Tìm Anh
Tìm Anh - Chương 5
Đã gần đến nửa đêm, một anh chàng trần như nhộng chỉ mặc mỗi cái quần xịp màu đen đi qua đi lại trước cây piano. Lâu lâu anh lại ngồi vào đánh vài nốt, ghi ghi chép chép rồi lại tiếp tục đi qua đi lại.
Tiếng gõ cửa vang lên, ban đầu hơi nhẹ nên Minh Hải không để ý. Khi nó vang mạnh hơn đến hồi thứ 3 thì anh bực mình chạy ra mở mạnh cửa. Vừa thấy bộ dạng của anh hàng xóm, cô gái đỏ mặt quay người đi bước lên mấy bước.
– Anh có thể tiếp khách bằng bộ khác lịch sự hơn được không? Khánh Nguyên lên tiếng.
– Ah, hahaha. Xin lỗi cô! Tôi đang tập trung nên quên mất. Đợi tôi một lát!
Sau khi mặc thêm đồ, Minh Hải ra cửa hỏi:
– Có chuyện gì mà cô gõ cửa nhà tôi lúc này?
– Thực ra là, tôi để quên chìa khóa ở đâu đó rồi. Tôi không vào nhà được. Khánh Nguyên nói với vẻ mặt hơi thất vọng.
– Cô không có chìa dự phòng giấu ở đâu đó à?
– Anh làm như phim Mỹ không bằng! Tôi mới thay ổ khóa mới. Bảo vệ không có chìa khóa của tôi.
– Thôi được, nếu cô không thấy phiền, tôi sẽ để cô ngủ ở phòng khách của tôi.
– Cảm ơn anh, bất tiện cho anh quá!
Nói xong chưa đợi chủ nhà mời, cô gái đi thẳng vào trong. Minh Hải nhún vai thầm nghĩ, đúng là hơi bất tiện thật!
– Tôi có thể dùng phòng tắm của anh chứ?
– Cứ thoải mái đi, cô đã ở trong đó rồi mà!
– Anh chơi piano à? Khánh Nguyên nói vọng ra.
– Không, tôi tập gym cho những ngón tay thôi.
– Tập gym mà có thể tạo ra những âm thanh vui tai thì thật thú vị. Khánh Nguyên đanh đá trả lời.
– Cô sẽ không thấy nó vui tai đâu.
– Anh có thể chơi cho tôi nghe một bài không?
– Được, nhưng phải đợi tôi viết xong và thấy ưng ý cái đã.
– Anh không có sẵn bài nào à?
– Có chứ, nhiều lắm, nhưng tôi không có hứng thú chơi chúng.
– Anh thật keo kiệt! Vừa nói Khánh Nguyên vừa bước ra khỏi phòng tắm.
– Khi cô vẽ dang dở một bức tranh, cô có muốn đi tô màu cho một bức khác không?
– Sao anh biết tôi vẽ?
– Ngón tay trỏ phải của cô chai đậm, tôi nghe thấy mùi xăng thoang thoảng và tường nhà cô khác khá nhiều so với nhà tôi.
– Anh quan sát tốt đấy! Còn anh, anh làm nghề gì? Chắc chắn không phải là nghệ sĩ chơi đàn dương cầm rồi.
– Cô đoán cũng khá đấy. Tôi là viết chương trình cho các thiết bị di động.
– Nghề đó có vẻ không hợp với tính cách nghệ sĩ của anh.
– Tôi chấp nhận nó và nó cho tôi một nguồn thu nhập tốt. Mà thôi, cô nên đi ngủ đi, tôi sẽ nhường lại cho cô một cái mền mỏng.
– Cảm ơn anh!
Nói xong, Minh Hải tắt hết đèn điện chỉ để lại một ánh sáng màu vàng dịu nhẹ. Sau đó anh nhẹ nhàng đi thằng vào phòng ngủ và đóng cửa lại.
Cô gái c
ố
g
ắ
ng lê đi t
ừ
ng bư
ớ
c, con đư
ờ
ng đ
ầ
y nh
ữ
ng viên đá nh
ỏ
l
ở
m ch
ở
m, chân cô gái đau nhói vì không tránh đư
ợ
c c
húng. Ngư
ờ
i cô nhu
ễ
nho
ạ
i m
ồ
hôi, cô không dám ngư
ớ
c lên nhìn con đư
ờ
ng dài th
ẳ
ng t
ắ
p phía trư
ớ
c vì s
ợ
mình s
ẽ
n
ả
n lòng, cô ch
ỉ
cúi g
ầ
m m
ặ
t và c
ố
g
ắ
ng đi th
ậ
t nhanh, đi mãi đ
ế
n cu
ố
i chân tr
ờ
i. Đi càng nhanh, chân cô càng đau, nhưng nó dư
ờ
ng như m
ấ
t c
ả
m giá
c r
ồ
i. Cô n
ằ
m kh
ụ
y xu
ố
ng, áp m
ặ
t ngang m
ặ
t đư
ờ
ng, cô ng
ử
i th
ấ
y rõ mùi nh
ự
a đư
ờ
ng, mùi b
ụ
i và mùi m
ồ
hôi c
ủ
a chính mình. B
ỗ
ng có ai đó t
ừ
phía sau đi đ
ế
n, anh ta ng
ồ
i xu
ố
ng và nói thì th
ầ
m gì đó bên tai cô. Cô c
ố
g
ắ
ng l
ắ
ng nghe nhưng không bi
ế
t đó là gì…
Cô gái c
ố
g
ắ
ng lê đi t
ừ
ng bư
ớ
c, con đư
ờ
ng đ
ầ
y nh
ữ
ng viên đá nh
ỏ
l
ở
m ch
ở
m, chân cô gái đau nhói vì không tránh đư
ợ
c c
húng. Ngư
ờ
i cô nhu
ễ
nho
ạ
i m
ồ
hôi, cô không dám ngư
ớ
c lên nhìn con đư
ờ
ng dài th
ẳ
ng t
ắ
p phía trư
ớ
c vì s
ợ
mình s
ẽ
n
ả
n lòng, cô ch
ỉ
cúi g
ầ
m m
ặ
t và c
ố
g
ắ
ng đi th
ậ
t nhanh, đi mãi đ
ế
n cu
ố
i chân tr
ờ
i. Đi càng nhanh, chân cô càng đau, nhưng nó dư
ờ
ng như m
ấ
t c
ả
m giá
c r
ồ
i. Cô n
ằ
m kh
ụ
y xu
ố
ng, áp m
ặ
t ngang m
ặ
t đư
ờ
ng, cô ng
ử
i th
ấ
y rõ mùi nh
ự
a đư
ờ
ng, mùi b
ụ
i và mùi m
ồ
hôi c
ủ
a chính mình. B
ỗ
ng có ai đó t
ừ
phía sau đi đ
ế
n, anh ta ng
ồ
i xu
ố
ng và nói thì th
ầ
m gì đó bên tai cô. Cô c
ố
g
ắ
ng l
ắ
ng nghe nhưng không bi
ế
t đó là gì…
Khánh Nguyên bật dậy, người đầy mô hôi, cô cảm thấy nóng khủng khiếp. Ngước lên cô thấy Minh Hải đang ngồi đối diện trên cái ghế bành của anh ta.
– Tôi ngủ ở đây không quen lắm! Khánh Nguyên lên tiếng.
– Hẳn là vậy rồi! Minh Hải nhún vai.
Một lát sau, Khánh Nguyên từ phòng tắm đi ra mới chú ý đến việc Minh Hải đang chuẩn bị gì đó.
– Cô đói không?
– Tôi chỉ thấy khát thôi. Vừa nói, Khánh Nguyên vừa uống hết ly nước để sẵn trên bàn ăn.
– Tối qua chắc cô uống nhiều rượu nhỉ?
– Ôi trời, chắc không gì qua được mắt anh nhỉ?
– Không phải tôi thích xăm xoi đâu. Tối qua, khi nói chuyện, miệng cô nồng nặc mùi rượu. Thật đấy! Minh Hải thanh minh.
– Anh đang món gì đấy?
– Một món ăn nhẹ buổi sáng với trứng ốp la và vài thứ rau quả.
– Bình thường anh cũng ăn như vậy hả?
– Tôi ít khi dậy sớm lắm. Nhưng nếu có dịp, tôi sẽ không bỏ lỡ việc trổ tài nấu nướng.
– Được, tôi đang đợi thưởng thức món của anh đây. Khánh Nguyên ngồi lên bàn ăn, tay chống cằm nhìn anh chàng đầu bếp.
Một lát sau khi thử món điểm tâm sáng của chủ nhà, Khánh Nguyên tỏ ra hứng thú.
– Không tồi! Tôi sẽ cho anh điểm trung bình.
– Cô khắt khe quá đấy! Minh Hải bỉu môi.
– Tôi sẽ ăn hết để công nhận thành quả của anh. Vậy là hào phóng rồi!
– Sao cũng được, tôi nấu cũng ít mà.
– Anh không đi làm à? Khánh Nguyên đổi chủ đề.
– Tôi làm tự do. Tôi chỉ đi ra ngoài khi có hội họp hoặc những sự kiện tôi quan tâm. Vậy còn cô? Tôi thấy cô đi làm vào mỗi sáng mà, hôm nay lại là thứ hai.
– Tôi xin nghỉ, hôm qua tôi uống hơi nhiều.
– Thú vị. Một cô gái uống rượu và làm mất chìa khóa thì chắc hẳn là liên quan đến chuyện tình cảm. Cô bị đá à?! Minh Hải xoa cằm nhìn lên trần nhà ra vẻ hiểu biết.
– Bởi vậy mới nói anh chẳng biết gì về phụ nữ. Tôi uống vì bạn bè chứ không vì bản thân.
– Vậy là bạn cô bị đá?
– Sao anh cứ nghĩ bị đá thì sẽ phải uống rượu nhỉ?
– À thì, tôi đã từng thế nên nghĩ ai cũng thế!
– Anh quy chụp hay thật đó! Nhưng cũng đúng, bạn tôi cũng là đàn ông nên chắc cũng hao hao vậy.
– Để tôi đoán, anh ta muốn vượt qua ranh giới tình bạn, còn cô thì không có cảm giác gì với anh chàng phải không? Minh Hải hứng chí.
– Anh đi làm thầy bói được rồi đó!
– Vậy tôi nói đúng. Khánh Nguyên khẽ gật đầu.
Minh Hải đi qua đi lại nói để xuy tan đi khoảng lặng trước đó.
– Nếu là tôi, tôi sẽ lập ra một kế hoạch khủng khiếp để cô không thể chối từ được.
– Kế hoạch gì? Khánh Nguyên chớp mắt ngước nhìn.
– À, ví dụ như, tôi sẽ nói: Khánh Nguyên ơi! Anh đã bị bệnh nặng lắm, nhưng anh không muốn nói cho em biết chi tiết đâu. Mà em biết không? Từ ngày gặp em anh đã thầm dõi theo bước em cho đến tận ngày hôm nay. Số phận đã không cho anh được ở trên đời này lâu hơn nữa. Trong những ngày tháng còn lại của đời mình, anh muốn được có em bên cạnh. Nói xong Minh Hải chợt quỳ một gối xuống rồi cầm tay Khánh Nguyên ngước nhìn từ từ vào đôi mắt cô…
Khánh Nguyên bật cười sặc sụa vì màn diễn như thật của Minh Hải. Không khí buồn buồn đã được xuy tan chỉ bởi vài câu nói và hành động hóm hỉnh.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!