Quân Nhân Trong Khói Lửa
Chương 4
Edit: Dương
***
Chu Giác Sơn ra lệnh một tiếng, Lý Bân cùng Khâu Nghị liền sợ hãi như thỏ con. Mấy phút sau, hai người mang theo mệnh lệnh của cấp trên lần lượt từ trong phòng trúc đi ra, ngồi vào trong xe, gương mặt lúng túng.
Mang phụ nữ đi Kachin đàm phán…
Ít nhiều sẽ có chút khó khăn…
“Tao lo lắng những trưởng quan khác trong quân khu sau này sẽ vì chuyện này mà tìm phiền toái cho chúng ta.”
“Không vấn đề gì, trước hoàn thành nhiệm vụ thủ tịch bộ trưởng giao phó rồi nói sau.”
Công bằng mà nói, trong lòng Khâu Nghị cùng Lý Bân đều biết rõ, đàm phán lần này tuyệt đối không đơn giản. Đầu tiên, Kachin bên kia cũng không quá phối hợp, sân bay cũng không mở ra, chỉ có thể đi ô tô đến đó.
Thứ hai, hai ngày nay không khéo chính là đang có Lễ hội Ánh sáng [1] trên phạm vi cả nước, cả nước từ trên xuống dưới đều tham gia chúc mừng lễ hội này, đường quốc lộ nửa bước cũng khó đi, chuyến đi này có thể bị trì hoãn từ một đến hai ngày.
[1] Lễ hội Ánh sáng: kéo dài 3 ngày, vào tháng trăng tròn theo lịch Thadingyut (khoảng giữa tháng 10) để kỷ niệm sự kiện Đức Phật trở lại nhân gian sau khi kết thúc 3 tháng Ngài đi giảng đạo. Đây là lễ hội thu hút nhiều du khách của du lịch Myanmar.
“Được rồi, không phải chỉ mang thêm phụ nữ đi thôi sao, coi như là cho đoàn trưởng dùng giết thời gian, miễn để cho anh ta có thời gian rảnh rỗi gọi điện thoại về dạy dỗ chúng ta.”
Lý Bân cùng Khâu Nghị nhìn nhau.
Tâm tư gợn sóng.
Đột nhiên cười khẽ, trong đầu chậm rãi hiện lên bộ dáng Tại Tư lúc nãy ở bên ngoài sân nói chuyện với Chu Giác Sơn….
Khâu Nghị tự vả miệng, vòng vo đề tài, “Kỳ thật, người phụ nữ kia dáng dấp cũng không tệ.”
Lý Bân nhíu mày.
“Vóc người cũng tốt lắm.”
“Là người Trung Quốc à? Thật xinh đẹp, không biết từ đâu mà lấy được, nhìn vào tâm cũng thấy ngứa ngáy…”
“Tao đoán là bị cướp ở thị trấn Loilem cách đây không lâu. Nhiệm vụ lần trước còn không phát hiện, hơn nữa cấp dưới của chúng ta, chính là tiểu tử Miêu Luân kia hay làm chuyện tặng phụ nữ cho cấp trên mà.”
Ô tô khởi động, càng lúc càng xa.
…
Hôm sau.
Ánh nắng lúc bình minh nhẹ nhàng trong vắt, giữa núi rừng bay lên từng đợt khói mờ, một đám khỉ macaca [2] qua lại không ngừng ở đỉnh cành cây, chơi đùa cãi lộn, rất nhanh, cành cây bị đung đưa, trong không khí cũng bao phủ một một lớp sương mù như một tầng lụa mỏng.
[2] Khỉ macaca: một chi khỉ thuộc họ Khỉ cựu thế giới hay họ Khỉ đuôi dài. Trong một số ngôn ngữ, các loài khỉ của chi này còn được viết là macaque.
Thời gian nửa tháng, Tại Tư rốt cuộc rời khỏi quân khu bang Nam Shan, cô ngồi trong xe quân dụng, kéo nhẹ vải bố [3] xanh biếc treo trên cửa sổ xe quân dụng, ngắm nhìn khỉ macaca ở nơi xa trong núi rừng, trong lòng tràn đầy hâm mộ.
[3] Vải bố (vải Canvas): được làm từ sợi cotton, sợi sisal và có thể kết hợp cả với sợi polyester tùy từng loại. Ưu điểm nổi trội của vải bố chính là bền bỉ và chắc chắn.
Tự do.
Vốn là một chuyện đơn giản biết bao, hiện nay lại thành si tâm vọng tưởng…
Người đàn ông bên cạnh đang thẩm duyệt công văn dự thảo, thân thể hắn thẳng tắp, trong tay đang cầm một cây bút máy màu đen.
…
“Buông xuống.”
Chỉ chốc lát sau, Chu Giác Sơn bỗng nhiên híp mắt nhìn Tại Tư, giọng nói của hắn âm trầm, ngòi bút máy bị ánh nắng chiếu vào phát sáng lấp lánh.
“…”
Tại Tư mím môi, sợ hãi kéo vải bố xanh biếc trên cửa sổ xe xuống.
Chu Giác Sơn thu hồi ánh mắt, kiểm tra một lần nữa công văn trong tay, xác nhận không có sai lầm gì, đem công văn trong tay nhét vào trong túi giấy kraft [4].
[4] Giấy kraft: làm từ bột giấy hóa học của gỗ mềm, được xử lý qua quá trình kraft. Đặc tính của giấy là bền về cơ học, tính dai và chống thấm tốt.
Tại Tư mặc dù nghe hiểu tiếng Myanmar, nhưng cô không biết nói cũng không biết viết chữ Myanmar, ngay cả tên người đơn giản nhất cũng không nhận ra, Chu Giác Sơn có thể cũng nhìn ra được, cho nên khi hắn viết văn kiện qua lại cùng quân đội cũng không hề quay lưng lại với cô.
Không gian trong xe quân dụng rộng rãi, ngay phía trước, kế bên tài xế có một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi.
Chu Giác Sơn nghiêng người về phía trước, cầm túi giấy kraft ném đến trên người người đàn ông kia, “Thang Văn, lát nữa cậu sao chép mấy ý kiến này sang máy tính, truyền về quân bộ.”
“Vâng.”
Thang Văn ngay lập tức cung kính gật đầu. Người này là văn thư bên cạnh Chu Giác Sơn ở trong quân khu, tốt nghiệp trường quân sự chính quy, trình độ văn hóa rất cao, mấy ngày trước Tại Tư vô tình nhìn thấy cậu ta một lần trong quân khu, trong ấn tượng của cô, cậu ta đối với mệnh lệnh của Chu Giác Sơn luôn luôn là bảo gì nghe nấy.
Làm xong công việc, Chu Giác Sơn ngồi vững vàng.
Khóe mắt nhìn thoáng qua, phát hiện tầm mắt của người phụ nữ kia vẫn còn dừng ở trên người Thang Văn.
Chu Giác Sơn không giận tự uy [5], cầm bút máy màu đen nhét vào túi áo, nói tiếng Trung một cách trôi chảy, “Tôi cảnh cáo cô, địa khu bang Kachin nguy hiểm hơn so với bang Shan, tốt nhất cô nên yên phận một chút, đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn, tôi có thể hảo tâm cứu cô lần đầu tiên, nhưng sẽ không xen vào việc của người khác mà cứu cô lần thứ hai.”
[5] Không giận tự uy: miêu tả một người mặc dù không tức giận, nhưng vẫn có khí chất uy nghiêm.
“…”
Tại Tư chậm rãi ngẩng mặt lên.
Cô hiểu rõ, trong góc nhìn của Chu Giác Sơn, hắn là ân nhân cứu mạng của cô, là bồ tát sống giúp cô thoát khỏi bị lăng nhục.
Tại Tư mặc dù mới tới Myanmar không lâu, nhưng đối với địa khu bang Kachin cũng sớm nghe thấy qua…
Bang Kachin này nằm ở đông bắc Myanmar, là cửa ngõ phía bắc của Myanmar, là lãnh thổ của Trung Quốc cổ đại [6], từ cận đại đến nay, bởi vì địa thế phức tạp, dãy núi khe sâu vô số, đó là lý do vì sao giao thông đường bộ ở đây vô cùng khó khăn, diện tích địa khu Kachin rơi vào khoảng gần chín mươi nghìn kilomet vuông, đường quốc lộ cao cấp nhất chính là đường nhựa, còn các con đường trong các thị trấn nhỏ vẫn là những con đường đất nguyên thủy nhất, chật hẹp, nhấp nhô, mùa mưa không tiện đi lại, mùa khô cũng chỉ có thể miễn cưỡng cho xe jeep có gầm xe cao đi qua mà thôi.
[6] Bang Kachin ngày xưa là lãnh thổ của Trung Quốc, ở thời Đường là lãnh thổ của nước Nam Chiếu, ở thời Tống là lãnh thổ nước Đại Lý. (Theo chú thích của tác giả)
Ô tô, thậm chí ở nơi này còn khó có thể trở thành một loại phương tiện thông dụng… Theo hiểu biết của cô, những năm gần đây, vận tải của Kachin chủ yếu vẫn dựa vào ngựa và la.
Cô gật đầu, nhỏ giọng nói, “Được, tôi biết rồi.”
Cô lần này chỉ là đi cùng Chu Giác Sơn đến một thị trấn nhỏ kẹp ở giữa địa khu bang Kachin và bang Shan – thị trấn Mansi nằm ở cực nam [7] bang Kachin. Chỗ đó cách khu vực quân sự bang Shan kiểm soát rất gần, nhưng cách thủ phủ bang Kachin rất xa. Người ở một tòa thị trấn nhỏ xa xôi, dưới tình huống giao thông đường bộ vô cùng khó khăn, Tại Tư còn chưa ngu đến mức định dùng la và ngựa để liều mạng hoặc chạy đua với xe jeep của Chu Giác Sơn…
[7] Cực nam: điểm cuối của phía nam. VD: điểm cực nam của Việt Nam là nằm ở tỉnh Cà Mau.
Cơ hội chạy trốn chỉ có một lần, trước khi cô chưa tìm được biện pháp vẹn toàn, cô chắc chắn sẽ không bí quá hóa liều.
Trong buồng xe một hồi an tĩnh.
Đường núi xóc nảy, đợi đến lúc xe vòng qua một con đường nhỏ gập ghềnh, ánh mặt trời xuyên qua bóng râm của các tán cây chiếu rọi xuống, con đường phía trước có vẻ rộng rãi hơn.
“Đoàn trưởng, phía trước cách đây khoảng một kilomet đang có vài trăm người miền núi đang chúc mừng lễ hội Ánh sáng.”
Chu Giác Sơn ngay cả mí mắt cũng lười nhấc lên, “Đường vòng.”
… Người ngồi ghế phó lái liên lạc qua bộ đàm, các xe vận tải phía sau cũng đồng thời chuyển hướng, nửa phút sau, buồng xe rộng rãi lại một lần nữa rơi vào yên tĩnh, mười mấy chiếc xe quân dụng lái vào đường nhỏ hẻo lánh trong rừng.
Tại Tư tựa trên cửa xe nhắm mắt nghỉ ngơi, không lâu sau, có một vóc dáng nặng nề đè lên hai chân của cô.
Chu Giác Sơn điều chỉnh tư thế, hai tay ôm trước ngực, nhắm mắt, ngủ say.
“…”
Tại Tư bị hắn gối đầu lên, cổ họng nghẹn lại, không dám thở mạnh dù chỉ một chút.
Bốn tiếng đồng hồ sau…
Đến buổi trưa, xe cuối cùng cũng dừng lại.
Tài xế quay đầu lại giải thích, phía trước có sông, cần phải đi qua cầu. Thang Văn bổ sung, “Đoàn trưởng, theo tốc độ trước mắt, trước đêm nay chúng ta rất khó đến được thị trấn Mansi, đường bên bờ đối diện hiểm trở, chi bằng chúng ta ở bên này sông tạm thời nghỉ ngơi một chút?”
Chu Giác Sơn nhanh chóng ngồi dậy, hạ cửa sổ xe xuống, dùng ống nhòm quan sát địa hình phụ cận một lần, hắn nhìn thấy phía trước cách đó không xa có một thôn trại mộc mạc.
“Thông báo đội ngũ, nghỉ ngơi tại chỗ, không nên vào trong thôn quấy rầy thôn dân địa phương.”
“Vâng.”
Mười mấy chiếc xe jeep xếp hàng bên lề đường.
Hai chân Tại Tư bị người đàn ông kia gối đầu lên vừa đau vừa tê, cô cố sức dựa vào chỗ ngồi, lén lút cách xa Chu Giác Sơn một chút. Chu Giác Sơn liếc nhìn cô một cái, ngược lại cũng không làm gì, bỏ cô ở trên xe, hắn mở cửa xe, xuống xe cũng không quay đầu lại.
…
Mặt trời chói chang trên cao, trước mắt là đường nhựa bằng phẳng, đang là cuối mùa thu của Myanmar, mặt đất nóng hầm hập, không khí khô nóng, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra hỏa hoạn. Cách đó không xa, có mấy dân binh [8] chào hỏi lẫn nhau cùng tiến vào rừng cây xa xa đi vệ sinh.
[8] Dân binh: là lực lượng vũ trang nhân dân có tính quần chúng và không tách rời sản xuất.
Chu Giác Sơn dựa ở bên cửa xe hóng gió, hắn tùy tiện tìm trong túi, đốt một điếu thuốc lá màu xám tro.
Gió thu mạnh mẽ, cỏ dại bên đường cao chừng một người bình thường, những cây cỏ đột nhiên lay động mạnh, những đốm lửa nhỏ cũng bị gió núi thổi lúc sáng lúc tối. Hai ngón tay hắn kẹp điếu thuốc lá, ngón tay thon dài có lực.
Thang Văn theo sát hắn đi ra.
“Đoàn trưởng, đốt lửa sao?”
“Ừ.”
Các thôn trại theo dọc đường đi đều đang tổ chức lễ hội Ánh sáng, không ai có thể thu nhận bọn họ, cũng may trước khi xuất phát hắn còn tiện thể mang vài binh cấp dưỡng [9], xoong nồi bát đũa đầy đủ, nấu cơm ở bên ngoài cũng không thành vấn đề.
[9] Binh cấp dưỡng: binh lính làm việc trong nhà bếp, làm những việc như chuẩn bị thức ăn, nấu ăn…
Thang Văn gật đầu, bước đi.
Bất chợt, Chu Giác Sơn đá vào giày quân dụng của Thang Văn.
Thang Văn quay đầu lại, không hiểu ra sao.
Chu Giác Sơn hơi ngừng một chút, nhếch miệng, nhấc cằm hướng về phía xe jeep ở sau lưng, “Cô ta. Cậu đi hỏi một chút xem người phụ nữ kia muốn ăn gì.”
Hôm qua ở đại viện quân khu, Chu Giác Sơn đã nghe thấy đoạn đối thoại của Khang tẩu và Du Tại Tư, hình như cô vẫn không ăn quen đồ ăn trong quân khu… Người phụ nữ kia đã từng chính mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình quân đội bang Nam Shan cho nổ thôn trại, hắn tuyệt đối sẽ không thả cô ra, nhưng hắn cũng chỉ là muốn giữ cô lại, chứ không muốn để cô chết đói.
Thang Văn nháy mắt hai cái.
Biểu tình từ nghi hoặc trở nên khiếp sợ, lại từ khiếp sợ trở nên mừng thầm.
Mấy người dân binh ngẫu nhiên đi ngang qua cũng sửng sốt, ngơ ngác tại chỗ, hoàn toàn giống như nghe được chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Thế nào, hôm nay là mặt trời mọc ở đằng tây sao, Chu Giác Sơn tám trăm năm vẫn luôn không gần nữ sắc vậy mà lại đột nhiên quan tâm đến một người phụ nữ?
Đương nhiên, tò mò thì tò mò, nhưng Thang Văn cũng không có can đảm hỏi Chu Giác Sơn. Hắn ta nhanh chóng đi tới bên cạnh cửa xe, lễ phép gõ một cái lên cửa sổ xe, Tại Tư hạ cửa sổ xe xuống, sau đó nói vài câu tiếng Anh đối thoại đơn giản… Thang Văn lặng lẽ gật đầu với Chu Giác Sơn, nhận được sự cho phép mới đi đến chỗ binh cấp dưỡng.
Chu Giác Sơn hút được nửa điếu thuốc, đi ra sau xe, mở cửa, lúc khom lưng thì suýt nữa đụng vào cô.
Tại Tư quẫn bách, ngước nhìn hắn nói, “Tôi muốn xuống xe hít thở không khí.”
Chu Giác Sơn híp mắt, hít sâu một hơi điếu thuốc đang cầm trên tay, hắn lui về phía sau nửa bước, nhường một chút không gian để cho cô bước xuống xe.
Thắt lưng Tại Tư đang tê dại, chân phải còn có chút co giật, một tay vịn ở cửa xe để bước xuống xe, động tác vô cùng chậm chạp.
Trên mặt người đàn ông trước mắt đang viết ba chữ không kiên nhẫn.
Hắn đang đợi cô nhờ hắn giúp.
Nhưng cô không làm gì cả.
“Què rồi?” Hắn biết rõ còn hỏi.
Tại Tư buồn bực không lên tiếng, chân phải vừa mới nhấc lên, lại một cơn đau kéo tới, cả người liền ngã vào trong xe.
Chu Giác Sơn nhìn ở trong mắt, lập tức vứt bỏ tàn thuốc trong tay, chân giẫm lên dập tắt. Hắn khom lưng, đè chân phải của cô xuống, thấy không sai biệt lắm mới đứng thẳng người, chặn cửa xe, hai tay cho vào trong túi quần, bình tĩnh nhìn cô.
Tại Tư khẩn trương, không hiểu hắn có ý gì.
Chu Giác Sơn thầm nghĩ buồn cười, “Không phải cô muốn xuống xe nhìn xung quanh một chút sao?”
“Ừ.”
Tại Tư gật đầu.
Mắt hắn nhìn về phía xa, từ trên cao nhìn xuống, đưa một cánh tay về phía cô.
Đường chỉ tay sạch sẽ rõ ràng.
“Đưa tay. Tôi dẫn cô đi.”
***
Lời tác giả: nữ chính không phải bị câm, chương sau cô ấy sẽ nói nhiều ~~~
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!