Nam Thần Lạnh Lùng
Chương 15 : ỐM À, KỆ CẬU TA
Tôi khẽ ngõ vào đầu mình một cái, thật đãng trí quá mà. Tôi lại quên bộ đồ vừa thay ra ở trong đó rồi. Giờ tính sao? Tôi ngước lại căn phòng, quay lại lấy sẽ đụng mặt với cậu ta, nhưng kia là phòng treo mẫu thiết kế của công ty mình để đồ ở đó sẽ không ổn.
Hazzi, lần nào cũng vậy. Mình chẳng bao giờ chịu nhớ chuyện gì cả. Tôi cau có vừa đi lại phía cửa phòng khi nãy. Cầm nhẹ vào cánh tay kéo của cửa tôi ngập ngừng. đang định mở thì giọng Thiên Nam vang lên bên trong
\”Thiên Dương. Có chuyện gì vậy?\”
Tiếng nói lạnh lùng của Thiên Dương đáp lại:
\”Sao?\”
\”Tôi thấy Hà Chi khóc lóc chạy ra ngoài, 2 người vừa cãi nhau à?\”
giọng Thiên Nam tiếp tục vang lên:
\” bộ có chuyện gì sao? không phải cậu lại mắng mỏ cô ấy chứ?\”
\”Tôi không quan tâm \”
Không quan tâm? Tay tôi nắm chặt hơn vào cửa. Được lắm Thiên Dương, cậu đúng là khốn nạn mà.
\”Mà…khi nãy, tôi đã nói chuyện của cậu với Quốc Thiên rồi. \”
\”Nói gì?\”
\”Yên tâm, tôi chỉ bảo với cô ấy Quốc Thiên là kẻ thù của cậu thôi, chứ chưa nói cậu ta là con riêng của mẹ kế cậu\”
Con riêng của mẹ kế? Phó tổng? Ôi trời! Chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra nữa tôi khẽ bịt miệng mình lại.
\”Có liên quan gì đến cô ta đâu\”
Cô ta? Cậu ấy vừa gọi mình là cô ta kìa, tôi cười nhạt. Ờ đúng rồi. Chuyện của cậu thì có liên quan gì đến tôi. Hay lắm, thù càng thêm hận.
Phải mất vài phút để tôi lấy lại bình tĩnh mới có thể đứng thẳng được. Dù sao mình vẫn phải vào đó, cứ coi như không nghe không nhìn thấy gì là được. Thiên Dương đáng ghét, mình cậu biết lạnh lùng thôi sao. Hà Chi này cũng làm được nhé.
Tôi vặt mạnh cái tay cầm rồi mở cửa ra,
\”Vũ Hà Chi, cậu chưa về sao\”
Là Thiên Nam hỏi, tôi im lặng mặc kệ. Tôi tiến vào phía phòng thay đồ vừa rồi cũng chẳng thèm để ý sắc mặt 2 tên kia.
Xong rồi, tôi đang xách túi đồ ra ngoài thì Thiên Nam trầm ngâm nhìn tôi lo lắng :
\”Hà Chi, cậu bị sao vậy?\”
Không được trả lời, nhất định mình không được lên tiếng. Tôi cứ thế mà tiến ra phía cửa
\”Vũ Hà Chi\”
Dám đọc cả họ và tên tôi lên thì chỉ có tên đang ghét Thiên Dương thôi, tôi giả vờ không nghe thấy cứ bước đi. Sắp ra đến nơi rồi cố lên
\”Nếu không đứng lại thì ngày mai cậu không cần phải đi làm nữa\”
Hay rồi, không biết làm thế nào nên lấy bát cơm người khác ra chêu ngơi đây mà. Tôi biết thằng cha này khốn nạn đến mức nào mà. Tôi bóp mạnh vào chiếc túi tức giận quay lại,
Trọng Dương? Đúng nó oai thật, to thật. nhưng không làm ở đó thì đã sao? Với học thức của tôi thì xin vào đâu mà chẳng được. Là hắn đã tuyệt tình trước chứ đâu phải tại tôi.
\”Cậu quá đáng lắm rồi đấy, hết lần này đến lần khác cậu tìm cách đuổi việc tôi. Được, nếu cậu muốn thì cứ việc làm theo ý cậu.. Tôi cũng chán chẳng muốn nhìn thấy cái bản mặt cậu nữa rồi. Nơi nào có cậu thì Hà Chi này sẽ không thèm đếm xỉa đến được chưa\”
Thiên Nam đẩy đẩy tay tôi
\”Hà Chi, cậu nói gì vậy\”
Tôi vung tay cậu ta ra:
\”Buông tôi ra, cậu thì biết gì\”
Thiên Dương lúc này tiến gần lại phía tôi:
\”Cậu nói tôi hết lần này đến lần khác đuổi việc cậu? …vậy sao cậu không hiểu cảm giác của tôi?\”
Cảm giác? Tự nhiên nói cảm giác ra đây chi! Tôi lùi lại vài bước trừng mắt lên:
\”Đúng vậy?\”
Cậu ta đang nhìn tôi, ánh mắt đó rất khó hiểu. Nói đúng hơn từ trước đến nay tôi chẳng bao giờ hiểu cậu ta định nói gì, đôi mi cậu ta khẽ chớp nhẹ
\”Vũ Hà Chi, cậu thực sự… Không hiểu\”
Hiểu gì mà hiểu, có nói đâu mà hiểu chứ, nhưng sao cậu ta lại nói ngập ngừng vậy. Đây là lần đầu tiên cậu ấy tách câu nói ra. Rốt cuộc là ý gì! tôi vẫn giữ cái thái độ đó
\”Sao? Đừng có nói cái giọng ngọt ngào đó với tôi\”
Sau câu nói của tôi cậu ta nhìn một lúc rồi quay lưng lại tiến vào phía bàn làm việc :
\”Cậu đi đi, coi như tôi chưa nói gì\”
Coi như chưa nói gì! Rõ ràng vừa nói xong lại bảo chưa nói gì. Đúng là khùng. Tôi nhìn theo dáng cậu ta và kêu lên:
\”Cậu tưởng tôi muốn ở lại đây lắm sao, đúng là nực cười mà\”
Tôi giận dữ bỏ đi luôn. Ra đến cổng tôi gọi điện thoại cho Bảo Trà
\”Alo, cậu đang đâu rồi?\”
\”Tôi đang ngồi ở chỗ cũ, cậu sao rồi\”
\”Tôi không sao, vậy cậu và Hương Giang về sau nha. Tôi hơi mệt nên về trước đây\”
\”Hay để tôi đưa cậu về, cậu đang không khỏe mà\”
Tôi cười nhẹ:
\”Không cần đâu. Cậu cứ ở lại chơi đi. Nhớ là về sớm và đừng gây chuyện đó\”
\”Tôi biết rồi, cậu về cẩn thận nha \”
Tôi cúp máy và ra đường bắt taxi.
~~trên xe.
Hay lắm Thiên Dương, càng ngày tôi càng ghét cậu rồi, Tôi từng nghĩ chúng ta có thể làm bạn được. Tôi đã từng rất sợ cậu cô đơn, tôi còn từng lo cho cậu sẽ nghĩ quẩn. Vậy mà…
\”Bụp\”
Tôi tức quá đá mạnh vào ghế phía trước, như nhận ra tôi vội cúi đầu
\”Cháu xin lỗi, tại cháu hơi ngứa chân\”
May mà chú đó không để bụng, hazi nhưng sao mình thấy ức chế vậy nhỉ. Hôm nay đúng là ngày đen đủi mà. Tưởng đâu sẽ được giao lưu với các nhà thiết kế nổi tiếng ai dè… Nguồn gốc cũng là do con nhỏ Gia Hân, thực ra thì Thiên Nam còn không đáng ghét lắm. Thiên…
Thôi bỏ đi, xã hội này chẳng thể tin được ai cả.
…****
Sáng hôm sau ở công ty, cả đêm hôm qua tức quá nên không ngủ được chút nào. Tôi tựa người ra ghế mệt mỏi
\”Hà Chi, hôm qua có chuyện gì với cậu không? \”
Tiếng nói Bảo Trà như thỏ thẻ bên tai khiến tôi mở mắt.
\”Cậu đến rồi à, ừm.. Tôi và cậu ta đã cãi nhau một trận\”
Mắt Bảo Trà mở to ra:
\”Sao? Cãi… nhau? Vì cái gì? \”
\”Chẳng cần vì gì cũng có thể cãi nhau được Bảo Trà ạ,\”
Bảo Trà kéo ghế lại gần tôi hơn:
\”Cậu không biết chứ, hôm qua khi nhìn thấy cậu mặt tổng giám đốc tái mét\”
Tôi thở dài :
\”Thì mặt tên đó có bao giờ tươi đâu\”
Bảo Trà lại nhăn mặt :
\”Sợ cậu lạnh nên tổng giám đốc đã vội vàng đắp áo cho cậu…à đúng rồi, lúc hôn cậu đó tổng …\”
Tôi nghiến răng:
\”Bảo Trà. Đó là sơ cứu không phải là hôn. cậu biết tôi ghét nhât dùng ngôn từ sai mà\”
Bảo Trà dịu giọng:
\”Được rồi thì sơ cứu, lúc đó nhìn mặt cậu ta cứ biểu cảm sao sao ý. Nhìn tức cười chết đi được. Chắc lần đầu làm chuyện đó\”
Tôi nhăn mặt nhìn người đối diện đang ôm miệng cười sặc sụa:
\”Bộ vui vậy sao? Lần đầu gì cái tên biến thái đó. Cậu không thấy hôm qua hắn còn đặt tay lên ngực tôi nữa sao?\”
Bảo Trà bình tĩnh lại:
\”Nói mới nhớ, hôm qua cũng một phần do váy cậu mỏng quá nên tổng giám đốc mới vội vàng cởi áo ra che cho cậu đó\”
Con nhỏ này đang nói cái gì vậy?
\”Thôi thôi tôi xin. Cậu làm như cậu là cậu ta không bằng, đi về vẽ bản thiết kế rồi chiều còn nộp cho tôi\”
Bảo trà tỏ vẻ tiếc nuối :
\”Cậu thật là mất hứng quá đi\”
Trách là phải trách ba mẹ tôi, từ nhỏ đã bắt học hành nên chuyện giữa nam và nữ tôi chẳng bao giờ hiểu và muốn quan tâm cả.
Xem nào, hôm nay sẽ có thành viên mới của phòng thay thế cho chỗ Văn Long. Tôi đứng dậy và lên phòng thư ký phó tổng.
\”Hà Chi em đến rồi à, may quá chị đang định gọi điện cho em\”
\”Dạ, chào chị. Chào mọi người \”
Tôi nở nụ cười như ánh ban mai sáng mùa thu để chào lại
\”Woa, không ngờ trưởng phòng mẫu lại xinh như vậy\”
\”Ơ đồng nghiệp ơi, bạn có bạn trai chưa nhỉ\”
Tiếng khen ngợi tôi vang lên không ngớt
\”Nào nào. Cả phòng tập trung làm việc đi\”
Tiếng bàn tán vụt tắt sau cậu nói của chị thư ký. Chị ấy quay lại phía tôi
\”Đây là hồ sơ nhân viên mới của phòng em, em xem qua đi nhé. Chắc mai bạn ấy mới đi làm được \”
Tôi nhận lấy:
\”Dạ vâng\”
\”À đúng rồi, hôm nay tổng giám đốc nghỉ . nếu có vấn đề gì quan trọng em gặp phó tổng nhé\”
Thiên Dương nghỉ? Không phải vì chuyện hôm qua mà cậu ta như vậy chứ! Có mỗi thế mà đã thể hiện thái độ rồi, đúng là đồ…
\”Hà chi, Hà Chi\”
\”À …dạ\”
Tôi giật mình bởi tiếng gọi:
\”Thôi em xin phép xuống làm việc tiếp đây ạ, chào chị\”
\”Ok, tạm biệt em\”
Trên đường về phòng, hình ảnh cậu ta quay lưng lại với tôi cứ liên tục hiện lên trong đầu. Rốt cuộc là tôi đang nghĩ gì đây. Dù sao cậu ta cũng là tổng giám đốc của cả một công ty lớn, mang tiếng là lạnh lùng mà đối đãi với tôi như vậy là tốt lắm rồi. Tôi căn bản hôm qua chắc cũng uống hơi nhiều nên mới cả gan như vậy. Có nên xin lỗi cậu ta một tiếng không? Chợt nhớ ra mình còn chẳng có số điện thoại của tên đó. Thôi kệ đi, chắc gì cậu ta nghỉ đã phải vì chuyện tối qua.
~~***
2 ngày trôi qua, sáng nay tôi ôm đống bản vẽ lên phòng Cậu ta để nộp. Lại phải chạm mặt rồi, hazzi.
\”À cho tôi gặp tổng giám đốc \”
Cô thư ký cậu ta cúi chào tôi:
\”Tổng giám đốc hôm nay không đi làm. Tài liệu cô có thể nộp bên phòng phó tổng\”
Sao? Cậu ta vẫn chưa đi làm! Đừng bảo…
\”Tổng giám đốc nghỉ từ hôm đó đến giờ sao ạ?\”
\”Đúng rồi \”
\”Vậy à. Tôi cảm ơn \”
Tôi lặng lẽ ôm đống tài liệu về phòng. Nghỉ 3 ngày, đường đường là tổng giám đốc mà nghỉ rõ nhiều. Hay cậu ta.. Không không thể nào. Cậu ta nào có yếu đuối mà nghĩ quẩn chứ. Rốt cuộc sảy ra chuyện gì nhỉ.
\”Ủa Thiên Nam, sao cậu ở đây\”
Thiên Nam vừa ra khỏi cầu thang máy. Nhìn thấy tôi mặt cậu ta lo lắng :
\”May quá gặp cậu ở đây, tôi có chuyện muốn nói với cậu\”
\”Với tôi sao? \”
~~
Ở quán cà phê cạnh công ty, Thiên Nam bê cốc cà phê đặt trước mặt tôi.
\”Có chuyện gì vậy?\”
\”Thực ra hôm nay tôi đến đây vì tôi nghĩ chắc chỉ có cậu mới giúp được bạn tôi thôi\”
Tôi nhăn mặt:
\”Bạn cậu. Ý cậu nói là.. \”
\”Đúng vậy, cậu không biết chứ. Thiên Dương mỗi lần tức giận hay có chuyện gì đều có một thói quen. Đó là đi bơi\”
Đi bơi! Hờ đúng là khùng. Tôi uống một ngụp cà phê:
\”Rồi sao? Không phải cậu đến đây muốn khoe với tôi là cậu ta biết bơi chứ\”
\”Tối hôm đó cậu ấy đã bơi rất lâu, rất nhiều. Tôi nói thế nào cũng không lên. Từ nhỏ đến giờ tôi chưa bao giờ nhìn thấy cậu ấy khóc, .. Cậu biết sao không? Có chuyện gì cậu ấy đều đi bơi. Cậu ấy từng nói, chỉ có nước mới xóa được những nỗi đau trong lòng và những vết thương ngoài da thịt. Cũng như rượu làm quên đi nỗi đau, nước hồ bơi làm cậu ấy che giấu đi nước mắt \”
Tôi khẽ nheo mắt, hóa ra là vậy:
\”Thì …sao \”
\”Do hôm đó cậu ấy bơi lâu lại vào ban đêm nên đã bị ốm rất nặng.\”
Không ốm mới lạ, tôi tỏ vẻ thờ ơ:
\”Kệ..cậu ta\”
\”Thiên Dương không chịu uống thuốc cũng chẳng ăn gì nên tôi hơi lo. Tổng giám đốc mà nghỉ nhiều quá cũng không tốt, chủ tịch vẫn chưa biết chuyện này. Tôi mong cậu có thể đến đó. \”
\”Sao? Chuyện của cậu ta thì liên quan gì đến tôi\”
Thiên Nam khẽ rút 1 tấm thiếp nhỏ ra đặt lên bàn
\”Đây là địa chỉ nhà của Thiên Dương, tôi mong cậu có thể thuyết phục cậu ấy \”
Nói rồi Thiên Nam đứng dậy luôn. Tôi nhìn tấm thiệp
\”Xin lỗi nhưng cậu nhờ nhầm người rồi tôi nghĩ tôi không giúp được gì đâu.\”
Thiên Nam vẫn tiếp tục rời đi không nói gì. Tôi hét vọng theo:
\”Tôi sẽ không đến đâu nên cậu đừng mong chờ\”
Ơ cái tên này, phớt lờ mình mới sợ. Tôi cầm chiếc thiệp trên tay. Hừ tên đáng ghét cho cậu chết, ốm à. Kệ cậu.
Cả buổi chiều hầu như tôi không thể tập trung làm việc được, nên đi hay không? Cậu ta đã từng cứu mình rất nhiều. Nhưng tên đó khốn nạn lắm..rốt cuộc là sao? Là sao?
*
… Buổi tối, tôi đã đang đứng trước cổng căn nhà ghi trong tấm thiệp rồi. Nên vào hay không, tôi vẫn đang ngập ngừng. Thôi kệ đi
\”Tính tinh..tính tinh\”
\”Tính tinh..tính ti h\”
Ủa, không có ai sao. Đợi mãi mà chẳng thấy ai ra. Ơ cửa không khóa này. Tôi bước vào trong nhà.
Không gian nơi đây thiết kế dành cho 1 người, nội thất các thứ đều có màu xanh dương. Căn nhà khá rộng và đẹp
\”Có ai không? \”
Không có tiếng trả lời, kia chắc phòng của cậu ta. Tôi bước nhẹ đến mở cửa.
Hừ cái tên này. Nằm ở đây mà tôi gọi không nghe. Tôi tiến đến phía đầu giường
Tôi giật mình khi nhìn thấy cậu ta. Khuân mặt tái nhợt đôi môi trắng phau, tôi sờ nhẹ lên trán
Ôi mẹ ơi, nóng thế. Tôi vứt chiếc túi rồi đi tìm đá lạnh và khăn về chườm cho cậu ta.
\”Đúng là đồ cứng đầu, bộ cậu không biết bệnh viện ở đâu sao? Tôi mà không đến chắc chắn cậu sẽ không sống qua nổi ngày hôm nay\”
Để khăn lên trán cậu ta xong tôi đi ra phía bếp.
\”Ôi trời, tủ lạnh chằng có gì cả. Cậu ta sống kiểu gì thế không biết, thế mà kêu là hoàn hảo. Thật may cho cậu là tôi biết nấu món cháo gà nhé đồ đáng ghét \”
Tôi lục đục trong bếp suốt gần tiếng đồng hồ, ôi nóng quá. Hazzi, tôi băng bó gần hết 10 đầu ngón tay vì cắt gà rồi. Còn suýt bị bỏng nữa. Tôi bê từ từ bát cháo vào phòng rồi đặt lên bàn.
Cái tên này mãi vẫn chưa tỉnh. Tôi cũng mệt quá nên thiếp đi lúc nào không hay.
Chắc phải khoảng 30 phút sau, thấy động động nên tôi mở mắt.
\”Ôi mẹ ơi\”
Tôi giật mình kêu lên khi nhìn thấy cậu ta đang tựa người vào thành giường nhìn tôi, mặt cậu ta trắng toát còn có vài giọt mồ hôi.
\”Cậu tỉnh lâu chưa vậy? Đợi cậu nên tôi ngủ quên luôn \”
\”Cậu đến đây làm gì?\”
Đó đó, nói có tốt đạp không? Tôi cong môi:
\”Cậu nghĩ tôi muốn đến lắm sao, tôi là vì lo cho công ty thôi. Tổng giám đốc gì mà chẳng gương mẫu chút nào \”
\”Là Thiên Nam đúng không? \”
Tôi thản nhiên :
\”Cậu nói gì tôi chẳng hiểu. À trong lúc cậu ngủ tôi đã nấu cháo cho cậu đó. Hazzi, tôi đã phải vất vả lắm mới có thể tạo ra nó đó. \”
Tôi mặc sắc mặt hắn mà cứ bê bát cháo ra trước mặt,
\”Tôi sẽ chăm sóc cậu giống như lúc cậu chăm sóc tôi, nè. Cậu phải cảm thấy thật vinh hạnh nha. Nói cho cậu biết đến ba mẹ tôi tôi còn chưa nấu được cho bao giờ đó\”
Tôi đưa luôn 1 thìa vào miệng cậu ta một cách mạnh mẽ. Haha, vậy mà vẫn ngoan ngoãn há miệng.
\”Thế nào? Ngon không? Cậu có giỏi thì chê đi\”
Tôi nghiêm nghị khiến cậu ta cười nhẹ lộ ra chiếc răng khểnh. Ôi trời! Thật không thể tin cậu ấy cười lại đẹp thế. Tôi đứng hình vài giây. Đây là lần đầu tiên câu ta cười.
\”Cháo này tuy không ngon bằng cháo bào ngư của cậu nhưng tôi đã tốn rất nhiều công sức đó. Bếp nhà cậu thì nóng ơi là nóng\”
Tôi nhăn mặt khó chịu, rồi đưa tiếp thìa nữa vào miệng cậu ta.
\”Ăn xong cậu phải uống thuốc đó, mà…bộ cậu không biết nấu ăn sao! Tôi biết ngay mà. Rõ là cậu chẳng hoàn hảo chút nào\”
Tôi tỏ vẻ thất vọng đưa tiếp lên miệng cậu ta, từ nãy toàn tôi tự nói rồi tự trả lời. Tên đó chẳng mở lời gì cả.
\”Xin lỗi cậu, Vũ Hà Chi\”
Tay tôi dừng lại bởi câu nói đó, mặt tôi vẫn cúi xuống bát cháo.cậu ta cũng biết xin lỗi người khác sao!
\”chuyện gì\”
\”Cháo cậu nấu ngon lắm\”
Ơ. Tự liên quan đến vụ cháo . cái tên này muốn chọc tức tôi hả
\”Vậy thì ăn nhiều nhiều rồi còn đi làm. Hôm nay tôi đã phải ôm tài liệu về đó_ cậu biết mất thời gian lắm không hả?\”
Bỗng mặt cậu ta nhăn lại khi nhìn thấy tay tôi:
\”Tay cậu bị sao vậy? \”
Tôi đặt bát cháo lên bàn :
\”À không có gì. Do nãy tôi băm vào tay ý mà\”
Cậu ta nhìn tôi rồi thở dài. Tôi nhăn mặt lại:
\”Nè, thái độ của cậu như vậy là sao? Tự nhiên thở dài rồi lắc đầu \”
Cậu ta trầm ngâm một lúc rồi mở lời:
\”Đã có ai từng nói cậu là người hay quên chưa?\”
\”Chưa\”
\”Hậu đậu?\”
\”Chưa\”
\”Đãng trí\”
\”Chưa\”
\”Ngoan cố? \”
\”Chưa…nhưng khoan. Cậu hỏi mấy câu vớ vẩn này là sao?\”
Cậu ta cầm ly nước đưa từ từ lên miệng . hừ người ta thì đang tò mò muốn chết mà cậu ta còn thản nhiên được như vậy
\”Này cậu nói nhanh lên chứ?\”
Cậu ta nhìn tôi tỏ vẻ không hiểu :
\”Nói gì?\”
Nói gì? Cái tên này là muốn chết lắm rồi đây mà. Tôi cau có đập vào ngực cậu ta một cái rồi hét lên
\”Thì chuyện vừa rồi chứ chuyện gì, cậu còn giả vờ hả?\”
Cậu ta ôm ngực ho
\”Khụ khụ\”
Chết cha, hình như tôi hơi mạnh tay. Tôi lo lắng hạ giọng:
\”Cậu có sao không? Tôi xin..lỗi \”
Tôi quên mất là cậu ta đang bị ốm. Cậu ta khẽ tựa lên thành giường thở hổn hển :
\”Cậu khỏe thật đấy\”
\”Hỳ. Tôi lỡ tay. Mà cậu nói nốt vụ nãy đi, sao cậu lại hỏi tôi mấy câu đó?\”
Cậu ta đăm chiêu cắn môi:
\”Không có gì, tôi tiện miệng thôi\”
\”Tiện miệng? Hỏi nhiều như vậy mà nói là tiện miệng sao? Rõ ràng là có ý gì mà. Cậu có nói không ?\”
\”Tôi nói thật mà\”
\”Thật cái con khỉ, cậu còn muốn sống thì mau nói hết ra đừng để Hà Chi này phải dùng biện pháp mạnh\”
\”Được rồi được rồi, cậu thật là. Nhưng cậu muốn tôi nói gì?\”
Ơ cái tên này, rõ là muốn chêu tức tôi mà:
\”Tôi sẽ không nói lại lần thứ 3 đâu\”
Giọng tôi nhẹ nhàng nhưng đầy dũng khí,
\”Tại tôi thấy cậu như vậy\”
\”Như vậy? Ý cậu là… tôi hậu đậu, hay quên và ngoan cố?\”
Cậu ta tiếp tục đưa cốc nước lên miệng:
\”Là cậu tự nói đó nhé!\”
Tôi biết ngay là ý đó mà, Cái tên này đang chán sống rồi đây. Không nể tình cậu ta là giám đốc hôm nay tôi đã cho tan xác rồi. Tôi lườm một cái rồi nheo mắt:
\”Tự nói cái con khỉ\”
Cậu ta hạ giọng nhẹ nhàng:
\”Tay đau lắm không? \”
Tôi nhìn xuống rồi có ý giấu đi:
\”À không sao, lần nào vào bếp chẳng bị như vậy \”
Hình như có gì sai sai, tôi chẳng phải vừa thú nhận là mình hậu đậu sao nhỉ, mặt cậu ta thoáng lo lắng:
\”Tối hôm đó..\”
Tôi chặn lại lời:
\”Chuyện tối hôm đó tôi đã quên rồi, chắc do tôi uống nhiều quá\”
\”Tôi không biết sao mình lại lớn tiếng như vậy nữa, nhưng thực sự. Tôi đã rất giận\”
Tôi nheo mắt:
\”Cậu giận…tôi sao\”
Cậu ta im lặng một lúc:
\”Tôi không biết nữa\”
\”Cậu phải biết chứ, rõ ràng tôi chẳng làm gì sai mà. Cậu tự nhiên lại lớn giọng với tôi.\”
Cậu ta cười nhẹ:
\”Chẳng phải cậu vừa nói cậu quên rồi sao\”
À ờ nhề, tôi đúng là giấu đầu hở đuôi mà.
\”Ehem, mà sao hôm nay cậu nói được nhiều vậy hả. Chắc do cậu bị cảm nên ngôn từ hơi có vấn đề nhờ\”
Tôi giả vờ lảng, nhưng đúng là hôm nay cậu ta ăn nói khác mà. Còn cười nữa chứ. Chắc sáng mai mặt trời mọc đằng tây. Chết cha, nói mới nhớ. Muộn rồi tôi còn chưa về. Tôi vội vàng nhìn đồng hồ rồi đứng dậy :
\”Xin lỗi, như chắc tôi phải về nhà đây. Đã muộn lắm rồi \”
\”Ừ, tạm biệt \”
Tôi ra đến cửa chợt dừng lại:
\”Cậu nhớ tí phải uống thuốc vào đó, à. Chiều mai tôi sẽ ghé qua được chứ?\”
Cậu ta khẽ cười rồi gật đầu. ôi trời tôi bị mê nụ cười này mất rồi. Thật là, ốm mà vẫn còn bị đẹp trai. Vậy mà suốt những tháng ngày qua tôi không hề biết.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!