Death : Hành Trình Rước Vợ Về Nhà Của Thần Chết - Chap 5 : Chết chìm trong nụ cười !
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
120


Death : Hành Trình Rước Vợ Về Nhà Của Thần Chết


Chap 5 : Chết chìm trong nụ cười !


Mặc dù không cam tâm vào lại bệnh viện nhưng Triệu Tư Khuynh cũng không còn cách nào khác, cô phải vào xem tình hình của Ái Tử Lạp một chút. Dù gì, cái bánh đó cũng do cô sơ suất làm ra.

Mở cánh cửa phòng bệnh, nhìn thấy người con trai đang cẩn thận kéo chăn cho người con gái có gương mặt xanh xao nằm trên giường, Triệu Tư Khuynh lại cảm thấy trong lồng ngực trái hơi nhói.

Cô nhẹ nhàng tiến đến cạnh giường, đôi mắt lơ đãng liếc qua hai bàn tay đang nắm chặt. Sau đó cúi đầu cười đắng. Triệu Tư Khuynh hít một hơi khống chế ánh nhìn của mình rồi nói :

– Em xin lỗi ! Chị Tử Lạp không sao chứ ?

– Hiện tại thì không sao.

Giọng anh, lạnh đến thấu xương.

– Em quá sơ suất, em sẽ ghi nhớ, sẽ không tái phạm.

Giọng cô mềm mại là thế, nhưng vẫn không thể khiến anh nguôi giận.

– Sơ suất ? Chỉ vì hai chữ “sơ suất” của em, mà sức khỏe cô ấy lại càng yếu đi.

– …

Trong lúc không khí trong phòng đang tràn ngập lửa giận của Từ Nhật Nam, cánh cửa đột nhiên bật mở, vị bác sĩ trung niên bước vào.
Ông khám sơ qua cho Ái Tử Lạp một lượt, gương mặt thoáng chốc đã trở nên kinh ngạc.

– Sao… sao có thể…?!

– Có chuyện gì vậy bác sĩ ? Ông mau nói đi !

– Đây là chuyện vui ! Chúc mừng hai người, cô ấy đã kì diệu thoát khỏi bệnh tim, kì diệu hồi phục một cách nhanh chóng.

– Cái gì ? Ông nói thật không ?

– Tôi lừa hai người làm gì chứ ? Đến tôi còn không thể tin…

Triệu Tư Khuynh cười nhẹ, thầm thở phào nhẹ nhõm.
….

Chuyện đó, cũng chỉ là chuyện của 1 tháng trước, lúc mà Ái Tử Lạp thoát khỏi bệnh tim và trở nên khỏe mạnh. Điều đó chỉ thần kì đối với Từ Nhật Nam và mọi người, còn đối với Triệu Tư Khuynh, lại chẳng có gì đáng chú ý.

Cô ngồi học bài ở xích đu trong sân vườn, chân không cần đẩy, xích đu cũng đung đưa.

– Khuynh nhi.

– Mẹ.

– Mẹ nghe nói, Tử Lạp khỏe mạnh trở lại rồi ?

– Vâng… chị ấy hiện tại đang sống rất tốt, rất hạnh phúc.

Nhắc đến Ái Tử Lạp, Triệu Tư Khuynh chợt nhớ đến người đã biệt tăm suốt một tháng qua – Từ Nhật Nam. Anh ấy luôn tìm cách để né tránh cô một cách triệt để, chỗ nào, khi nào cô gặp Tử Lạp cũng không có anh. Nhưng vô tình, thì lại thấy anh đi với chị ấy, cười nói vui vẻ.

Có điều, như thế cũng tốt ! Anh có được hạnh phúc mà mình muốn là cô có thể từ bỏ rồi.

Mãi mới có lí do để chấm dứt thứ tình cảm đơn phương đau khổ mười mấy năm trời này, cô chẳng có lí do nào để tiếp tục.

Đặt tay mình lên mu bàn tay mẹ, Triệu Tư Khuynh mỉm cười :

– Mẹ đừng lo cho con, chẳng phải thứ mà con muốn đã đạt được rồi sao ? Bao nhiêu năm nay con chỉ toàn tìm lí do để kết thúc, giờ có rồi, con là nên ăn mừng một bữa.

– Mắt ta vẫn còn rất tốt, con đừng lơ là để ta nhìn ra gì đấy !

– Vâng, con sẽ cố gắng.

Triệu Tư Khuynh đang vui vẻ cười tít mắt, bỗng nghe giọng mẹ mình có chút lạ thường :

– Hôm nay anh họ con về đây đấy. Giờ này chắc nó cũng xuống sân bay rồi, con ra đón anh đi để mẹ đi nấu cơm.
Gương mặt rạng rỡ của mẹ thật sự khiến cô có chút hoài nghi, liền giữ tay bà, gặng hỏi :

– Anh ta là ai ? Con có anh họ sao ?

– Con thật…! Thằng bé tên là Luân Minh Hạo, người hay cùng con đi câu cá đó.

– Ai mà nhớ được…

– Con hay gọi anh là Wam, con nhớ chứ ?

Triệu Tư Khuynh cau mày cố nghĩ, mãi vẫn chưa ra.

Đột nhiên, có một giọng nói thì thầm bên tai làm Triệu Tư Khuynh giật nảy.

– Bé ! Thật sự không nhớ ra tôi sao ?

– Ôi mẹ ơi… Anh… anh là ai thế ?

Luân Minh Hạo có vẻ không vui trước câu hỏi này, anh tiến lại áp sát mặt mình vào gương mặt đầy đề phòng của cô.

– Tôi là Wam. Wam là từ viết tắt của ấm áp, là em đặt cho tôi.

– Viết tắt của ấm áp à…? Hmm, tôi thật sự không nhớ ra ! Nhưng anh tới đây là tốt rồi, đỡ tốn công tôi đi đón. Mau vào nhà đi.

Lời nói kèm hành động. Triệu Tư Khuynh đẩy đẩy Luân Minh Hạo tiến về trước, còn mình lại đi ra cổng, không có ý định ở lại khi có khách đến.

– Naty, em đi đâu đấy ? – Luân Minh Hạo gọi với theo.

– Anh biết tôi là Naty cơ à, hay đấy !

Triệu Tư Khuynh buông một câu khen đầy mỉa mai cho Wam rồi dứt khoát rời đi. Nếu anh biết cô là Naty thì cũng phải biết Naty là viết tắt của từ “Naughty” nghĩa là tinh nghịch, và nếu đã có cái nickname như thế, anh nghĩ cô sẽ ngoan ngoãn nghe lời sao ? Hứ !

Đến một cánh đồng bỏ hoang, có bãi cỏ xanh mướt, Naty đặt mông ngồi xuống, thong thả ngắm cánh đồng đẹp tự nhiên. Từng cơn gió mát luồn qua mái tóc đen tuyền của cô, khiến nó bay loạn trong gió, tạo nên một cảnh tượng có chút kì quặc, lại thoang thoảng đâu đó vẻ đẹp thuần khiết của thiếu nữ ấy.

“Phụt” một tiếng, Mặc Duẫn Thần đột nhiên hiện ra trước mặt Triệu Tư Khuynh khiến cô suýt đứng tim, tắt thở.

– Mặc Duẫn Thần ? Anh muốn hù chết tôi đấy à ? Đột ngột xuất hiện như vậy là ý gì hả ?

– Đột ngột nhớ cô, nên mới đột ngột xuất hiện.

– ….

– Vậy được, chút nữa tôi quay lại. Tôi có thông báo đấy nhé !

– Này, này… Tên điên kia !!!

Mặc Duẫn Thần còn đang giơ chân giữa không trung, nghe tiếng gọi của Triệu Tư Khuynh, lại nhẹ nhàng hạ xuống.

Quay đầu nhìn cô với ánh mắt mang ít hơi lạnh, anh hỏi :

– Có chuyện gì ?

– Ngồi đây ! Tôi đến đây là mong anh xuất hiện.

Nghe câu này, hơi lạnh trong mắt Death dần biến mất, chỉ để lại tia ấm áp giữa buổi chiều lộng gió.

Triệu Tư Khuynh ngả người nằm xuống thảm cỏ, đưa mắt nhìn bầu trời nhuộm một màu cam rực rỡ, khẽ hỏi :

– Có phải anh đã cứu chị Tử lạp không ?

Mặc Duẫn Thần nhìn cô một cái, sau đó cũng nằm xuống cạnh cô, gật gật đầu :

– Là tôi.

– Cảm ơn anh !

– Tôi cố tình chứ không phải vô tình.

– Vậy thì phải càng hậu tạ thật chu đáo ! Nhờ anh mà tôi dần thoát khỏi được cái tình yêu đơn phương không thấy tương lai kia…

Death quay đầu đối mắt với Naty, sâu trong đôi mắt lạnh lẽo ấy, tia yêu thương chiếu rọi khắp mọi nơi.

Chợt, Triệu Tư Khuynh vô thức hỏi :

– Anh là Death phải không ? Death, chính là tên của Thần Chết.

– Ừ, cô nói sao chính là vậy.

– Vậy, sao anh lại nhập vào Tư Hạ Bạch ?

– Muốn nói chuyện với cô.

– ….

Con người này, đúng là biết chặn họng người khác mà ! Triệu Tư Khuynh quay đầu đi chỗ khác, vu vơ hát một bài hát nào đó.

Bỗng nhiên, cô lại thấy Mặc Duẫn Thần đang nằm bên kia giờ đã đứng sừng sững bên này. Anh hơi cong môi nói :

– Tôi là Death, còn em ?

Triệu Tư Khuynh bật cười, ngồi dậy đặt tay mình vào lòng bàn tay đang giơ giữa không trung đó, không nhanh không chậm nói :

– Naty trong tinh nghịch.

– Rất hợp.

Gương mặt thiếu nữ đang cười khi nãy nhanh chóng ngắn tũn. Cô đứng dậy, ngẩng đầu giương mắt nhìn Mặc Duẫn Thần, bực bội trách vấn :

– Đây là ý gì ?

– Em rất nghịch ngợm…

– ….

– Nhưng không sao, tôi chịu được.

Triệu Tư Khuynh cúi đầu cười ngại ngùng, sau đó quay người chạy đi. Chẳng hiểu nữa ! Tim cô sao thế này ? Cớ gì lại đập loạn lên như lần trong bệnh viện thế ? Có khi phải đi khám tổng quát rồi mua thuốc trợ tim uống mỗi khi gặp anh quá ! Thần Chết có khác, chỉ toàn đánh vào nơi quan trọng của con người, khiến người ta phải mệt mỏi với anh.

Nhưng mà, anh cứ khiến cô quên đi vấn đề mà mình quan tâm không à ! Cô rõ ràng mang mục đích tìm ra nguyên do anh cứu Ái Tử Lạp mà, ai ngờ lại mang khúc mắc đó trở về.

Triệu Tư Khuynh quay phắt người. Trong đôi mắt to tròn lấp lánh như chứa cả một bầu trời sao đó của cô chỉ còn lại hình ảnh người con trai đứng đút hai tay vào túi, mỉm cười dịu dàng.

Lần này, không có ai phải say đắm nụ cười hay đôi mắt của cô nữa, mà chính cô là người chết chìm trong nụ cười của ai kia !

Naty che mặt quay đi, vội vàng chạy một mạch về nhà. Ôi trời, cái tật mê trai không bỏ được lại xuất hiện rồi !!!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN