Death : Hành Trình Rước Vợ Về Nhà Của Thần Chết - Chap 1 : Nỗi đau bên lồng ngực trái.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
156


Death : Hành Trình Rước Vợ Về Nhà Của Thần Chết


Chap 1 : Nỗi đau bên lồng ngực trái.


Những tia nắng nóng nực uyển chuyển chui qua khe cửa sổ, chiếu một đường thẳng đến chiếc gương trên tay một cô bé 3 tuổi. Nhìn thấy tia nắng được gương phản chiếu đến một góc bên cạnh, cô hiếu kì quay đầu nhìn.

Thật đẹp !

Tia nắng phản chiếu đến góc tường mà có thể khiến nó bốc hơi đen sao ? Thật kì lạ nha ~ !

Triệu Tư Khuynh từng bước đầy cẩn thận tiến lại gần nơi bốc hơi màu đen mờ ảo. Trước mắt cô là gương mặt đáng sợ của một người phụ nữ, bà ta trợn tròn mắt la hét trong đau đớn. Thấy Triệu Tư Khuynh là người cầm gương dùng ánh sáng mặt trời dần giết chết bà ta, bà ta liền phẫn nộ yểm lời nguyền lên người cô trước khi tan biến thành tro bụi.

Sau khi bóng đen biến mất là tiếng hét thất thanh của Triệu Tư Khuynh, cô bé 3 tuổi cả người co giật dưới nền đất lạnh.
….

Mẹ của Triệu Tư Khuynh là một pháp sư diệt ma, bà có thể dễ dàng nhìn thấy những linh hồn, có thể dễ dàng nhìn thấu chúng là linh hồn tốt hay xấu.

3 năm trước có một linh hồn mới tu luyện cách đây mấy tháng đến ẩn cư ở nhà bà nhằm nuốt những điều xấu xa xuất hiện trong gia đình bà. Trong lúc bà đang viết bùa trên nhà, con gái bà ở dưới, đã vô tình giết chết linh hồn ấy, từ đó trở đi, con bé bỗng có khả năng nhìn thấy linh hồn.

Bà hoàn toàn không mong điều đó, bà muốn con bé có thể có được một cuộc sống bình yên chứ không phải bi thương như bà. Liên quan đến những linh hồn không siêu thoát, liên quan đến những thứ âm ma, không phải điều tốt. Huống hồ, mới 3 tuổi con bé đã bị yểm một lời nguyền xấu xa lên người. Sau này, bà phải làm sao ?

Trái ngược với lo âu của mẹ suốt 3 năm nay, Triệu Tư Khuynh lại có tinh thần vô tư kì lạ. Mặc dù các bạn đều xa lánh cô, nhưng Từ Nhật Nam và Ái Tử Lạp thì luôn ở bên cô, cô vui lắm !

– Anh ơi, em viết được chữ Khuynh rồi này !

Từ Nhật Nam ngó đầu nhìn nét chữ nguệch ngoạc của Tư Khuynh rồi xoa đầu cô bé cười dịu dàng :

– Khuynh Nhi giỏi lắm, em viết đúng rồi đó.

– Hì hì… Có phải em rất có triển vọng để trở thành một thiên tài không anh ?

Từ Nhật Nam nhìn vẻ mặt ngại ngùng của cô, bất giác phì cười.

Ở đằng xa, có bóng dáng một cô bé yếu ớt đang đi tới. Gương mặt cô nhợt nhạt, thân hình gầy gò, tưởng chừng chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi cô đi mất.

Thấy Ái Tử Lạp tiến đến, Từ Nhật Nam theo bản năng chạy lại đỡ cô rồi ân cần hỏi han :

– Tử Lạp, sao không nói tớ đến đón ? Tớ có thể đi xe đạp rồi mà ?

– Cậu phải trông chừng Khuynh Nhi, làm sao có thể đến đón tớ chứ ? Không sao đâu mà, lâu lâu đi bộ một chút cho lưu thông máu cũng tốt.

– Nhỡ cậu xảy ra chuyện gì thì tớ biết làm sao hả ?

– Đừng nói nữa, chẳng phải tớ đã bình an vô sự đứng trước mặt cậu rồi hay sao ?

Dù là năm Triệu Tư Khuynh 6 tuổi hay 16 tuổi thì Từ Nhật Nam vẫn luôn lo lắng, vẫn luôn chăm sóc, bên cạnh Ái Tử Lạp như vậy. Đối với cô, nỗi đau nằm bên lồng ngực trái này, còn lớn hơn nỗi đau thể xác gấp bội lần. Sự tra tấn 10 năm nay, Triệu Tư Khuynh căn bản vẫn không biết cách để vứt bỏ.

Năm nay cô học lớp 11 và đã trở thành một thiếu nữ thật sự. Mái tóc tém ngày nào đã không còn, thay vào đó là dòng suối dài chạy dọc lưng, kết thúc ở vòng eo thon gọn. Cái chữ “lép” chẳng còn có thể áp dụng với cô nữa, vì vòng một và vòng ba của cô phát triển như cỏ dại ngoài vườn.

Triệu Tư Khuynh luôn tự hào về nhan sắc hoàn hảo của mình, cô có gương mặt cân đối, sống mũi cao và đặc biệt sở hữu một đôi mắt đẹp đến hút hồn. Còn Ái Tử Lạp, vẫn luôn gầy nhom ốm yếu, vẫn luôn có sắc mặt nhợt nhạt tái xanh như ngày bé. Có điều, dù gương mặt cô có thiếu sắc cỡ nào cũng không thể che đi nhan sắc khuynh thành của mình, cũng không cần đi tranh giành Từ Nhất Nam với Triệu Tư Khuynh.

Ừ, ưu điểm của Ái Tử Lạp, chắc cũng chỉ có thế !

Triệu Tư Khuynh thơ thẩn nhìn cặp đôi đi trước mình vài bước. Từ Nhất Nam một tay ôm eo đỡ Ái Tử Lạp, một tay xách cặp cho chị ấy. Phải công nhận, chị ấy thật hạnh phúc.

Còn cô ư ? Một thân một mình, chỉ xứng với danh hiệu “người thừa” thật sự.

Triệu Tư Khuynh thở dài, thầm ước sao cho mình vấp té một cái để họ nhận ra còn có sự tồn tại nhỏ bé của cô.

Qủa thật, Triệu Tư Khuynh trượt vỏ chuối ngã ra đất. Cô đau đớn kêu một tiếng, xuýt xoa cái mông đáng thương.

– Chết tiệt ! Cớ sao mà cầu gì được đấy vậy hả ? Còn mông của tôi phải làm sao ? Ông trời, ông quá nhẫn tâm mà.

Nghe tiếng la của Triệu Tư Khuynh, Từ Nhật Nam quay lại, thấy cô ngã thì vội vàng bỏ cặp và Ái Tử Lạp ở phía trước để đến đỡ cô, Triệu Tư Khuynh mím môi tủm tỉm cười, khẽ lẩm bẩm :

– Nhưng mà nhẫn tâm như vậy cũng tốt… phải có sự đáp trả giống này chứ.

Đối diện với gương mặt nhăn nhó của Triệu Tư Khuynh, Từ Nhật Nam chỉ biết gãi đầu nói :

– Anh xin lỗi, anh quá vô tâm rồi !

– Không… không sao… Ai da…

Triệu Tư Khuynh được Từ Nhật Nam đỡ đứng dậy, cô liếc mắt sang bên cạnh, thầm cảm ơn con ma đáng ghét kia đã vứt vỏ chuối khiến cô ngã ra đất. Con ma nữ bĩu môi khinh bỉ :

– Cảm ơn gì chứ ? Bà đây chỉ tiện tay muốn hại cô thôi !

Có Từ Nhật Nam ở đây, Triệu Tư Khuynh nào dám xắn tay áo chửi lộn với con ma nữ đáng ghét kia. Mồm miệng đúng là độc ác mà. Không chỉ nói một câu khiến người khác bốc hỏa kia, con ma nữ còn thở dài đi theo cô, miệng lảm nhảm :

– Cô cũng quá là xui xẻo đi, năm 3 tuổi đã diệt được loại ma nữ ngàn năm có một trong sự lỡ tay nghịch dại, để rồi sao ? Để rồi bây giờ cô có thể nhìn thấy linh hồn và có số phận tràn ngập bi thương.

Triệu Tư Khuynh không thể không quan tâm đến những lời nói của con ma nữ kia, cô được Từ Nhật Nam cõng trên lưng nhưng trên gương mặt muôn phần xinh đẹp ấy không xuất hiện niềm vui nào.

– Cô xinh đẹp thế này, thật uổng phí…

Triệu Tư Khuynh nhìn qua con ma đang tiếc nuối thay cô, vô thức cảm thấy bản thân thật xui xẻo ! Nhưng mà, cô xem trên phim, những người kì quặc có thể nhìn thấy linh hồn như cô, phần lớn đều không được thế giới đón nhận. Vậy mà, cô được hai người không ghét bỏ cô này ! Cô lại cảm thấy mình may mắn, không sao cả.

Triệu Tư Khuynh phất tay đuổi con ma kia đi, sau đó nhìn Ái Tử Lạp phải tự đi bên cạnh Từ Nhật Nam, lại cảm thấy có chút vui vui. Cô biết như thế này là không nên, nhưng chị ấy luôn được anh yêu thương rồi, chỉ nhường cho cô vài lần thôi, chắc không sao đâu ha ?

Nghĩ vậy, Triệu Tư Khuynh tham lam chiếm luôn bờ vai săn chắc của Từ Nhật Nam. Ai ngờ, chưa được bao lâu, trán Ái Tử Lạp đã rịn mồ hôi, chị ấy dừng lại thở dốc rất lâu.

– Tử Lạp, chị có sao không ? Hay… hay anh bắt taxi đưa chị vào bệnh viện đi ? Chắc là chị không còn chịu nổi đâu, mau đi anh ! – Triệu Tư Khuynh rời khỏi lưng của Từ Nhật Nam, không khỏi lo lắng cho cô gái mà khi nãy mình ích kỷ tranh giành.

– Được, em đi cẩn thận !

Lời nói của anh sao dứt khoát như vậy chứ ? “Anh không nhớ ra rằng em vừa bị thương sao ?”, Triệu Tư Khuynh đau lòng siết chặt tay kiềm nén nước mắt.

– Không… không được ! Tư Khuynh bị thương… anh phải lo cho con bé nữa… một mình em đến bệnh viện cũng được.

– Lạp Nhi, em có biết em bị bệnh tim không ? Bây giờ là khi nào mà em còn lo cho Khuynh Nhi nữa hả ? Mau đi !

– Nhật Nam… nghe em…

– Anh không muốn.

Từ Nhật Nam bế xốc Ái Tử Lạp lên, mặc cho cô có cố gắng giãy giụa. Triệu Tư Khuynh cô đơn nhìn theo bóng lưng anh, nở nụ cười đắng rồi quay người khập khiễng tự đến trường.

– Chà… cô gái, cô thật tội nghiệp nha ! Nhớ lúc tôi còn sống, tôi được rất nhiều người theo đuổi đó, họ đều là những anh chàng đẹp trai.

Triệu Tư Khuynh liếc nhìn bóng ma đi bên cạnh cô, đang tự mơ mộng về những ngày tháng mình còn sống. Cô cười khẩy, phán câu xanh rờn :

– Nhưng bây giờ cô đã chết rồi, và chẳng có bóng ma nam nào theo đuổi cô.

– Cô…!

– Số phận của tôi, sẽ bi thương lắm sao ? Có cách hóa giải không ?

– Ai mà biết được, dù gì cũng không phải chuyện của tôi.

Triệu Tư Khuynh tức đến độ muốn đánh người, cô quay đầu hăm dọa :

– Cô có tin tôi lấy bùa ra để cho cô cảm nhận ít đau đớn không ?

– Không… không cần…

– Vậy thì mau biến đi ! Tôi bị xa lánh cũng vì các người suốt ngày ám tôi đó, có biết không hả ?!

Con ma nữ chẹp miệng rồi quay người biến mất, trả lại sự yên tĩnh cho Triệu Tư Khuynh. Có điều, con ma kia đi rồi, sự trống trải lại khiến cô cảm thấy tủi thân vô cùng. Tại sao lúc đó cô lại giết con ma ngàn năm có một kia chứ ? Sao cô ngu quá vậy ?

Mới nghĩ đến từ “bi thương”, cô liền có cảm giác nó rất hợp với mình. Sự cô đơn và nỗi đau bên lồng ngực trái suốt bao năm nay, thật sự khiến cô muốn chết quách đi cho nhẹ nợ. Có điều, hình như đến cả Thần Chết cũng không đón nhận cô thì phải ?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN