Nấm lùn "Tớ cần cậu" - Chương 2: 5 năm liệu có đủ không. X
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
88


Nấm lùn "Tớ cần cậu"


Chương 2: 5 năm liệu có đủ không. X


5 năm. Một quãng thời gian có thể không lâu nhưng cũng đủ phai mờ phần nào ký ức tuổi thơ. Trái đất vốn dĩ rất tròn . Người đời vốn chỉ xoay tròn quanh thôi. Thời gian dẫu có muộn màng. Nhưng ký ức Cao Dĩ Hàng mãi lưu. Tình cảm mà An Nhã dành cho Dĩ Hàng là một tình bạn, tình bạn được xem là tri kỉ bao năm. Nhưng Dĩ Hàng nỡ lòng nào rời xa An Nhã để lại cô bơ vỡ giữa dòng đời cám dỗ. Cô giận anh rất nhiều bởi anh là người bạn duy nhất của cô từ khi đi học .

– Cậu không nhớ mình thật sau? Mình là Cao Dĩ Hàng nè! Chúng ta đã chơi với nhau từ hồi học lớp mầm đấy. ( Dĩ Hàng nói trong niềm vui hớn hở khi gặp lại bạn cũ bao năm. Trông cậu ấy có vẻ hạnh phúc lắm.)

– Cao Dĩ Hàng là cậu thật à! Cậu khác xưa quá, đẹp trai hơn nữa. Nên tớ nhận ko ra. Xin lỗi cậu nha. Mà cậu đi đâu lâu thế. Lúc đi cũng không nói một tiếng. Cậu làm tớ khóc suốt mấy ngày liền đấy. Cậu ác lắm có biết không hả.( An Nhã mắng anh ấy cả một tràng không để người ta trả lời được câu nào hết. Có lẽ những ẩn khuất bao lâu nay đã được giải đáp.)

– Sau cậu vẫn nói lắm thế kia. Hỏi nhiều thế sau tớ trả lời được .( Dĩ Hàng bật cười vừa đi vừa trò chuyện với An Nhã .)
– Cậu … dám nói thế à! ( Vừa nói tiểu Nhã vừa nhéo vào tay Dĩ Hàng rõ đau. )
– Ây….da đau lắm đấy sau cậu vẫn còn xài chiu này vậy. ( Dĩ Hàng vốn rất sợ tuyệt chiu này của tiểu mụi nhà ta đây)
– Cho cậu bỏ cái tật \”ăn hiếp\” mình chứ gì. Mà thôi cậu trả lời mình đi, lúc đó cậu đi đâu, tại sao lại không nói cho mình biết. ( An Nhã hỏi cậu ấy với giọng khá ấm ức và tức giận. )
Từ nhỏ An Nhã đã phải sống với ông của mình. Mẹ mất vì tai nạn xe còn bố thì không có tung tích gì sao vụ tai nạn đó. Cô đã phải trải qua nổi đau này trong suốt quãng thời gian rất dài, nó đã khiến cô bị trầm cảm. Không dừng lại ở đó nổi đau đó đã ngày ngày lúng sâu hơn khi cô bắt đầu đi học. Đến trường cô luôn bị bạn bè xa lánh và trêu chọc là đồ con hoang không cha không mẹ. Nhưng đến khi Dĩ Hàng chuyển đến trường thì những ngày tháng đó phần nào trôi qua nhẹ nhàng hơn. Tiểu Hàng lúc đó cũng chỉ là một cậu bé thôi nhưng cậu không xa lánh tiểu Nhã mà còn bảo vệ cô ấy. Cứ thế họ dần trở thành bạn thân và luôn luôn có nhau.
– Mình xin lỗi cậu nha. Lúc đó công ty bên Anh có việc cần giải quyết gấp nên mình và ba mẹ đi mà không kịp nói với cậu. ( Tiểu Hàng giải thích mà như cầu xin An Nhã nhà ta đừng giận ấy)
– Thì ra là thế. Vậy là bây giờ mọi chuyện đã ổn rồi phải không. Cậu sẽ không đi đâu nữa chứ. ( Trời ơi tiểu Nhã sao tự nhiên yếu đuối thế này hỏi nhứ thế giống tỏ tình chết đi được.)
– Ừm. Mọi chuyện đã ổn và… mình….sẽ…không hứa vậy cậu đâu. Đi thôi trễ học bây giờ. ( Tiểu Hàng nở nụ cười khoái chí sau đó bỏ chạy để An Nhã ở lại bơ vơ
– Cậu quá đáng lắm Cao Dĩ Hàng……. Đợi mình với.( Tiếng hét ấy thật khủng khiếp. )
* Tại lớp 10D7
– Chào các bạn tôi là…ây da đau. (Dĩ Hàng chưa kịp chào hỏi thì An Nhã đã đến nhéo cho một cái. )
– Chào các bạn tôi tên là Trịnh An Nhã mong các bạn giúp đỡ. ( Không để Dĩ Hàng giới thiệu câu nào tiểu Nhã đã kéo Dĩ Hàng xuống chỗ ngồi của mình. )
* Giờ ra chơi.
– Dĩ Hàng cậu đi ăn sáng cùng mình đi.
– Thôi cậu đi đi mình đau bụng quá.
– Vậy thôi cậu nghĩ đi mình đi mình cũng được. ( Tội cho tiểu Nhã có thằng bạn mà nó cũng không chịu đi với mình nữa)
*Nhà ăn
-Cậu… cậu cho mình qua. Ây da…các cậu làm gì vậy. ( cô cố chen lấn để lấy được phần ăn nhưng lỡ đụng phải ác quỷ rồi. Chắc là có chuyện lớn rồi đây )
– Con kia mày……

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN