Death : Hành Trình Rước Vợ Về Nhà Của Thần Chết
Chap 2: Thần Chết
Triệu Tư Khuynh đeo tai nghe, chờ đợi khoảnh khắc đèn giao thông chuyển sang màu xanh để qua đường. Vừa đứng đếm từng giây, cô vừa giậm mũi chân theo nhịp.
*TING*
Cuối cùng cũng đến ! Triệu Tư Khuynh nở nụ cười, tung tăng qua đường. Nhưng cô nhanh chóng nhận thấy điều kì lạ là mọi người vẫn còn đứng im trong khi đèn đã chuyển xanh. Tất cả xe đều đã dừng lại, sao không ai qua đường vậy nhỉ ?
Triệu Tư Khuynh đứng ngơ ngẩn giữa đường, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bỗng, một chiếc xe tải lớn lao như bay đến, bất chấp đèn của người đi bộ đã chuyển xanh.
Triệu Tư Khuynh quay đầu nhìn, bất giác đứng chôn chân tại chỗ. Cô nhìn thấy tài xế trong xe đã ngất đi, không có người nào điều khiển nhưng chiếc xe vẫn chạy và đâm thẳng đến chỗ cô đang đứng. Cô không hiểu, sao chiếc xe có thể chạy thẳng một đường như vậy trong khi không có ai điều khiển nó ?
Thôi, như vậy cũng tốt ! Dù gì cô cũng đang mong có thể kết thúc cuộc đời bi thương này thật nhanh.
Ở một nơi nào đó, người đàn ông mặc đồ đen từ đầu đến chân khẽ nhíu mày, anh không thể khống chế chiếc xe đó ? Nhưng cô bé kia, sao còn đứng đó vậy chứ ? Cô không sợ chết sao ?
– Shit !
Người đàn ông chửi thề một chữ rồi lao vào không trung. Rất nhanh sau đó, anh đã xuất hiện ở bên cạnh Triệu Tư Khuynh, liếc nhìn chiếc xe rồi bế cô đưa đi.
Triệu Tư Khuynh cảm thấy mình bỗng nhiên được nâng lên, lại còn nằm ngang, sau đó một chút gió thoáng qua rồi cô được đặt xuống đất. Kiểu bay khi bị xe đụng này, có phải quá lạ rồi không ? Cô không cảm thấy đau, mà còn ngửi thấy mùi nhàn nhạt gì đó ngay sát gần mũi nữa ? Cả người, đều đang dựa vào một thứ tỏa ra hơi lạnh ?
Triệu Tư Khuynh nắm áo người đàn ông vừa cứu mình, đưa sát lại mũi ngửi ngửi. Hành động này, đúng là khiến người đàn ông đó vô cùng ngạc nhiên. Đây là hành động sau khi cô thoát chết sao ?
Ngửi một hồi, cô bỗng cảm thấy lạ… Có mùi ! Nhưng mà, điều lạ hơn là cô vẫn đang đứng bằng hai chân gắn ở mông !
Chẳng… chẳng lẽ… cô chết thật rồi ?
Triệu Tư Khuynh mở to mắt, quay ngang quay dọc nhìn xung quanh. Tất cả xe đều dừng lại, mọi người đang bu lại xem gì đó. Nhìn đến đó một hồi, cô thấy người đàn ông đẹp điên đảo chúng sinh nãy giờ luôn đứng cạnh mình, lập tức chớp mắt hỏi :
– Anh là Thần Chết sao ? Anh đến đưa tôi đi à ?
– ….
– Tôi sẽ không lãng phí thời gian của anh, tôi hứa sẽ nghe lời anh mà, vì thế anh đáp ứng với tôi một điều kiện trước khi đưa tôi đi được không ?
– ….
– Anh im lặng có nghĩa là đồng ý đấy nhé ! Không được quỵt giữa đường đâu đấy.
– ….
– Anh đúng là một Thần Chết tốt bụng đó ! Nếu tôi có thể được chọn chồng là một trong các vị thần, tôi sẽ chọn anh, anh đúng là rất đẹp trai nha !
Mặc Duẫn Thần chôn chân tại chỗ. Cô là quá hài hước mà phải không ? Lần đầu có người nói Thần Chết tốt bụng, lần đầu có người nói muốn cưới anh đấy…. Khóe môi Mặc Duẫn Thần vô thức tủm tỉm cười.
Còn về phần Triệu Tư Khuynh, cô vừa nói xong liền chạy như bị ma rượt về nhà. Có điều, cô còn chưa kịp qua đường đã bị thân hình cao ráo của Mặc Duẫn Thần chặn trước mặt, anh trầm giọng :
– Cô chưa chết.
– Hả ? Anh… nói gì ?
– Cô chưa chết. – Mặc Duẫn Thần kiên nhẫn lặp lại lần nữa.
– ….?
Mặc Duẫn Thần giơ tay lên giữa không trung, mọi vật hoàn toàn dừng lại. Giọt nước vừa ra khỏi ống liền đọng lại giữa không trung, những con chim đang ríu rít ăn ở bên kia cũng đứng yên, mỏ ngưng mổ mẩu bánh mì.
Anh đưa cô vào nơi chiếc xe tải đang nằm nghiêng sang một bên, toàn thân vì tông phải chiếc xe khác mà không còn nguyên vẹn.
Cả người Triệu Tư Khuynh bất chợt run lên như phát sốt, cô lùi lại vài bước. Nếu thật sự bị chiếc xe đó tông, không biết xác cô có còn ra hình người không hay đã nát bét rồi nữa ?
Mặc Duẫn Thần nhìn biểu cảm kinh sợ của Triệu Tư Khuynh, lại cảm thấy thật nhẹ nhõm. Anh đưa cô ra khỏi đó rồi cho thời gian tiếp tục được hoạt động.
– Anh… là Thần Chết thật sao ? – Triệu Tư Khuynh ngồi xuống ghế, cố đánh lạc hướng bản thân bằng một vấn đề khác.
– Cô nghĩ sao ?
– Ngoài nhan sắc quá hoàn hảo ra thì nguyên cây đen cùng làn da trắng và hơi lạnh tỏa ra từ người anh, có thể khiến người khác liên tưởng đến Thần Chết thật sự.
Mặc Duẫn Thần tiếp tục nhìn về phía cảnh sát đang xử lí chiếc xe tải to lớn rồi xem chiếc gương đang động đậy trong tay mình. Anh nắm chặt chiếc gương, có ít ánh sáng len lỏi qua kẽ tay của anh sau đó nhanh chóng vụt tắt như chưa từng xuất hiện.
– Cô tên gì ?
– Triệu Tư Khuynh, hân hạnh ! Anh tên gì ?
– Mặc Duẫn Thần.
Triệu Tư Khuynh ngẩn ra một hồi, chợt thấy cái tên này nghe sao quen quen ? Còn chưa kịp nhớ ra mình đã nghe ở đâu thì đã thấy anh đưa một chiếc gương kiểu cổ xưa màu ngọc bích ra trước mặt mình :
– Đây là của cô ?
– Hả ? Lúc đi học tôi có mang theo nó đâu nhỉ ? Sao nó ở đây thế ? Anh nhặt được à ?
– Rơi bên cạnh cặp cô.
Mặc Duẫn Thần mở tay Triệu Tư Khuynh ra rồi đặt chiếc gương vào, sau đó anh dứt khoát rời đi, ngay cả một lời từ biệt cũng không có.
Cô cứ ngỡ anh đã đi luôn, ai ngờ anh lại quay lại. Triệu Tư Khuynh còn chưa kịp mở miệng hỏi lí do, đã bắt gặp hành động cúi người nâng chân cô lên xem xét của anh.
– Ngồi yên một lát.
Mặc Duẫn Thần lấy bịch bông cùng lọ thuốc sát trùng trong túi, cẩn thận lau vết thương ở chân cô. Từ nãy đến giờ cũng đủ thời gian cho máu đông, đóng lại thành cục đen ngòm rồi. Nhưng mà vết thương này cũng không phải quá nổi bật hay nằm ở vị trí dễ thế, sao anh biết nhỉ ?
– Lần sau đi đứng cẩn thận. – Mặc Duẫn Thần trầm giọng nhắc nhở.
– Sao anh biết tôi bị thương ? Tôi còn tưởng anh đi rồi chứ ?
– Vì biết cô bị thương nên không đi được.
– Anh đúng là một Thần Chết tốt bụng đó ! Còn biết băng bó vết thương cho người khác nữa, quả là Thần Chết có một không hai nha.
Những lời đơn giản này, thế mà lại khiến đôi mắt vốn lạnh lùng của Mặc Duẫn Thần lấp lóe chút ánh cười hiếm hoi.
Băng bó cho cô xong xuôi, anh đặt lên trán cô một nụ hôn, sau đó ghé đầu thì thầm vào tai cô :
– Nếu có nguy hiểm, gọi tên tôi. – Anh căn bản, không thể luôn theo dõi mà bảo vệ cho cô được, chỉ có thể dùng cách tạo dây liên kết này.
Triệu Tư Khuynh lặng lẽ dõi theo bóng lưng của Mặc Duẫn Thần, trong lòng bỗng xuất hiện đôi chút cảm giác trống trải. Chẳng hiểu sao, nhìn bóng lưng đơn độc, nhìn anh rời đi như vậy, trái tim cô hơi quặn lại.
….
Vừa đến lớp được một lúc thì thầy Chủ nhiệm bước vào, thầy ấy gõ cái cây thước gỗ xuống bàn vài cái rồi hắng giọng :
– Lớp 11-2 có bạn mới ! Trật tự xem nào !!
Triệu Tư Khuynh nhìn quanh, quả thật bọn họ bớt nhoi đi một ít. Mọi người cũng có dấu hiệu im lặng đưa mắt ra cửa chào đón bạn mới.
– Em mau vào giới thiệu rồi còn bắt đầu học nữa.
– Vâng.
Là giọng nữ !
Mấy nam nhân trong lớp cô vừa nghe được tiếng “Vâng” dịu dàng ấy, hai mắt liền sáng như đèn pha của ô tô. Họ như những con hổ chờ mồi, nửa người trườn lên bàn, cố phóng tầm mắt xa hơn, nước dãi xém chút nhỏ ra khỏi miệng.
Triệu Tư Khuynh khẽ rùng mình trước hành động quá lố của đám con trai, rồi cũng hiếu kỳ nhìn ra cửa.
Người bước vào đương nhiên là con gái, nhưng cô gái này, là gái đẹp. Cô ấy sở hữu mái tóc dài suôn mượt được thắt bím gọn gàng, đôi kính màu đen khiến gương mặt tròn tròn của cô càng được tô thêm nét đáng yêu. Dáng người nhỏ gọn, nụ cười tỏa nắng, làn da trắng mịn như ngọc trai… Đây đúng là một bông hoa đẹp của lớp !
– Chào mọi người, mình là Tư Hạ Bạch.
Một câu chào ngắn gọn, một câu “muốn” giản đơn :
– Em muốn ngồi cạnh cậu ấy !
Triệu Tư Khuynh ngơ ngác nhìn ngón tay đang chỉ thẳng vào mình. Ngoài Từ Nhật Nam và Ái Tử Lạp thì cậu ta là người đầu tiên muốn tiếp xúc với cô đó ! Tuy nhiên, cậu ấy chắc cũng sẽ nhanh chóng chuyển chỗ thôi.
Thầy Chủ nhiệm thấy chỗ cô còn trống, không cần suy nghĩ gì, lập tức đáp ứng rồi ra khỏi lớp.
– Cậu tên là gì thế ?
– Triệu Tư Khuynh.
– Hửm ~ ? Tên hay đó.
– Vậy sao ? Cảm ơn nhé.
Cuộc đối thoại đơn giản thế thôi nhưng cũng đủ thể hiện cô bạn cùng bàn của Triệu Tư Khuynh vô cùng hòa đồng, vô cùng thân thiện và vui vẻ. Nụ cười của cô mang nét gì đó rất ngây thơ.
Triệu Tư Khuynh hơi cười, lơ đãng đưa mắt ra cửa sổ, chợt thấy bóng dáng Từ Nhật Nam ở bên ngoài. Anh luôn thu hút như thế, đi đến đâu cũng không chừa cho con gái nhà người ta con đường sống.
Trước khi ra ngoài gặp anh, cô bất đắc dĩ phải trả lời hàng loạt những câu hỏi của Tư Hạ Bạch. Cậu ấy lo lắng cho cô sao ? Nghĩ vậy, Triệu Tư Khuynh mỉm cười nhéo má Tư Hạ Bạch một cái rồi trấn an :
– Anh ấy là anh hàng xóm từ nhỏ của mình, bọn mình rất thân thiết, cậu đừng lo.
Nói rồi, Triệu Tư Khuynh đi một mạch ra ngoài. Vừa được thấy gương mặt anh tuấn của Từ Nhật Nam, cô liền theo phản xạ nở nụ cười thật tươi :
– Anh !
– Chân em thế nào rồi ?
Câu hỏi quan tâm này, đúng là khiến trái tim nhỏ bé của Triệu Tư Khuynh được sưởi ấm mà ! Cô nhìn xuống chân mình, gật đầu.
– Tốt hơn rồi ạ. Đúng rồi, còn chị Tử Lạp, chị ấy sao rồi ?
– Cô ấy đang nằm viện, nhưng vì lo cho em nên không ngừng bảo anh đi xem em thế nào.
– ….
Nụ cười trên môi Triệu Tư Khuynh như ánh đèn sắp hết pin, chập chừng vài giây rồi tắt ngủm.
Cô cứ tưởng anh vì lo cho cô nên mới đến hỏi han cô, hóa ra cô lại ăn một rổ dưa bở rồi ! Nếu không vì sự quan tâm của chị ấy, chắc giờ này cô chẳng thể thấy anh đâu. Nét lo lắng trên mặt anh, chắc không dành cho cô ! Anh dành sự quan tâm ấy, cho chị.
Trái tim Triệu Tư Khuynh như bị ai đó bóp chặt, đau đến khó thở. Cô gượng cười :
– Vậy anh mau về chăm chị đi, chị yếu như vậy mà anh còn bỏ đi… Không hay đâu ! Anh vào viện đi, sau đó trưa em rảnh sẽ ghé qua.
Không để Từ Nhật Nam trả lời, Triệu Tư Khuynh đã quay người bỏ đi. Cô gắng bước thật chậm, tỏ ra mình rất khoan dung, nhưng trong lòng lại ích kỷ thầm cầu mong anh có thể níu giữ cô, ở lại với cô thêm một lúc. Cô không muốn anh ở bên chị, đó là sự thật !
Nhưng, một người khỏe mạnh, có tuổi thọ được đảm bảo như cô lại đi tranh giành với một cô gái yếu ớt, có thể rời khỏi thế gian này bất cứ khi nào như Ái Tử Lạp sao ? Mẹ cô, không dạy cô làm như vậy…
…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!