này sẽ có kết quả ra sao\”

\”Cứu …với…cứu với.\”

Ngâm nước dưới này lạnh chết đi được, váy tôi thì hơi mỏng nữa. Sao vẫn chưa có ai nhỉ, tôi cứ hụp xuống rồi lại ngoi lên. Muốn cười mà lại phải nín.

\”Có ….ai…không? Asááááá. Cứuuuuu\”

Tôi cứ vùng vẫy như vậy cho đến khi:

\”Tủm\”

Hình như Có người rồi. Bỗng từ phía bờ bên kia, ai đó đã nhảy xuống nước . Kệ đi tôi giả vờ ngất úp mặt xuống mặt hồ

Một bàn tay ôm lấy eo tôi, chân người đó liên tục đạp mạnh cố hết sức để đưa tôi vào bờ, là ai vậy nhỉ. Mùi hương này, không quen chút nào

\”Anh Hai\”

Anh hai? Tiếng Con nhỏ Gia Hân thốt lên. Chẳng lẽ là Thiên Nam? Sao lại là cậu ta? Hazzi, mình thật không thích tí nào mà

Lúc nằm trên bờ tôi nghe thấy tiếng rất nhiều người, chắc nãy tôi hét hơi to haha. Sắp có trò vui xem rồi đây

Thiên Nam lay mặt tôi:

\”Hà Chi, Hà Chi. Cậu tỉnh lại đi\”

Tôi có ngu đâu mà tỉnh, muốn trách thì trách em gái cậu ý.

\”Hình cô ấy ngất rồi\”

\”Chắc bị sặc nước \”

\”Có chuyện gì vậy nhỉ\”

Đúng rồi, cứ bàn tán rôm rả lên đi. Tôi cười thầm trong lòng. Nhưng sao lạnh quá, tôi sắp run lên rồi

\”Hàààà Chiiiii\”

Oái, là giọng Bảo Trà. Tiếng hét cậu ấy khiến tôi suýt chút nữa giật mình Cầu mong con nhỏ này đừng phá vỡ kế hoạch của tôi.

Bảo Trà lay lay tôi

\”Hà Chi cậu tỉnh lại đi? Có chuyện gì với bạn tôi vậy?\”

Giọng Thiên Nam thều thào không thành tiếng chắc vì lạnh

\”Cậu ấy bị ngã xuống hồ \”

\”Sao? Ngã xuống hồ bơi!\”

Bảo Trà à, cậu tỉnh táo chút đi rồi cậu muốn gì Hà Chi này cũng chiều hết mà. Làm ơn làm ơn

\”Bạn tôi không biết bơi, là ai? Là ai đã đẩy cậu ấy xuống đó.\”

Tiếng Bảo Trà gào ầm lên giận dữ, hú hồn thật. May mà con nhỏ hiểu ý tôi, căn bản là tôi đã diễn trò này rất nhiều lần nên dù có kém thông minh thì cậu ấy vẫn còn nhớ.

Bỗng tôi nghe bên tai có tiếng xì xào :

\”Tổng giám đốc đến kìa\”

\”Đúng là tổng giám đốc rồi, mọi người mau tránh ra đi\”

\”Chào tổng Giám đốc ạ\”

Tổng…tổng…. Chết tiệt sao không đâu lại xuất hiện tên đó chứ. Để cậu ta nhìn thấy bộ dạng tôi kiểu này…hazzi.

\”Tránh ra\”

Tiếng Thiên Dương lạnh ngắt vừa vang lên

Tôi biết ngay mà, thể nào tên này cũng động chân động tay. Cậu ta lay lay tay tôi

\”Vũ Hà Chi\”

Có cần phải gọi ầm lên thế không tên điên kia, thật là phiền phức mà

sao tự nhiên lại ấm vậy. 1 chiếc áo nào đó được đắp qua người tôi. Ôi mùi hương anh đào thơm quá. Hình như là Thiên Dương đã cởi chiếc áo trên người ra cho tôi

Giọng Thiên Nam vẫn còn run run:

\”Cậu ấy bị Gia Hân đẩy xuống hồ, tôi đến nhưng không kịp\”

Hả? Tôi có nghe nhầm không? tên Thiên Nam đó không ngại mà vạch trần em gái mình ở đây sao! Mà Cái thằng cha này vừa nói gì vậy? Tôi đã chết đâu mà bảo không kịp

\”Anh Hai, là tại cô ta…\”

\”Im ngay\”

Woa, anh trai quát em gái như chém chả luôn, Gia Hân bị Thiên Nam đó chặn họng thì không dám ho he gì nữa

Bảo Trà của tôi được đà cũng xẵng giọng :

\”Tôi biết ngay mà, vì chuyện lúc nãy mà cô tính trả thù bạn tôi đúng không? Đồ độc ác. Hà Chi mà có chuyện gì Tổng Giám đốc sẽ không tha cho cô đâu\”

Bảo Trà ơi cậu giết tôi luôn đi. Tự nhiên lôi tên đáng ghét đó vô đây chi! Mắc gì tôi liên quan đến hắn

\”Thiên Dương, Hà Chi có vẻ không ổn mau đưa cô ấy đến bệnh viện ngay thôi\”

Đúng rồi, mau đưa tôi rời khỏi chỗ này đi. Ám lắm rồi

\”Nhưng Hà Chi bị ngã xuống nước, trước tiên chúng ta nên hô hấp nhân tạo cho cậu ấy trước \”

Hô hấp nhân tạo? Bảo Trà đáng ghét. Cậu câm ngay miệng lại cho tôi . huhu, sao tôi lại có con bạn khốn nạn như vậy chứ. Mặc dù tôi yếu môn sinh. Nhưng tôi cũng biết hô hấp nhân tạo là làm những gì mà

\”Đúng rồi, nếu không tôi sợ đưa đến bệnh viện không kịp mất \”

Vui rồi, không biết thằng cha nào bên ngoài lại thêm chút mắm muối vào nữa. Tôi thực sự rất muốn bật dậy để đạp chết hết lũ này mà

Huhu, là tay đứa nào đang đặt lên ngực tôi vậy, tôi đang bị sỉ nhục. Đúng là một sự xúc phạm lớn mà. Bàn tay đó đẩy mạnh xuống nhiều lần. Tôi phải thật bình tĩnh để không bị ho ra.

Không sao không sao, chỉ là hơi khó thở chút thôi chắc chịu được.

Ối mẹ ơi, ai đang làm gì với cái miệng tôi vậy nó đang được mở ra từ từ kìa. Làm ơn, làm ơn đừng đụng tới nó . ông trời ơi cứu con, cứu con

Tôi cảm nhận được ai đó đang tiến đến rất gần người tôi, hơi thở đã không còn xa chút nào.

Đừng mà, huhu. Là môi đứa nào? Môi đứa nào đang chạm vào môi tôi…đây rõ ràng không phải là hô hấp mà. Tôi nguyền rủa người đã sáng lập ra phương thức hô hấp này.

Người chạm vào môi tôi chắc vừa uống rượu vang xong tôi còn cảm nhận được vị ngọt ngọt, phả phất vào miệng tôi làn hơi mát của bạc hà. Đôi môi này mềm mại

\”Ặc ặc..\”

Tôi liên tục bị thổi luồng không khí mạnh vào miệng nên không thể chịu được đã ho lên

\”Hình như cậu ấy tỉnh rồi\”

Tiếp tục ngất cũng không phải cách hay, chỉ khiến mình bị mất mặt thêm thôi.

Tôi khẽ mở mắt ra Khuân mặt Thiên Dương đập ngay vào mặt tôi, vậy là sao? Là sao? Huhu. Tôi đã hy vọng đó là Bảo Trà hoặc đứa con gái nào khác cũng được. Vậy mà lại là tên Thiên Dương.

\”Hà Chi, cậu tỉnh rồi à?\”

Thiên Nam vội vàng hỏi tôi, tôi giả vờ ngơ ngác mệt mỏi. Ho thêm chút nữa cho giống

\”Ặc…ặc..Tôi…\”

Ánh mắt của Thiên Dương khiến tôi không nói thành lời, nhìn gì mà nhìn. Hãy đợi đấy tôi sẽ trả thù. Đồ biến thái.

\”Tôi xin lỗi, mong cậu đừng để bụng chuyện Gia Hân. Là tại tôi không dạy dỗ nó cẩn thận\”

Ai za, tên này có vẻ rất nghiêm khắc với em gái cậu ta. Thôi chêu vậy có quá đáng không nhỉ. Kệ đi haha

\”Không sao, tôi có trách gì đâu. Tại tôi bất cẩn nên mới bị cô ta đẩy xuống hồ thôi\”

Gia hân không phục lên giọng :

\”Cậu… Rõ ràng cậu cũng… \”

\”Gia Hân\”

Tiếng quát của Thiên Nam lần này như không có tầm ảnh hưởng với con nhỏ đó

\”Anh Hai, anh là anh em hay là anh trai của cô ta vậy. Rõ ràng cô ta không sao nữa rồi. Cô ta là ai mà anh dám quát em chứ?\”

Thiên Nam nhìn Thiên Dương:

\”Tôi về trước đây (quay sang Gia Hân nghiêm túc ) em đi theo anh\”

Thiên Nam cầm chiếc áo vest ướt nhẹp đi trước, Gia Hân vùng vằng không quên lườm tôi 1 cái rồi theo sau

Vậy là đã loại được cái gai trong mắt, nhưng tôi vẫn không hiểu lắm với cách cư xử của Thiên Nam. Tôi thật…

\”Hà Chi, cuối cùng cậu cũng chịu tỉnh\”

Tiếng Bảo Trà reo lên, tôi mà biết tôi vừa nghĩ gì tôi chết liền.

Tôi khẽ nheo mắt ám hiệu cho con nhỏ im lặng rồi ngồi dậy

\”Xin Lỗi đã làm ảnh hưởng đến buổi tiệc của mọi người, là tôi bất cẩn quá. Thật sự xin lỗi \”

Tôi cúi người tỏ vẻ ăn năn quay xung quanh

Giọng mọi người vang lên:

\”Không sao đâu. Cô ổn là tốt rồi\”

May quá, công nhận mình diễn đạt thật. Ánh mắt tôi đang đưa đưa rồi dừng lại ở Thiên Dương, quên mất bây giờ cậu ta là tổng Giám đốc. Nhất là trong những hoàn cảnh này phải thật lễ độ. Tôi gập người xuống

\”Tổng Giám đốc, xin… \”

\”Đi theo tôi\”

Nói rồi cậu ta mặt lạnh tanh đứng dậy, chết mẹ tôi rồi. Đừng bảo cậu ta đoán ra là tôi đóng kịch nhé, tên này thông minh lắm.

Bảo Trà ghé vào tai tôi:

\”Đi bình an nhé\”

\”Tôi sẽ cố\”

Tôi đứng dậy lững thững theo sau, tiếng mọi người lại bàn tán:

\”Có chuyện gì vậy nhỉ\”

\”Hình như tổng giám đốc nổi giận \”

\” Đó là ai vậy nhỉ\”

\”Chẳng hiểu chuyện gì nữa \”

Thiên Dương tiến đến 1 trong những căn phòng treo mẫu thiết kế, đi vào trước cậu ấy vẫn đang đứng ở cửa đợi tôi. Tôi e ngại bước vào

\”Rầm…\”

Tiếng đóng cửa khiến tôi muốn rụng tim

\”Đi vào thay đồ rồi ra đây\”

Tôi vẫn chưa hoàn hồn, đúng rồi tôi quên mất là mình vẫn đang mặc đồ ướt.

\”Nhưng tôi không có quần á…\”

Cậu ấy cắt ngang lời:

\”Chọn một bộ rồi vào thay đi\”

Thiên Dương vẫn đang đứng trước mặt tôi nghiêm nghị. Tôi khẽ nhìn xung quanh, công nhận nhiều quần áo thật. Nhưng tôi được phép mặc nó sao. Kệ đi, mình phải thực hiện ngay trước khi tên đó nổi giận.

Tôi đi dọc thanh treo đồ rồi chọn 1 chiếc váy sơ mi trắng nhanh chóng để thay,

Ôi hú hồn, tôi vừa bước ra khỏi chiếc rèm đã thấy Thiên Dương đứng ở trước mặt.

\”Tổng Giám đốc, tôi xong rồi \”

Cậu ta chẳng thèm nói gì rồi ngồi xuống chiếc ghế cạnh đó xong quay lại nhìn tôi. Đúng là thấy ghét.

\”Ngồi đi\”

\”Thôi tôi đứ…\”

\”Ngồi xuống \”

Tiếng quát mạnh khiến tôi vội ngồi luôn. Ức chế thật, nếu cậu ta không phải giám đốc tôi thề sẽ xả cho tên này một trận. Dám dọa nạt tôi

Cậu ta nhìn tôi rồi chớp nhẹ mắt đúng theo kiểu phong cách thiếu gia.

\”Cậu giỏi lắm\”

Tôi như bị chột dạ không dám ho he gì

\”Cậu dám giả vờ ngất, cậu có biết vì cậu mà cả sự kiện nhốn nháo lên không?\”

Cậu ta đã biết rồi, hazzi. Sao tên đó lại đoán ra nhỉ rõ ràng tôi diễn rất tốt mà. Tôi chống chế :

\”Ai…ai bảo tôi giả vờ. Cậu cũng thấy là tôi đã bị ngã xuống dưới hồ nước mà. Tôi còn không… Không biết.. Bơi\”

Giọng tôi hạ tông từ từ, Ánh mắt đó vẫn lạnh lùng nhìn sang, nó như hàng trăm phát không phải hàng nghìn phát dao đang xuyên thấu tâm can tôi vậy.

\”Năm 2016 cậu đã dành huy chương vàng trong môn bơi lội, vậy cái hồ bơi nhỏ bé đó lại làm cậu ngất được sao?\”

Tôi đứng hình khi bị nói trúng tim đen, nhưng sao hắn lại biết rõ vậy? Tên này rõ ràng là có điều tra tôi mà.

\”Là tại con nhỏ đó cố tình hại tôi trước. Tôi chỉ là tương kế tựu kế thôi. Cậu làm gì cứ phải gắt lên với tôi vậy. Lẽ ra cậu nên hỏi tôi xem tôi có bị đau không? Có bị thương hay bị sặc nước không mới đúng. Đằng này cậu chỉ biết trách rồi moi móc quá khứ của người khác, ừ đúng rồi là tôi giả vờ ngất đấy. Cậu hài lòng chưa \”

Tôi không chịu được mà cứ tuôn ra một tràng như vậy..cậu ta vẫn giữ nguyên sắc mặt từ đầu rồi thốt lên cậu lanh tanh:

\”Thì sao?\”

Tôi khẽ cười nhạt, Thì sao? Đúng rồi. Chuyện của mình như vậy thì sao chứ!

Cậu ta tiếp tục nói:

\”Cậu lúc nào cũng gây ra rắc rối, hết lần này đến lần khác cậu nghĩ tôi không biết sao? Nếu cậu không xen vào chuyện của Gia Hân liệu có ra nông nỗi này không ? Lúc nào cậu cũng muốn tỏ ra mình là anh hùng rồi chỉ chuốc lấy thất bại cho bản thân mình thôi\”

Vài giọt nước mắt tôi đã rơi, cậu ta vừa mắng và gắt lên.

\”Đúng rồi, tôi là người luôn gây ra rắc rối. Tôi là người luôn luôn thất bại đấy. Vậy thì sao. Cuộc sống của tôi có như thế nào thì cũng không liên quan đến cậu. Vậy nên mong tổng giám đốc đừng nên quan tâm.\”

Tôi vừa nói vừa khóc rồi đi ra ngoài luôn. Được lắm Thiên Dương, cậu đã tuyệt tình với tôi như vậy.

( tg bật mí chút:tất cả nhấn mạnh lại Tất Cả những hành động của Thiên Dương làm là đều có lý do nha)

Tôi vừa ra đến cửa thì gặp Thiên Nam, tôi vội lau đôi mắt ướt đẫm của mình. Tôi không có ý chào hỏi nhưng đôi chân dừng lại khi nghe Tên đó mở lời

\” chuyện cậu với Gia Hân cãi nhau Thiên Dương đã nhìn thấy rồi, còn nữa. Phó tổng Giám đốc… Tốt nhất cậu đừng nên dính lứu tới. Đó là kẻ thù lớn nhất của Thiên Dương . Hồi nãy cậu nói chuyện với tên đó. Thiên Dương đã không rời mắt khỏi hai người\”

Phó tổng ? Kẻ thù sao? Hờ kệ mẹ hắn. Giờ tôi chẳng thèm quan tâm nữa. Tôi lờ đi rồi bước nhanh rời khỏi nơi này

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN