Death : Hành Trình Rước Vợ Về Nhà Của Thần Chết
Chap 4 : Thần Chết tốt bụng ?
– Là bà ta ?
– Vâng, bà ta chính là người năm xưa đã lén lút đưa tin cho Nguyên Thy, cũng là linh hồn không nghe theo tiếng gọi của sứ giả địa ngục. Bà ta đã lảng vảng khắp hạ giới trong mấy trăm năm qua.
– Đã tu luyện đến trình độ nào ?
– Chưa đạt cấp 1 đối với Hắc Pháp.
Death khinh bỉ cười khẩy, nhìn linh hồn người đàn bà đang ôm thanh sắt, cầu xin anh cứu bà ta. Anh còn đang phân vân nên xử lí thế nào cho bà ta được nếm trải vị đau khổ thì nghe tiếng nói lanh lảnh đầy bực bội của Tư Hạ Bạch :
– Chủ nhân, người quá đáng ! Con còn đang hàn huyên với Chủ mẫu mà.
– Để cô ấy tự nhớ, đừng ép cô ấy.
– Con không ép ! Con chỉ muốn Chủ mẫu nhớ nhanh một chút thôi, con nhớ Chủ mẫu chết đi sống lại luôn đó, người biết không ?
Hades thâm trầm nhìn chăm chăm vào Tư Hạ Bạch khiến cô bất giác cảm thấy lạnh sống lưng, theo phản xạ lùi về sau một bước. Sau khi dọa cô một phen, anh nở nụ cười tràn ngập yêu thương, ánh mắt cố định vào hư vô.
– Cứ để cô ấy là Tư Khuynh của hiện tại cũng tốt. Dù thế nào, ta cũng có khả năng đưa cô ấy về bên mình. – lại nhìn Tư Hạ Bạch bằng đôi mắt chứa đầy cảnh cáo – Còn ngươi, tốt hơn đừng tranh giành vô ích với ta nữa.
– Chủ nhân ! Ngài thật quá đáng ! Chủ mẫu là của con ! Con nhất định không nhường ngài nữa.
– Ta thế mà lại để ngươi phải nhường ?
Tư Hạ Bạch cảm thấy có luồng khí lạnh vây quanh mình, nuốt một ngụm nước bọt, cô lắp bắp chữa :
– Con…con tình nguyện ! Con tình nguyện không trành giành Chủ mẫu với người, người… người nào có cần ai nhường đâu chứ.
– Vậy sao ?
– Con thấy người rất giỏi về mặt tranh giành với người khác, nếu sau này có thời gian, mong người chỉ bảo đôi chút cho đồ nhi !
Death khinh bỉ liếc Tư Hạ Bạch :
– Ngươi không có tư cách làm đồ nhi của ta.
Dứt lời, Death quay lưng rời đi, đồng thời ra lệnh gì đó cho Dực Hầu. Một lát sau, Tư Hạ Bạch thấy linh hồn người đàn bà khi nãy quỳ lạy van xin Death bị lôi vào cánh cửa nào đó.
Cô trộm nghĩ, người Chủ mẫu yêu thật quá ngạo mạn !
….
– Bánh rất ngon, em thật khéo tay đó Tư Khuynh !
– Chị thấy ngon là tốt, em còn sợ chị ăn không được.
Ái Tử Lạp cười dịu dàng, đôi mắt trong veo như lấy từ nước suối tinh khiết. Đôi lúc, Triệu Tư Khuynh cảm thấy ghen tị, ghen tị vì chị ấy quá đơn giản, quá tốt bụng. Còn cô, không được như chị ấy !
Đột nhiên, gương mặt vốn đã xanh xao của Ái Tử Lạp càng trở nên thiếu sắc. Chiếc bánh ngọt đang cầm trên tay rơi tự do xuống nền sàn, cả người cô nóng ran.
Triệu Tư Khuynh thấy biểu hiện của Ái Tử Lạp, hốt hoảng gọi bác sĩ. Ai ngờ lúc vào phòng lại thấy Mặc Duẫn Thần đang đội chiếc nón đen trên đầu, lặng lẽ đứng ở cạnh giường Ái Tử Lạp. Cô mở to mắt, lắp bắp hỏi :
– Mặc… Mặc Duẫn Thần, anh… anh làm gì ở đây ? Chị ấy chưa tới số đâu mà, phải không ?
Mặc Duẫn Thần quay người nhìn gương mặt hoảng sợ của Triệu Tư Khuynh, sau đó thản nhiên nói :
– Sống chết của cô ta, đều do tôi định đoạt. Hôm nay, nếu tôi vui, sẽ cho cô ta sống.
Nghe câu trả lời của Mặc Duẫn Thần, Triệu Tư Khuynh thầm chửi anh một câu. Sống chết của người khác lại do buồn vui của anh sao ? Lí lẽ này là ở đâu ra vậy hả ?
Bây giờ không phải lúc cãi nhau nên Triệu Tư Khuynh im lặng tiến lại bàn định lấy nước cho Ái Tử Lạp, nhưng cô còn chưa qua tới bàn đã bị đẩy ra chỗ khác bởi bàn tay to lớn tràn ngập sức mạnh của Từ Nhật Nam. Cô ngơ ngác ngã vào vòng tay của Mặc Duẫn Thần, ngơ ngác nhìn Từ Nhật Nam.
Anh ở đây từ khi nào ? Đôi mắt kia, sự tức giận hằn trong đó, là dành cho cô sao ?
Từ Nhật Nam bế Ái Tử Lạp đặt lên xe cáng kéo, vừa tính ra ngoài thì chân giẫm phải chiếc bánh khi nãy Ái Tử Lạp ăn dở. Từ Nhật Nam cầm lên, xem xét một hồi thật kỹ lưỡng rồi rít từng chữ qua kẽ răng :
– Tư Khuynh, bánh này là em làm ?
– Em… phải…
– Em biết cô ấy không ăn được bánh có dứa mà ?
– Em… em không nhớ… em xin lỗi…
Trước khi ra ngoài, Từ Nhật Nam liếc Triệu Tư Khuynh qua sự tức giận đặt trước đôi mắt rồi nhanh chóng khuất sau cánh cửa.
Mặc Duẫn Thần nhìn ánh mắt đó, lại cảm thấy muốn giết người ! Hắn ta có tư cách gì để nhìn cô như vậy ? Hắn tưởng cô yêu hắn nên hắn mới có quyền làm như vậy với cô ?
Mặc Duẫn Thần cười khẩy, đúng là mơ tưởng. Ngày tháng sau này, anh sẽ khiến Từ Nhật Nam kia sống không bằng chết !
– Đừng, đừng đưa họ đi… Đừng giận, đều là chuyện của tôi.
Giọng nói nghẹn ngào của Triệu Tư Khuynh lọt vào tai không những không thể khiến anh bình tĩnh lại mà còn khiến anh nóng máu hơn. Cô khóc vì hắn ?
Mặc Duẫn Thần im lặng, không muốn trả lời, chỉ muốn giết người.
Triệu Tư Khuynh bám vào mép giường, hành động đứng dậy chậm chạp bao nhiêu thì mồm miệng nhanh nhẹn bấy nhiêu.
– Duẫn Thần, anh là Thần Chết tốt bụng nhất mà tôi từng gặp ! Vì vậy, anh đừng đưa họ đi, có được không ?
– Tùy tâm trạng.
Mặc Duẫn Thần mặt vô cảm giơ tay lên giữa không trung, lập tức các camera trong phòng đều vỡ tan, mọi dữ liệu biến mất không tìm ra lí do.
Đưa mắt nai nhìn chiếc camera trong phòng đã vỡ nát, Triệu Tư Khuynh có chút hâm mộ tài năng của Mặc Duẫn Thần. Cô nhất thời bị chi phối bởi mấy cái camera đã nát và phép thuật của anh, hào hứng hỏi :
– Này, anh có thể dạy phép thuật cho tôi được không ? Tôi thấy anh rất là tài năng nha ~ !
– Cô muốn học gì ?
– Anh chấp nhận dễ dàng vậy sao ? Ôi, anh đúng là Thần Chết tốt bụng a !
Sâu trong đôi mắt của Mặc Duẫn Thần lấp lóe ý cười, anh liếc nhìn cô, bình thản nói :
– Không phải tôi dễ dàng chấp nhận, mà là người có tài năng và năng khiếu mới học được, không phải ai cũng có thể.
– Hóa ra… hóa ra là vì anh không tin tôi có năng khiếu nên mới đồng ý ?! Tôi sẽ cho anh thất vọng, anh tin không ?
– ….
– Tôi muốn học cách làm nát cái camera đó !
– Chỉ vậy ?
– Phải !
Mặc Duẫn Thần gật gù như đã hiểu, sau đó lấy cốc nước ở bàn, ném chính xác vào cái camera đã tan tành khiến nó lóe điện vàng, giật giật mấy phát rồi đứt dây rớt xuống.
Thực hiện một loạt hành động khiến Triệu Tư Khuynh khó hiểu xong, anh mới hếch hàm vào “thành quả” của mình :
– Chỉ cần làm vậy sẽ phá được cái camera đó thôi.
– ….
Khóe miệng Triệu Tư Khuynh giật giật, cô bước từng bước thật chậm đến gần cái camera đó. Chỉ biết, khi thấy được chiếc camera đã bị hành hạ bởi Thần Chết xong, cô liền cau mày quay lại :
– Anh quá phá ! Tôi không có tiền đền đâu, loại này rất đắt đó. Bảo vệ sẽ đến nhanh thôi…
Trái lại với vẻ mặt căng thẳng của Triệu Tư Khuynh, Mặc Duẫn Thần rất bình thản, khóe môi anh còn hơi cong lên bởi câu nói của cô. Cái camera đó ấy à, do công ty anh sở hữu sản xuất ra, họ có bắt anh đền thêm một xe tải cũng không thành vấn đề.
Nhưng nếu làm vậy, cơ hội lợi dụng cô sẽ không có ! Anh không thích.
Không để cho Triệu Tư Khuynh đứng ngắm đống vật liệu rơi ra từ camera, Mặc Duẫn Thần đến kéo tay cô chạy đi, đồng thời nói :
– Bảo vệ tới bắt, cô không chạy mà còn đứng đó nhìn. Muốn bị bắt đi à ?
– Hả ?
– Ngơ ngác cái gì ? Nhìn đường !
Triệu Tư Khuynh bị quát thì giật nảy, vội tập trung ánh mắt của mình vào đường đi, không dám lơ là giây nào. Chạy mãi, chạy mãi, cô cũng đuối. Có điều, vòng vo thế nào vẫn chưa ra khỏi bệnh viện.
– Này… tôi… tôi mệt lắm rồi… sao…sao cái bệnh viện này… to thế !!
– Chia ra ! Tôi vừa thấy họ đây thôi.
Tiếng ra lệnh đầy uy nghiêm của cảnh sát trưởng khiến Triệu Tư Khuynh bất giác run cầm cập. Nếu cô mà bị bắt thật, mẹ cô sẽ giết cô mất.
– Tư Khuynh, bên này.
Nghe tiếng gọi của Mặc Duẫn Thần, Triệu Tư Khuynh bừng tỉnh khỏi cơn sợ hãi. Cô cúi người đi theo anh. Những chuyện thế này chẳng có gì đáng sợ cả, cô còn làm bạn với Thần Chết mà, còn cái gì có thể dọa cô được nữa ?
Khoan !
Bạn với Thần Chết ư ?
Dừng lại vài giây, não của Triệu Tư Khuynh hoàn toàn được thông ! Mặc Duẫn Thần là Thần Chết, cớ gì mà cô phải chui chui rúc rúc thế này ?
Có điều, cô còn chưa kịp cho anh một trận, quay sang đã thấy góc nghiêng hoàn hảo của anh. Vừa hay, anh quay qua định nói gì đó với cô, thế nhưng lại gặp gương mặt ở cự ly gần của cô, những điều anh muốn nói, cứ thế trôi đi.
Bốn mắt họ chỉ chạm nhau vài giây nhưng trái tim lại loạn nhịp đến tận lúc họ ra khỏi bệnh viện. À không, nói đúng hơn là vẫn còn dư âm nào đó, vẫn còn ánh mắt nào đó ở lại trong góc tim mỗi người.
Tuy nhiên, đôi mắt xinh đẹp của Triệu Tư Khuynh kiếp trước, Mặc Duẫn Thần đã từng được chiêm ngưỡng qua rất nhiều lần, và lần nào anh cũng đều khắc vào tim. Và bây giờ, anh lại có thêm một ánh mắt nữa. Tất cả, đều rất đẹp !
Một cơn gió nhè nhẹ thổi qua, khiến sắc hồng trên mặt Triệu Tư Khuynh thêm phần đậm đà. Cô bối rối, đứng trước Mặc Duẫn Thần lại không biết nên chào tạm biệt thế nào. Cứ nghĩ đến ánh mắt khi nãy của anh, Triệu Tư Khuynh lại bồi hồi xao xuyến.
Cô bất động, anh cũng bất động.
Mắt cô cắm vào nền đất, mắt anh dán vào cô.
Cô ngại ngùng bối rối, anh điềm nhiên mỉm cười.
Lần thứ nhất cô ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt anh, lại cúi xuống.
Lần thứ hai ngẩng đầu, không dám nhìn anh, dùng tất cả can đảm nói mấy chữ :
– Cũng không còn sớm, tạm biệt !
Dứt lời, lại chạy vào trong bệnh viện.
Mặc Duẫn Thần nhìn thân hình nhỏ nhắn của Triệu Tư Khuynh khuất sau cánh cửa, lại nhìn tay mình, bất giác nở nụ cười.
…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!