Nam Thần Lạnh Lùng
Chương 16: CẬU TẮM CHƯA?
Tôi đến công ty thật sớm để làm việc, khẽ vén chiếc rèm ở cửa sổ ra. Woa! Ánh ban mai sáng mới đẹp làm sao. Tôi nhắm mắt lại hít thở tận hưởng. Hôm nay tâm trạng tôi rất tốt, gạt bỏ chuỗi ngày mệt nhọc đen đủi đi. Kể từ hôm nay mình sẽ làm việc thật chăm chỉ và sống tốt.
\”Vũ Hà Chi\”
Tôi vẫn không quay lại, cười nhẹ:
\”Sao vậy Bảo Trà?\”
\”Bộ sáng nay ..cậu ăn nhầm gì à?\”
Tôi vẫn giữ khuân mặt rạng ngời:
\”Không hề\”
\”Hay cậu bị té cầu thang? \”
\”Tôi không bị gì cả, Bảo Trà..mau ra đây. Cậu hãy thử cảm nhận đi. Vị nắng…đúng là vị nắng. Nó thật ấm áp\”
\”Ấm gì chứ, có trong lành gì đâu mà cậu cứ hít lấy hít để như vậy\”
Tôi nhăn mặt rồi mở mắt quay lại:
\”Cậu đúng là, chỉ giỏi làm người khác mất hứng thôi\”
Bảo Trà tỏ vẻ ngây thơ :
\”Mất hứng gì, chẳng thế. Cậu xem ánh nắng đó có gì tốt đẹp đâu. Đứng đó lâu không chừng cậu sẽ thành cây củi khô đó\”
Tôi lớn giọng:
\”Bảo Trà\”
\”Ơ quên mất tôi còn chưa hoàn thành bản vẽ\”
Bảo Trà cười nhẹ rồi nhanh chân quay lại bàn làm việc. Hừ, con nhỏ này. Càng ngày càng giỏi ăn hiếp tôi.
\”Két\”
Cánh cửa phòng được mở ra, người bước vào là chị thư ký phó tổng.
\”Dạ chà…\”
Ánh mắt, nụ cười và cả giọng nói tôi dừng ở đó. Bởi đằng kia, phía sau chị ấy. Hiện lên khuân mặt của một người vô cùng quen thuộc . Gia Hân, đúng là con nhỏ mà tối hôm đó đã ăn hiếp Bảo Trà và đẩy tôi xuống hồ. Sao con bé đó lại xuất hiện ở đây?
\”Giới thiệu với cả phòng, Đây là Nguyễn Gia Hân thành viên mới của chúng ta. Kể từ hôm nay bạn ấy sẽ làm việc thay chỗ của Văn Long.\”
Trừ chị thư ký ra, tất cả chúng tôi đều đứng hình. Hôm qua tại Thiên Nam mà tôi chưa kịp xem bộ hồ sơ nhân viên mới, hazzi. Không ngờ lại là con nhỉ đó, Nếu biết trước thì tôi đã báo cáo để đổi rồi.
Giọng Gia Hân quay sang với chị thư ký:
\”Chị ơi, em muốn chuyển phòng làm việc khác được không? \”
Chị ấy đẩy giọng kính lên 1 cách điệu đà:
\”Không được, hồ sơ đã duyệt rồi. Nếu là mấy hôm trước thì có thể. Nhưng sao vậy? Đây là văn phòng mẫu,trái tim của cả công ty. Có gì không ổn sao?\”
Con nhỏ đó thoáng khó chịu:
\”À không ạ\”
\”Vậy thì tốt rồi, Vũ Hà Chi. Em ra giới thiệu công việc và sắp xếp chỗ cho bạn ấy đi. Chào mọi người \”
Giới thiệu cái con khỉ, tôi chưa đuổi ra khỏi phòng là may rồi. Mặt tôi khó chịu. Đợi chị thư ký đi khỏi con nhỏ đó cười nhẹ:
\”Chúng ta lại gặp nhau rồi nhỉ\”
Bảo Trà không để tôi kịp lên tiếng:
\”Đúng là oan gia ngõ hẹp. Bộ cậu điều tra chúng tôi sao?\”
Gia Hân hất nhẹ mái tóc:
\”Cậu nghĩ tôi rảnh đến vậy sao\”
Hờ, tôi nghĩ vậy đấy. Đúng là trơ trẽn mà. Tôi lấy giọng một cái:
\”Đã được sắp xếp vào đây rồi thì cậu phải tuân thủ theo nguyên tắc của phòng mẫu này, giới thiệu với cậu. Tôi là trưởng phòng, yên tâm. Tôi công tư phân minh lắm. Sẽ không vì chuyện cũ mà hành hạ cậu đâu\”
\”Cậu… Cậu nghĩ cậu có thể làm gì được tôi. Chắc cậu chưa được biết. Tôi là người của công ty Vương Nam, Tôi chỉ là sang đây thực tập 3 tháng để cho công ty tạo mỗi quan hệ tốt thôi.\”
Bảo Trà nhảy sổ lên:
\”Cậu đừng có ở đó mà rung cây dọa mèo\”
Hương giang nhăn mặt nói nhỏ:
\”Bảo Trà, cậu dùng sai ngôn từ rồi kìa. Dọa khỉ mới đúng \”
Để vớt vát tình thế tôi lớn tiếng :
\”Gia Hân tiểu thư, dù cậu có là giám đốc hay nhân viên giám hộ đi nữa. Đã vào văn phòng này, cậu tuyệt đối phải nghe theo lệnh của cấp trên. Chắc bên Vương..vương gì đó cậu cũng biết rồi chứ. À quên mất đây là bàn làm việc của cậu nhé Gia Hân tiểu thư \”
Con nhỏ đó cứng họng bực bội tiến về phía bàn làm việc theo hướng tay tôi. Hay lắm, tôi quên mất mình là người có quyền mà. Đúng là đồ đáng ghét. Từ bây giờ tôi lại phải hít chung một bầu không khí với con nhỏ này sao. Chắc chết.
\”Cả phòng mình hoàn thành ý tưởng nhanh rồi ngày mai nộp cho tôi nhé\”
Gia Hân nhìn tôi chằm chằm :
\”Mai nộp? Cậu bị sao vậy. Cả bản thiết kế còn phải cần tư duy và sáng tạo. Chí ít cũng 3, 4 ngày. Bộ cậu nghĩ mọi người là thần thánh sao?\”
Tôi hạ giọng:
\”Gia Hân tiểu thư, cậu không biết đây là văn phòng xuất sắc sao! Chúng tôi làm việc có nguyên tắc rất rõ ràng. Vả lại bản thiết kế này đã được thực hiện từ 3 hôm trước rồi. Mai nộp là quá hợp lý\”
\”Nhưng tôi mới vào hôm nay, tôi còn chưa biết thiết kế về chủ đề gì\”
Tôi cười nhẹ:
\”Cậu là đại diện của cả công ty Vương Nam, chắc chắn là rất giỏi, chút đề tài cỏn con này làm gì làm khó được cậu nhờ. Bảo Trà à, đưa chủ đề cho Gia Hân đi\”
Bảo Trà nghe tăp tắp:
\”Ok, thưa trưởng phòng \”
Không làm thì mất mặt, mà làm thì không xong. Để xem, cậu coi thường Vũ Hà Chi này quá rồi đó.
\”Vậy nha, tôi phải đi họp rồi. Mọi người nhớ là phải trật tự \”
Tôi liếc nhìn thấy ánh mắt hình viên đạn của Gia Hân. Tôi chỉ thực hiện đúng theo nội quy thôi mà, nhìn gì chứ.
~~
Chiều xuống, sau khi tan làm. Tôi cùng Bảo Trà xuống nhà xe.
\”Hà Chi, hôm nay cậu làm tốt lắm. Nhìn mặt con nhỏ đó mà tôi thấy đã đời\”
\”Chúng ta vẫn nên cẩn thận, nhìn con nhỏ đó là biết chưa chịu thua đâu\”
Tôi dắt chiếc xe máy ra, oái sao xe cứ lạ lạ vậy nhỉ. Tôi lắc nhẹ rồi hạ chân trống, cúi xuống ngó.
\”Bảo Trà, xe tôi hình như bị hết hơi rồi\”
\”Cả bánh đằng trước luôn kìa\”
Tôi giật mình nhìn lên, ôi trời. Sao lại vậy nhỉ? Rõ ràng lúc sáng vẫn ổn mà . tôi cau mày:
\”Phải làm sao đây. \”
\”Bộ cậu đụng trúng cái gì sao?\”
Tôi nheo mắt, như nhớ ra.còn ai ngoài con nhỏ Gia Hân nữa .
\”Không hề. Tôi đã biết tại sao rồi \”
\”Cậu đang nói gì vậy?\”
\”À không có gì, thôi cậu về trước đi. Tôi dắt xe ra tiệm rồi sẽ đi taxi về\”
\”Thôi để tôi trở cậu về cũng được\”
\”Cậu cứ về trước đi, tôi còn có chút việc phải làm\”
Biết tính tôi nên lưỡng lự một chút, Bảo Trà cũng nghe lời.
Hay lắm Gia Hân, dám xịt lốp xe tôi. Trò khốn nạn này thì chỉ có cô mới nghĩ ra thôi. Tôi dắt xe đi một quãng xa mới đến tiệm sửa. Để đó rồi bắt taxi về nhà. Sao mình cứ có cảm giác như quên quên điều gì đó. Tôi suy trên đường vào nhà. Gì rồi nhỉ? G..
Oái Thiên Dương, đúng rồi. Tôi nói là tan làm xong sẽ ghé qua mà. Không biết giờ cậu ta sống chết ra sao nữa. Cả ngày ốm chắc cậu ta chẳng thể dậy nổi để ăn. Thuốc? Đúng rồi, Thiên Nam nói cậu ta không chịu uống thuốc. Tôi khẽ toát mồ hôi . liệu cậu ta có…ổn không?
Tôi chạy như thục mạng đi một đoạn dài, là giờ tan tầm nên người xe đông nghi ngút. Tôi dừng lại ôm bụng thở hổn hển. Kia rồi, căn nhà màu xanh dương đó. Tôi chạy lại rồi phóng vào nhà.
\”Thiên Dương, Thiên Dương\”
\”Bụp\”
Chiếc cửa bị tôi đẩy mạnh phát ra tiếng kêu lớn, tôi lao vào trong phòng cậu ta.
Hả? Cảnh tượng trước mắt khiến tôi đứng hình. Cậu ta đang tựa người vào thành giường thưởng thức cốc gì đó ngon lành. Nhìn thấy tôi đôi mắt đó còn ngạc nhiên long lanh dừng mọi hành động
\”Cậu..cậu chưa chết sao?\”
\”Phụt\”
Câu nói ngây thơ vô tội của tôi khiến cậu ta sặc nước phun ra ngoài. Cậu ta Nhanh chóng lấy chiếc khăn trên bàn vừa lau miệng vừa nói một cách thản nhiên:
\”Cậu ghét tôi vậy sao?\”
Mình vừa nói gì ý nhỉ! Tôi vội xua tay :
\”Không không .Nhưng cậu.. Tôi nghĩ..cậu…. Sao có thể\”
Tôi vẫn còn đang bị mệt lại kèm theo sốc vì ngoài dự đoán.
\”Cậu bị gì vậy? Mà…(ngó)đi bộ sao?\”
Là chạy mới đúng, tôi đã phải chạy bộ tới vì nghĩ cậu ta chắc đang lê lết trên sàn nhà đó. Ai ngờ tên khốn này chẳng những chẳng sao mà còn đang say sưa cà phê rồi lại tỏ ra thờ ơ như vậy. Tôi gầm gừ :
\”Cậu không bị sao mà cũng không tới công ty, có biết tôi đã phải chạy một mạch từ nhà tới đây không hả! Sao cậu độc ác vậy chứ?\”
Ủa! Sao tôi nói như là đang lo lắng cho cậu ta vậy nhỉ! Mình điên cmnr.
Cậu ta hơi cong môi như muốn cười nhưng đôi môi đó lại nhanh chóng được đưa về vị trí cũ:
\”Vậy à\”
Vậy à? Nhạt như nước lã. Ít ra cậu ta cũng phải giả vờ như cảm động một chút. Hoặc nói vài câu khiến người khác sung sướng chứ. Thật là hết chịu nổi :
\”Cậu.. Bộ Cậu không còn câu nào khác sao? Tôi đúng là điên mới đến đây. \”
\”Cậu nói là mai ghé qua, bây giờ đến rồi tự nhiên lại quát ầm tôi.\”
Tôi cố lấy bình tĩnh để nhìn cái bản mặt chỉ tồn tại duy nhất một trạng thái của người đối diện :
\”Nhưng làm ơn. Tổng Giám đốc. Cậu làm ơn có thể nói có chút cảm xúc được không hả. Cậu đúng là biết làm người khác ức chế\”
Tôi lườm cậu ta một cái rồi quay ra ngoài cửa bước đi
\”Này\”
Này? Ôi trời, cậu ta đang gọi tôi sao? Tôi giả vờ như không nghe thấy
\”Vũ Hà Chi\”
Đó, gọi thế có phải tôi đã dừng lại sớm hơn rồi không! Giọng tôi lạnh tanh:
\”Sao?\”
\”Đi đâu vậy? \”
Hờ, tên này có được đi học không vậy. Nói năng không chủ ngữ vị ngữ tân ngữ gì cả. Tôi lớn giọng:
\”Đi về chứ đi đâu, cậu không chết thì tôi ở lại làm gì.\”
Tiếng nói dứt khoát vang lên:
\”Ai cho cậu đi\”
Tên này đang nói gì vậy? Ai có thể cản…
Bàn tay ai đó kéo lấy cánh tay khiến cả người tôi quay lại, sững sờ rồi dừng luôn suy nghĩ.
Cậu ta đang đứng trước mặt tôi, khuân mặt vẫn còn rất nhợt nhạt. Đôi mắt đó như muốn đốt cháy luôn cả mọi thứ xung quanh, cậu ta nhìn thẳng tôi tiếp lời:
\”Đã đến đây rồi cậu còn muốn đi sao?\”
Tôi ấp úng sợ sệt :
\”Cậu…biiiị…gì vậy?\”
\”Ai cho phép cậu rời khỏi nơi này, khi tôi còn chưa nói lời nào sao cậu dám tự ý bỏ đi như vậy hả Vũ Hà Chi?\”
Cậu ấy đang nói gì vậy? Không phải bơi nhiều quá khiến thần kinh cậu ta có vấn đề rồi chứ? Tôi khẽ giật tay lại. Mặt cậu ta chảy rất nhiều mồ hôi, đúng vậy. Tay cậu ấy rất nóng, rõ ràng cậu ta ổn rồi sao sắc mặt lại yếu ớt thế. Không phải tên đó..
\”Huỵch\”
Tôi mở to mắt hét lên:
\”Thiên Dương, này.. cậu sao vậy. Tỉnh lại đi. Thiên Dương đáng ghét. Đừng có hù tôi như vậy. Này\”
Cậu ta vừa ngã xuống trước mắt tôi, tôi chẳng thể hiểu chuyện được chuyện gì đang diễn ra nữa. Vừa rồi còn hùng hồ dọa tôi như cọp vậy mà.
Tôi dùng hết sức gào ầm lên gọi nhưng bất thành. Tôi khoác cậu ta lên vai để cố sức đưa lên giường. Chết mất, tên này nhìn vậy sao mà nặng thế chứ.
Phù, ôi mẹ ơi, Đúng là họa kiếp, gặp tên này 9 lần thì 10 lần đen đủi.
Tôi đang ngồi bệt xuống sàn sau khi đưa được tảng băng đó nằm lên giường. Liếc nhìn cậu ta
\”Rõ là sắp chết mà vậy còn cố diễn kịch. Thực ra cậu chả khỏe tí nào sao phải làm vậy chứ? \”
Hừ, Tôi tựa người vào tủ thở hổn hển. Thiên Dương đáng ghét
\”Cốc..cốc\”
Ánh mắt tôi giật mình hướng về chiếc cửa.
\”Ai vậy? \”
\”Hà chi, là tôi đây.\”
Ra là Thiên Nam, tôi tiến ra mở. Cậu ta cùng với một người đàn ông khác đi vào. Tôi còn đang tò mò thì Thiên Nam lên tiếng :
\”Bác sĩ bạn cháu đây ạ. Bác kiểm tra giúp cháu nhé\”
Là Bác sĩ mà Thiên Nam mời đến để khám cho Thiên Dương, tôi lo lắng nhìn từng hành động của ông ta.
\”Cậu không sao chứ?\”
Thiên Nam đang quay sang hỏi tôi, tôi khẽ giật mình nhìn:
\”Sao? ..à tôi ổn\”
… Một hồi lâu, ông bác sĩ quay lại phía chúng tôi:
\”Cậu ấy bị cảm khá nặng. Không ăn gì cũng không dùng thuốc. Tôi nghĩ nên đưa cậu ấy đến bệnh viện \”
Thiên Nam đi lại gần Thiên Dương:
\”Vì cậu ấy không muốn đến bệnh viện nên cháu mới mời bác đến đây. Cậu ấy rất ghét người khác động vào người nhân lúc Thiên Dương còn chưa tỉnh. Mong bác mau xem xét tình hình rồi tìm cách giúp bạn cháu chóng hồi phục đi ạ\”
Mặt ông bác sĩ đăm chiêu:
\”Vậy..được rồi. Bác sẽ kê tên thuốc ra đây. Cháu chỉ cần mua đúng và giúp cậu ấy uống đủ là ổn\”
Tôi tiếp lời luôn :
\”Dạ vâng, bác kê đơn đi ạ\”
Tôi đi cùng ông bác sĩ đó ra phía ngoài phòng khách, ông viết khá chi tiết về cách dùng và tên thuốc.
\”Phải uống đủ 2 lần trên ngày thì mới mau khỏe bệnh\”
\”Dạ vâng. Cháu sẽ dặn bạn ấy ạ. Chào bác\”
Tôi vừa tiễn ông ta đi xong đang định quay lại thì:
\”Choang\”
Tiếng vỡ của một vật thủy tinh gì đó phát ra trong phòng Thiên Dương, không phải 2 tên đó đánh lộn chứ. Tôi chạy nhanh vào
Thiên Dương đang giận dữ nhìn Thiên Nam:
\”Ai cho cậu mời bác sĩ tới, cậu biết tôi ghét như thế nào mà.\”
Tôi sợ hãi đứng ở cửa nhìn cảnh tượng trước mắt, chiếc cốc bị Thiên Dương ném vỡ tan tành dưới nền. Cậu ta nhìn thật đáng sợ. Thiên Nam vẫn giữ được bình tĩnh :
\”Tôi xin lỗi, nhưng cậu.. \”
Thiên Dương không để Thiên Nam nói hết câu, cậu ta cúi mặt xuống thở dài rồi cố trấn tĩnh lại:
\”Đi ra, cậu đi ra khỏi nhà tôi\”
\”Việc công ty rất nhiều, cậu cứ ốm như vậy thì bao giờ mới có thể đi làm được. Cậu cứ ở đây thì Quốc Thiên sẽ ..\”
Thiên Dương hét lên:
\”Tôi nói cậu đi ra khỏi nhà tôi\”
Tờ giấy trên tay tôi rơi xuống đất vì giật mình , sao cậu ta ốm mà giọng khỏe vậy chứ. Có mỗi chuyện đó mà giận dữ với Thiên Nam. Tôi khẽ lùi chân lại phía sau rồi đi ra phòng khách ngồi, cũng vừa lúc Thiên Nam bước ra. Tôi vội hỏi:
\”Cậu ấy bị gì vậy, sao tự nhiên lại gầm gừ lên với cậu thế?\”
Thiên Nam cười nhẹ:
\”Căn nhà này, ngoài tôi và cậu ấy ra. Thì cậu là người thứ 3 bước vào đây. Thiên Dương tức vì tôi đã dẫn ông bác sĩ tới và còn chạm vào người cậu ấy\”
\”Bộ thân hình tên đó làm bằng vàng sao! Cậu ấy vừa đuổi chúng ta về kìa. Đúng là giúp người mà người không biết điều\”
Thiên Nam lắc đầu :
\”Không, cậu ấy nói tôi đấy. Thôi tôi về đây. Cậu vào xem Thiên Dương thế nào đi. Hẹn gặp lại nha\”
Ơ ơ, sao lại là tôi. Thiên Nam đi về luôn bỏ mặc tôi ở đó. Tôi nhìn vào phòng Thiên Dương, tên đó vừa như vậy tôi vào liệu cậu ta có cho một trận không nhỉ? Kệ đi. Cậu ta yếu hơn nình mà.
\”Cốc cốc \”
\”Thiên Dương, là tôi đây. Tôi không phải Thiên Nam nhé. Tôi vào được chứ?\”
Im lặng..
\”Nè cái tên kia, tôi có làm gì cậu đâu nhờ\”
Im lặng.
Tôi cắn môi đắn đo, cậu ta chắc là đang giận lắm. Thôi tốt nhất mình nên tự đi trước khi bị cậu ta đuổi. Tôi quay người lại đang định bước đi thì..
\”Két\”
Tiếng cánh cửa mở khiến tôi khẽ rùng mình, miệng tôi ú ớ:
\”Cậu..\”
Cậu ta khẽ động mi:
\”Không kiên nhẫn, cậu làm thiết kế mà không có độ kiên nhân thì sao thành công được \”
Kiên nhẫn? Tôi ngơ ngác. Tên này đang giáo huấn tôi đấy à
\”Thì cậu chẳng nói gì…mà cậu đứng ở đó từ nãy à?\”
\”Tôi muốn ăn cháo gà, cậu làm nhanh nhé\”
Nói rồi tên đó ra phía phòng khách bật ti vi luôn, vừa nãy còn nổi giận cơ mà. Sao lật mặt nhanh vậy
\”Ăn thì cậu tự đi mà làm lấy, đang ra lệnh cho ai vậy hả?\”
\”Với tư cách là một tổng Giám đốc, cậu còn 20 phút để thực hiện \”
Cái tên này, aaaaaa. Tức quá mà. Tôi không nói được gì bực bội vào trong bếp.
\”Rồi rồi , tôi sẽ cho cậu nếm mùi đau khổ. Dám sai vặt tôi. Để xem nào. Mình sẽ cho nhiều muối thêm một tí, chút dầu ăn nữa này, chút nữa thêm chút nữa nào \”
\”Cậu đang lẩm bẩm gì vậy ?\”
\”Ôi mẹ ơi\”
Tôi giật mình quay ra. Cậu ấy đứng ngay bên cạnh từ lúc nào.
\”Có tật giật mình à?\”
\”Tật..tật gì? Tại cậu tự nhiên xuất hiện nên tôi mới giật mình vậy thôi\”
Cậu ta nhìn tôi thản nhiên:
\”Tôi rất nhẹ nhàng mà,\”
Nhẹ cái con khỉ khô. Đang yên phận ngoài kia tự nhiên vô đây chi! Tôi cau có:
\”Vào đây làm gì? \”
\”Nhà tôi, tôi muốn đi đâu chẳng được\”
Xí, nghe cái giọng đã thấy ghét. Tôi lườm cậu ta rồi tiếp tục đảo nổi cháo
\”Sao cậu nấu lâu vậy, tôi đói lắm rồi đó\”
Cái thằng cha này, tôi lớn giọng;
\”Kệ cậu, cậu giỏi thì tự nấu đi\”
\”Tại sao?\”
Tại sao? Tên này đúng là hết nói nổi mà. Thôi kệ cha hắn. Tôi múc ra bát rồi đưa ra trước mặt tên đó:
\”Này. Ăn đi\”
Cậu ta nhìn tôi chằm chằm, bộ tôi rửa mặt không sạch sao!
\”Chẳng lễ phép chút nào\”
Cậu ta nhận lấy rồi quấy nhẹ bát cháo, chết không chừa cái tội nói chuyện không thèm nhìn người khác.
Cậu ta đưa thìa cháo lên miệng thổi nhẹ, rồi bất ngờ đưa vào miệng tôi:
\”Cho cậu này\”
Ôi mặn chết mất, tôi mở to mắt nhưng vẫn phải cố tỏ ra bình thường. Cậu ta nhếch nhẹ môi:
\”Sao vậy? Cháo mình nấu mà không nuốt nổi à?\”
\”Ai..ai bảo vậy. Có gì mà không nổi. Rất ngon là đằng khác \”
Tôi cười rồi cố nuốt. Ôi trời, cháo vừa gấy vừa mặn. Đúng là cho lợn lợn còn chẳng thèm. Cậu ta nheo mắt nhìn từng động tác của tôi.
\”Không nổi thì đừng có cố, tôi đã nhìn thấy cậu cho 5 thìa muối vào rồi\”
Nhìn thấy? Rõ tôi chỉ cho có 4 thìa thôi lấy đâu ra 5 chứ cái tên này. Tôi vội phun ra chỗ bồn rửa tay rồi ho sắc sụa
\”Khụ khụ, biết rồi sao từ đầu không nói. Hại chết tôi . khụ khụ\”
Cậu ta khẽ vỗ nhẹ vào lưng tôi:
\”Là gieo nhân nào gặp quả nấy đó\”
Còn nói được nữa, đúng là độc ác
\”Nhân quả gì ở đây, chẳng phải cậu cứ bắt tôi nấu sao?\”
Cậu ta đưa chiếc tay vừa vỗ vào lưng tôi lên ngửi ngửi rồi nhăn mặt:
\”Cậu chưa tắm hả?\”
Tắm? cái tên biến thái này. Bây giờ lại quan tâm cả chuyện tôi tắm hay chưa nữa. Tôi lấy 2 tay ôm ngực
\”Liên ..liên quan gì đến cậu. Bộ cậu không thấy ngại khi hỏi người khác câu đó sao? Đúng là hết thuốc chữa mà\”
\”Cậu tắm chưa?\”
Ôi trời! Tên này điên thật rồi.
\”Cậu câm ngay miệng lại cho tôi. Cậu không nói không ai bảo cậu câm đâu nhé. Đúng là biến thái\”
Tôi tức giận vùng vằng đi ra ngoài ghế, ở đây thêm chắc tôi nổ tung óc mất. Tên này dạo này ăn nhầm khẩu nhục hay sao mà nói chuyện như hâm.
\”Nè Vũ Hà chi, ai cho phép cậu lảng như vậy hả\”
Tôi phớt lờ tên đó rồi khoác chiếc túi lên.
\”Tôi còn phải về. Tôi không rảnh mà ở lại đôi co cùng cậu\”
Tên đó đút tay vào túi quần nhìn tôi:
\”Tạm biệt\”
Tạm con khỉ, tôi vừa bước ra đến cổng cậu ta lại nói vọng theo:
\”Nhớ là phải tắm cho sạch sẽ đó\”
\”Ôi cảm động quá đi, đúng là khùng mà \”
Tôi giơ nắm đấm lên ướm tên đó rồi đi về. Không biết trên đời người nào có thế chịu được cái tên đáng ghét này nữa . Tính cách thất thường không thể hiểu. Bó tay.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!