Nam Thần Lạnh Lùng - Chương 17 : CẬU ĐÚNG LÀ ĐỒ ĐÁNG GHÉT
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
79


Nam Thần Lạnh Lùng


Chương 17 : CẬU ĐÚNG LÀ ĐỒ ĐÁNG GHÉT


Sáng hôm sau

\”Nào nào mọi người. Đến giờ Nộp bản thiết kế rồi nè\”

Tôi đưa mắt nhìn xung quanh rồi lên giọng. Bảo Trà ôm sấp tài liệu hớn hở chạy qua trước:

\”Bản thiết kế của tôi Đây thưa trưởng phòng\”

Tôi nháy mắt:

\”Cậu làm tốt lắm\”

Hương giang cũng tiến sang:

\”Của tôi nè\”

Tôi khẽ cười với 2 người họ rồi đưa mắt lại phía người đang ngồi đối diện. Con nhỏ này từ nãy không động đậy gì là sao hả. Tôi nhẹ nhàng :

\”Gia Hân tiểu thư, không phải cậu muốn thay đổi quy định của công ty chứ?\”

Lúc này con nhỏ đó mới ngước lên, nhìn tôi chằm chằm :

\”Sao? ý cậu là gì?\”

Hừ, lại còn thái độ với tôi

\”Không có ý gì cả, tôi chỉ cần cậu nộp bản thiết kế cho tôi thôi\”

Gia Hân đứng dậy cầm bản vẽ rời khỏi bàn làm việc tiến tới trước mặt tôi:

\”Hài lòng chưa?\”

Mới 1 ngày mà con nhỏ này đã vẽ xong rồi sao? Tôi ngó xuống tập ý tưởng đang được đặt trên bàn mình. Tôi chớp chớp nhẹ, bức vẽ khá ấn tượng. không hổ danh là người đại diện của Vương Nam. Đúng là không thể xem thường con người này được

\”Ok rồi\”

Tôi xếp gọn tất cả ý tưởng lại rồi đứng dậy

\”Bây giờ tôi đi nộp bài. Mọi người nhớ trật tự đó\”

~~
Tôi dảo bước trên hành lang tầng 4, mọi người ai cũng đang làm việc chăm chỉ cả. Đúng là niềm tự hào của công ty

\”Vũ Hà Chi\”

Tiếng gọi khiến tôi dừng chân lại. Dám gọi cả gia thất tôi lên như vậy thì chỉ có Thằng cha Thiên Dương thôi. Nhưng….. Không đúng, giọng nói này kém trong hơn tên đó.

Tôi quay lại thì người ấy đã đang đứng trước mặt từ khi nào

\”Đi đâu vậy trưởng phòng mẫu \”

Trời! Là phó Tổng. Tôi ngại ngùng rồi nở nụ cười tỏa nắng:

\”Dạ, em lên phòng tổng giám đốc nộp bản thiết kế. Anh đi đâu vậy ạ?\”

Anh ấy khẽ nheo mắt rồi đút tay trái vào túi quần

\”Anh đến phòng họp, nghe nói tối hôm đó em bị ngã xuống hồ. Em không sao chứ?\”

Hazi, tin tức lan nhanh thật. Tôi đỏ mặt:

\”Anh biết rồi sao ạ?\”

Phó tổng cười nhẹ như hiểu ý tôi

\”Anh là phó tổng mà. Nhưng em không sao chứ?\”

\”Dạ cảm ơn anh. Em không sao\”

\”Hôm đó sau khi tạm biệt em anh lại
phải ra sân bay gấp để đón bạn. Ai ngờ sau đó em lại bị như vậy \”

Tôi gãi gãi đầu, nhưng hình như phó tổng đang rất quan tâm tôi thì phải. Hay là với ai anh ấy cũng vậy. Tôi liếc qua đôi mắt đó, đúng là rất có thành ý

\”Dạ\”

Anh ấy nhìn xuống sấp tài liệu đang cầm trên tay của tôi

\”Bản ý tưởng này để anh đưa cho tổng giám đốc cũng được. Dù sao bọn anh cũng sắp có cuộc họp với nhau \”

Tôi chưa kịp há miệng thì:

\”Từ bao giờ mà phó tổng lại quan tâm

đến ý tưởng của công ty như vậy? \”

Câu nói vừa rồi, không phải của tôi.

Cũng chẳng phát ra từ miệng phó tổng. Cả tôi và anh ấy đều quay người lại phía âm thanh dứt khoát vừa vang lên.

Thiên…Thiên Dương? Là cậu ta? Hôm nay cậu ta đã đi làm rồi sao. Tôi giật mình không giám tin vào mắt.

Chết cha, tự nhiên lại gặp tên đó trong tình huống này. Tôi cúi chào

\”Dạ, Tổng giám đốc\”

Cậu ta tiến thẳng về phía 2 chúng tôi, đi sau còn có 1 tên trợ lý. Cũng Không thèm nhìn tôi luôn

\”Phó Tổng giám đốc, việc nhận ý tưởng bây giờ là của anh rồi sao?\”

Phó tổng cười nhẹ:

\”Tôi chỉ định đem cho cậu giúp Hà Chi\”

Thiên Dương khẽ động môi:

\”Phó Tổng có vẻ rất thân thiết với trưởng phòng mẫu\”

Sau câu nói của Thiên Dương, Quốc Thiên có vẻ hơi biến sắc. Anh ấy nhìn chằm chằm cậu ta:

\”Tổng giám đốc cũng biết đây là trường phòng mẫu sao? Tôi nhớ là cậu không bao giờ quan tâm đến người trong công ty mà. \”

Thiên Dương vẫn giữ khuân mặt lạnh tanh rồi nhìn xuống sấp tài liệu trên tay tôi.

\”Mặt bìa in 2 chữ Phòng mẫu như vậy. Chắc phó tổng cũng đọc được\”

Tên này đúng là đảo ngược tình thế giỏi. Rõ ràng từ lúc nãy đến giờ, cậu ta chưa hề nhìn xuống tập ý tưởng.

Phó Tổng có vẻ hơi yếu lý hoặc nể mặt Thiên Dương nên không nói thêm gì nữa. Tôi cảm nhận được điều chẳng lành sắp ập đến. Đúng luôn, Thiên Dương đang nhìn tôi bằng ánh mắt hình viên đạn

\”Tự mang lên phòng làm việc của tôi rồi để đó\”

Biết ngay, tôi nghĩ sau khi mình bị đuổi việc. Tôi có thể đi làm nhà tiên tri cũng nên. Đoán đâu trúng đó. Có khi lương tháng còn cao hơn cả trọng Dương cũng nên.

\”Vâng thưa Tổng giám đốc\”

Đúng là đồ khó ưa. Cậu hãy đợi đấy. Tôi nghiến răng

\”Hình như Tổng Giám đốc rất thích ép buộc người khác. Rõ ràng cậu ở đây rồi còn bắt cô ấy mang ý tưởng lên tận trên đó nộp\”

Thấy phó tổng bất mãn Thiên Dương nhếch nhẹ môi:

\”Vì Tôi.. LÀ TỔNG GIÁM ĐỐC\”

Nói rồi cậu ấy đi thằng đến phòng họp cũng không thèm nhìn lại hay muốn nghe bất cứ điều gì. Tôi thở dài:

\”Phó Tổng chào anh ạ\”

\”Vất vả cho em rồi\”

Tôi cười nhẹ rồi đi lại phía cầu thang máy.

Hừ, thực ra Quốc Thiên đâu có đáng ghét như Thiên Nam đã nói. Tại sao Thiên Dương cứ có ác cảm với anh ta nhờ. Thật chẳng hiểu, biết là kiểu con riêng thì hơi khó chịu. Nhưng nếu người ta tốt với mình thì cũng vẫn có thể sống hòa hợp với nhau mà. Tên Thiên Dương đúng là ngốc mà.

Còn bắt mình phải mang lên tận trên phòng làm việc nữa, quá thể đáng mà. Thiên Dương đáng ghét, lúc nào cũng bắt nạt tôi. Tôi thề rồi một ngày tôi sẽ di cậu dưới gót giày giống như giẫm một con dế vậy. Hà Chi này nhất định sẽ làm được. Nhất định

Tinh..

Mải suy nghĩ mà đến nơi lúc nào không hay, tôi ôm đống đồ vào phòng thứ ký của hắn

\”Tôi nộp bản thiết kế, tí cô đưa lại cho Tổng giám đốc hộ tôi nhé\”

Tôi đang định quay đi thì

\”Chờ đã, tổng giám đốc vừa gọi lên nói là bảo Trưởng phòng mẫu vào trong phòng làm việc ngồi đợi\”

Đợi ? Đợi gì? Tên này ăn nhầm thuốc sổ hả. Tôi tỏ vẻ ngây thơ hỏi lại :

\”Tôi sao?\”

Cô thứ ký khẽ cúi đầu:

\”Đúng rồi ạ. Mời cô\”

Cô ấy vừa nói vừa tiến đến mở cửa phòng làm việc Thiên Dương ra. Theo phản xạ tự nhiên nên đôi chân tôi cũng đồng ý bước vào.

Căn phòng này càng nhìn kỹ càng thấy giống phòng làm việc, thì nó đúng là phòng làm việc mà haha.

Mấy lần vào đây không giải quyết việc thì cũng bị tra khảo. Nên Tôi chưa được nhìn đủ mọi thứ trong này, nhân cơ hội này tham quan một chút cũng không sao.

Tôi khẽ đi lại dọc theo căn phòng, nào là sách, quần áo, bàn ghế và các thứ trang trí sang trọng . đúng là giống trên mấy cái phim mình coi.

\”A cà phê\”

Tôi reo lên khi nhìn thấy cốc cà phê đang nghi ngút khói trên bàn làm việc.

\”Mình uống một chút chắc cậu ta sẽ không biết đâu\”

Tôi đưa lên miệng khẽ nhấp môi, đôi mắt tôi sáng ra

\”Woa, đúng là tuyệt vời. Cà phê này mới là cà phê chứ. Ngon hết sảy. Mình uống thêm chút nữa thôi\”

Tôi lại đưa lên miệng lần nữa uống và cảm nhận. Ngon đến mê lòng. Tôi cắn môi

\”1 chút nữa thôi hứa đấy. Chỉ là chạm đầu lưỡi vào thôi mà\”

Tôi còn đang mê man thưởng thức thì

\”Ngon không? \”

\”Đương nhiên là ngon r…(mở mắt) Ối mẹ ơi\”

Vế sau tôi hét ầm lên khi thấy chủ nhân của cốc cà phê này đang đứng trước mặt mình. Tay tôi run run đứng hình, bị cậu ta bắt quả tang rồi. Liệu tên khùng này có đuổi việc mình không? Chẳng có lẽ…tim tôi đập nhanh

Cậu ta đi đến gần tôi giật lấy cốc cà phê và dơ ra trước mặt:

\”Uống lén cà phê của Tổng giám đốc thì thế giới này chỉ tồn tại duy nhất mình Vũ Hà Chi cậu thôi\”

Tốt nhất nên im lặng, im lặng

\”Chiếc cốc này, ngoài tôi ra thì chưa ai dám chạm vào. Vậy mà….Cậu to gan thật.\”

Chỉ là cái cốc thôi mà. Làm gì thấy gớm

\”Tổng giám đốc, tại tôi rất thích uống cà phê. Ai bắt cậu để ở đó chứ?\”

\”Vậy tôi nên đặt nó trong nhà vệ sinh? \”

Tôi khẽ nghiến răng:

\”Cậu vào còn không gõ cửa\”

Tên đó đặt chiếc cốc xuống bàn rồi ngồi xuống ghế:

\”Tổng Giám đốc vào phòng mình lại phải gõ cửa\”

Hình tôi càng nói càng bị ngốc thì phải, mình sắp hạn hán lời mất rồi

\”Mà Tổng Giám đốc có việc cần bàn với tôi sao ạ?\”

Tôi chớp chớp mắt, cậu ta im lặng 1 lúc rồi tiến đến phía tủ ôm ra 1 đống tài liệu

\”Đây là tất cả bản vẽ của các tháng. Cậu mang đi in hết rồi nộp lại cho tôi vào ngày mai\”

Tên này điên cmnr, thấy tôi giống nhân viên photo copy lắm sao mà kêu đi in mấy cái vớ vẩn này

\”Mắc gì tôi phải làm\”

Cậu ta nhìn tôi và tôi cũng nhìn lại. 2 ánh mắt đang đối chọi nhau, hình như tôi đã ngửi thấy mùi khét rồi. Là lửa điện từ 2 ánh mắt phát ra.

Haha, đoán không sai mà. Tên đó liếc ánh mắt sang hướng khác trước tôi

\”Hoặc là làm hoặc là…\”

\”Nghỉ việc, cậu định nói thế đúng không? Sao lúc nào cậu cũng có thể mang chuyện đó ra nói được nhỉ? Bộ chêu tức tôi cậu vui lắm sao?\”

Khỏi phải nói tôi cũng đoán được tên đó định nói gì nên tiếp lời luôn. Thằng cha này đúng là có thù với tôi từ kiếp trước mà.

Cậu ta lơ thái độ của tôi rồi cúi mặt xuống đống giấy trên bàn

\”Biết rồi thì mang đi đi\”

Mang đi đi, nghe mà thấy ớn. Thiên Dương đáng ghét, càng ngày tôi càng thấy hận cậu. Chẳng hiểu sao tên này có thể làm tổng giám đốc ở cái tuổi này nhỉ! Tôi thì thấy cậu ta chẳng có chút tài cán nào ngoài việc chuyên bắt nạn và sai vặt người khác.

Tôi lườm hắn rồi bê đống tài liệu về, thiên Dương chết tiệt, Thiên Dương cầm thú, Thiên Dương lưu manh, Thiên Dương vũ phu. Ngươi hãy đợi đấy, ta sẽ trả thù sẽ trả thù

\”Rầm\”

Tôi lấy chân đóng cửa mạnh 1 cái cho hả giận.

~~
Buổi trưa, tôi cùng Bảo Trà và Hương Giang ra ngoài ăn.

\”Hôm nay chúng ta ăn nhà hàng này đi Hà Chi\”

Tôi nhìn theo phía tay Bảo Trà chỉ rồi nheo mắt lại:

\”Nhà Hàng đó mắc lắm, chỉ là ăn trưa thôi mà. Đâu cần phải sang trọng vậy\”

Bảo Trà cười tít mắt :

\”Yên tâm. Hôm nay tôi khao 2 cậu. Ba tôi vừa chuyển tiền vào tài khoản cho sáng nay. Nên mọi người cứ tha hồ mà ăn uống nhé\”

Hương Giang mắt sáng lên:

\”Cậu nói thật hả Bảo Trà\”

Bảo Trà gật đầu lia lịa

Chúng tôi bước vào, mùi hương đúng thật dễ chịu. Nhà hàng sang trọng có khác . Bảo Trà kéo tay tôi đến 1 góc của nhà hàng ngồi

\”Các cậu gọi món đi\”

Tôi nhìn tờ menu nhân viên vừa đưa

\”Tôi thì ăn gì cũng được, nên các cậu cứ gọi trước đi\”

Tôi vừa nói vừa đẩy tờ menu qua chỗ 2 người ngồi đối diện. Bảo Trà và Hương Giang cũng chẳng cần phải giữ thể diện mà gọi ầm ầm đồ ăn lên. Tôi thì cứ gật đầu khi được hỏi thôi. Nhìn 2 con nhỏ háo hức trong lòng cũng thấy vui vui.

Khoảng 5 phút sau, trên bàn đã được sắp đầy ắp đồ ăn. Tôi nhìn một lượt rồi mở to mắt

\”Sao các cậu gọi nhiều vậy! Ăn sao hết nổi \”

Bảo Trà đã cắn được 1 miếng đùi gà ngửng lên:

\”K…kh.ông ăn được hết thì gói mang về. Cậu lo gì. Vậy nha nói chuyện sau\”

Tôi lắc đầu thở dài, đúng là bó tay. Kiểu này bao giờ mới có người yêu đây. 20 tuổi mà lúc nào cậu ấy cũng như trẻ con vậy. Tôi cũng cầm đũa lên, đang định gắp thức ăn thì mắt tôi vô tình nhìn thấy người quen ở bàn ăn phía xa xa. Tôi nheo mắt lại cho rõ hơn

\”Bảo Trà, Bảo Trà\”

Bảo trà miệng dính đầy vị gà mở mắt nhìn tôi:

\”Sao vậy? Cậu không ăn hả?\”

Tôi vẫn nhìn phía người con trai kia:

\”Cậu nhìn kìa, phía đó. Chẳng phải là Thiên Nam sao?\”

Bảo Trà và Hương Giang nhìn theo hướng ánh mắt tôi rồi quay lại phía tôi:

\”Thiên Nam? Thiên Nam là ai nhỉ. Đúng là rất quen nhưng tôi không nhớ gì cả\”

\”Là người hôm chúng ta gặp ở hành lang đó, tôi đã giới thiệu là bạn của Thiên Dương ý.\”

Bảo Trà nhìn kỹ lại:

\”À à, nhớ rồi. Cậu ta có bạn gái rồi sao? Đang ngồi cùng kìa\”

Bảo Trà lại tiếp tục ăn, tôi nhăn mặt lắc đầu :

\”Hình như cậu ấy chưa có, nhưng cô gái đó là ai. Trông Thiên Nam nói chuyện không có vẻ thoải mái lắm\”

\”Ui dời. Kệ cậu ta. Là mẹ hay bạn gái thì cũng có phải việc của chúng ta đâu. Thôi ăn đi đồ ăn sắp nguội hết rồi đó\”

Bảo Trà không có chút gọi là quan tâm gì cả, vừa lúc đó Thiên Nam cũng hướng mắt đến phía chúng tôi. Vừa nhìn cậu ta đứng vội dậy tiến sang

\”Hà Chi, cậu cũng ở đây sao?\”

Tôi cắn đũa gật đầu

\”Ừ, (nhìn lại phía cô gái kia) bạn gái cậu hả?\”

Câu nói của tôi như làm cậu ấy nhớ ra điều gì, Thiên Nam nhìn xuống Bảo Trà đang cặm cụi xé còng gà phía dưới rồi cậu ấy cười nhẹ. Bất ngờ Thiên Nam cầm lấy tay Bảo Trà khiến con nhỏ ngơ ngác ngửng lên, môi vẫn còn dính mỡ

\”Cậu có thể giúp tôi 1 chuyện được không?\”

\”Cậu bị khùng hả, thả ra\”

Bảo Trà khó chịu vung tay Thiên Nam nhưng bất thành, cậu ấy kéo cả người con nhỏ đứng lên

\”1 lúc thôi rồi cậu muốn gì cũng được\”

Chiếc còng gà trên tay Bảo Trà rơi xuống bàn,

\”Cậu nói thật chứ? Chuyện gì? Chuyện gì? Cậu nói mau đi\”

Trời! Không thể tin nổi. Thật là mất mặt quá mà.

\”Cậu chỉ cần im lặng và gật đầu thôi\”

Bảo Trà hớn hở cười tít mắt:

\”Ô kê con nai\”

Tôi và Hương giang vẫn đang đơ người chẳng hiểu chuyện gì xảy ra. Thiên Nam cầm tay Bảo Trà đi qua chỗ lúc nãy, cô gái kia vẫn ngồi đợi cậu ta

Cô gái váy hồng ngạc nhiên khi thấy Thiên Nam nắm tay Bảo Trà đứng trước mặt mình

\”Anh…ai đây?\”

Thiên Nam buông tay Bảo Trà rồi ôm con nhỏ kéo vào gần người mình

\”Đây là bạn gái tôi, Tôi không nói dối cô nhé. Tôi đã có người yêu rồi vậy nên cô đừng có làm phiền hay đến tìm mẹ tôi nữa \”

Bạn gái? Vậy ra là mẹ cậu ta bắt đi xem mặt sao! Mặt Bảo Trà hồn nhiên nhìn thẳng cô gái đó

\”Anh nói dối, con nhỏ ngây thơ này sao có thể là bạn gái anh được. Anh đang muốn trốn tránh em đúng không? \”

Thiên Nam lại ôm Bảo Trà chặt hơn

\”Tin hay không là tùy cô, (nhìn xuống Bảo Trà) tôi rất yêu cô ấy. Tôi còn tính đến cả chuyện sẽ làm đám cưới rồi. Nêm làm ơn, đừng đến tìm tôi nữa. Tôi không muốn bạn gái mình buồn nữa đâu \”

Mặt cô gái đó tím lại, tay nắm chặt hơn nhìn Bảo Trà với ánh mắt như muốn thiêu đốt cả mọi thứ.

\”Cô thật sự là bạn gái anh ấy sao?\”

Bảo Trà khẽ nghiêng đầu:

\”Đương nhiên rồi, chúng tôi còn đang sống chung cơ. Vậy nên cô đừng có tìm đến… \”

Cô gái đó như không thể nghe tiếp được nữa, tức giận bỏ đi luôn. Nhưng tôi cũng phải nể phục Bảo Trà với kiểu ăn nói không ai dám nghe, sao con nhỏ đó có thể nghĩ ra là sống chung chứ

Thiên Nam ngồi xuống ghế thở phào nhẹ nhõm. Chúng tôi bên này cũng tiến sang

\”Sao cậu phải làm vậy chứ?\”

Nghe thấy tiếng hỏi của tôi, cậu ta im lặng một lúc rồi mới trả lời được

\”Tình cảm đâu có thể cưỡng cầu\”

Cũng đúng, sao có thể bắt ép người khác yêu người mà mình không thích được. Thời đại nào rồi.

Bảo Trà vỗ vai Thiên Nam:

\”Sao? thấy tôi diễn đạt chứ? Nói cho cậu biết trước khi vào Trọng Dương tôi đã dỗ sân khấu điện ảnh đó\”

Thiên Nam cười nhẹ:

\”Cậu làm rất tốt, cảm ơn cậu\”

\”Cảm ơn không quan trọng, quan trọng là lời hứa của cậu trước đó kìa\”

Thiên Nam nhìn ánh mắt ngây thơ của Bảo Trà thì bật cười:

\”Nào. Cậu muốn gì?\”

Bảo trà chỉ tay về phía bàn ăn của chúng tôi:

\”Cậu thanh toán nhé\”

Thiên Nam nhìn theo rồi quay sang gật đầu, Bảo Trà lại tiếp lời:

\”Khoan, đấy mới chỉ là lần 1 thôi. Tôi sẽ còn đòi cậu thêm nữa đấy\”

\”Không thành vấn đề, khi nào nghĩ ra thì báo tôi biết nhé. \”

Nói rồi Thiên Nam đứng dậy đặt 1 tấm thiệp trước mặt Bảo Trà, ra quầy thanh toán rồi đi về luôn.

Chúng tôi vui vẻ nhìn nhau, tôi dí tay vào trán Bảo Trà. Nói lại chuyện hồi nãy rồi cười ầm lên. Chúng tôi ngồi thêm 1 lúc rồi cũng quay trở lại công ty

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN