Hủ Nữ Mãnh Như Hổ
Chương 166
Chị Tiếu Phù, sau khi “Thực Thượng” thành lập không bao lâu đã vào công ty công tác. Ta và Xán Xán từng đùa một lần rằng chị Tiếu Phù dù tuổi tác vẫn còn xanh non mơm mởn như chúng ta nhưng thực tế đã trở thành một bà cô già rồi. Chị ấy bình tĩnh, sắc sảo, hào phóng, nhìn xa, suy nghĩ trưởng thành hơn chúng ta, quan sát chi tiết hơn chúng ta, mà quan trọng nhất là, chị chưa bao giờ làm khó đám đàn em như ta, Xán Xán và Tiểu Duy. Tuy ngoài mặt thì lạnh như băng, nhưng chị ấy luôn nhằm thời điểm người ta khó khăn bất lực nhất mà đưa tay ra giúp đỡ.
Ngày trước, ta vì không thể tìm thấy phương thức liên hệ với khách hàng, đột nhiên lại được chị Tiếu Phù send QQ cho một số điện thoại mà cảm động không thôi;
Ngày trước, Xán Xán vì ý kiến chủ đề khác nhau mà cãi cọ với chị Tiếu Phù, vô cùng ầm ỹ, nhưng thoắt một cái hai người đã quẳng chuyện này ra khỏi đầu;
Ngày trước, vì để lừa tiểu Chí vắt cổ chày ra nước mời chúng ta ăn cơm, chị Tiếu Phù đã đặt bẫy để tiểu Chí nhảy vào;
Ngày trước, chúng ta chưa từng nghĩ rằng sẽ gặp lại chị Tiếu Phù trong hoàn cảnh như thế này.
Mới qua mấy tháng, giật mình như mộng.
Chính miệng chị Tiếu Phù từng nói, khi chị ấy rời “Thực Thượng” đã mang thai hai tháng, bây giờ qua mấy tháng rồi, kiểu gì thì bụng cũng đã phải nhô lên, nhưng nhìn phần bụng bằng phẳng như thường của chị ấy, lòng ta chợt giật một cái.
Cả phòng khách to như vậy chỉ còn lại hai người ta và chị Tiếu Phù, ta như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, cuối cùng đành đi thẳng vào vấn đề: “Chị Tiếu Phù, chị bỏ đứa bé rồi ạ? Hay là vốn chưa từng mang thai?”
Nghe xong lời này, chị Tiếu Phù chẳng ngại ngần, cong môi nói, “Đứa bé cùng lắm chỉ là đạo cụ thôi, lợi dụng xong rồi dĩ nhiên là phải xử lý.”
Ta hít sâu, bày ra một nụ cười còn khó nhìn hơn khóc, “Vậy còn bọn em? Chị Tiếu Phù, em, Xán Xán, Tiểu Duy, còn có tiểu Chí, sếp, bọn em cũng chỉ là đạo cụ sao? Chị lợi dụng xong rồi là có thể không them để ý đến đám đạo cụ ấy nữa?”
Ta thừa nhận, thái độ cư xử của Đại BOSS với chuyện chị Tiếu Phù thăng chức và mang thai quả thật có hơi tồi tệ, nhưng ta chưa từng nghĩ tới, chị Tiếu Phù lại dùng đến phương thức “Lấy bạo lực chống bạo lực”, càng không nghĩ rằng, đám đồng nghiệp chúng ta lại phải diễn mấy vai trong cái vở kịch ấy.
Trong khi chúng ta đang lo lắng cho chị Tiếu Phù, vì chị ấy phải thôi việc mà than thở, chị ta lại chẳng hề phải lo nghĩ cho tương lai của mình, giấu diếm mọi việc, bao gồm cả chuyện đứa bé, giờ này phút này, ta cảm thấy chúng ta giống như một đám khỉ cùng diễn xiếc với Tiếu Phù, bị chị ta trêu đùa.
Nghe vậy,chị Tiếu Phù bình tĩnh quay chiếc cốc giấy: “Ngưng Ngưng, em và Xán Xán, tiểu Duy đều là mấy đứa trẻ may mắn, đặc biệt là em, con đường tương lai của em rất thuận lợi, cho nên em tin tưởng rằng có cố gắng sẽ được đền đáp. Haiz! Nhưng chị thì khác bọn em.”
Dừng một chút, chị Tiếu Phù hơi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vòa ta nói, “Em có biết vì sao chị kết hôn bao lâu rồi mà cũng chưa mời mọi người về nhà chị chơi không? Vì sao mọi người không thấy ông xã đến đón chị tan sở không? Bởi vì, ông xã của chị chính là chủ biên của “Nhã Phong”. Bọn chị vì công tác cùng ngành nên từ lúc quen biết, có tình cảm rồi kết hôn với nhau vẫn luôn phải lén lút. Vì sao? Là vì cùng ngành, vì sợ bị nghi ngờ. Nhưng dù có như vậy, Lưu tổng vẫn lo lắng đề phòng chị, sợ chị là gián điệp!”
“Năng lực của chị có điểm nào kém Lý Tử Nho? Cho điểm nào không tốt? Chỉ bởi vì thân phận, đến giờ ngay cả một chủ nhiệm biên tập chị cũng không được làm. Đại BOSS đã sớm muốn tìm lý do khai trừ chị từ lâu, lần này cùng lắm chỉ là một cơ hội tốt mà thôi. Nếu phải đi, chị đương nhiên phải đi cho có giá một chút.”
Âm mưu, tất cả đều là âm mưu!
Nhìn sắc mặt cười lạnh của chị Tiếu Phù, ta không chịu nổi đứng lên, bước chân đi về phía cửa.
Ta có thể lý giải tâm trạng của chị Tiếu Phù, có thể lý giải hoàn cảnh của chị ấy, nhưng lại không thể lý giải mưu kế của chị ta, càng không thể lý giải tại sao chị ta lại có thể lừa gạt mọi người chúng ta.
Chị Tiếu Phù, sao chị lại có thể, trước mặt đám bạn bè chúng tôi đang rối bời lúc ấy, cười lạnh ra đi?
Chân bước đến cạnh cửa, ta dừng lại một chút, suy nghĩ rồi quay đầu nhìn lại đàn chị đáng kính trọng ngày xưa, cắn răng,”Tiếu Phù, cô không xứng để chúng tôi gọi là ‘Chị’, có lẽ cô cảm thấy tôi quá ngây thơ, cảm thấy tôi quá dễ kích động, nhưng tôi muốn nói với cô là, cô đã làm tôi vô cùng thất vọng!”
Dứt lời, Tiếu Phù giật mạnh mình, một lát sau mới hoàn hồn cười nhạt, “Ngưng Ngưng, chị đã nói rồi, em sau này rất thuận lợi, công việc cũng tốt, tình yêu cũng tốt. Nhưng tốt quá chưa chắc đã hay, bây giờ em càng hạnh phúc bao nhiêu, sau này những chuyện em phải trải qua trong tương lai sẽ càng đau đớn hơn bấy nhiêu, không còn khả năng chịu đựng.”
“Cô có ý gì?”
Nghe xong lời này, nụ cười của Tiếu Phù càng thoải mái hơn, lắc đầu thở nhẹ nói: “Ngưng Ngưng, em chỉ biết nói chị gian trá giả dối, dùng chuyện đứa bé lừa gạt tình cảm của bọn em, nhưng em có biết nguyên nhân thật sự khiến chị bị đuổi ra khỏi tòa soạn hay không? Đó là vì… chị trong lúc vô tình đã biết được một bí mật rất lớn của công ty, ha ha.”
Ý còn chưa hết lời đã tận, Tiếu Phù nhặt thiệp mời trên bàn uống nước lên, chậm rãi từ tốn bước ngang qua ta, cầm lấy tay nắm cửa: “Nhưng mà cũng phải cảm ơn bí mật này, bằng không lão già keo kiệt chết tiệt Lưu tổng kia làm sao chịu bỏ nhiều tiền bịt miệng chị như vậy? Chắc hẳn rất nhanh các em sẽ biết bí mật này.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!