(Fanfic TFBOYS) Thật ra
Chương 1:
Tôi vặn tay nắm cửa, khóe môi cũng vừa vặn giương lên nụ cười, ít ít nhiều nhiều, tôi cũng có niềm tin vào bản thân. Trong phòng có ba người, tôi cúi đầu chào bọn họ, sau khi đặt hồ sơ trên bàn mới cẩn thận ngồi xuống. Tôi lại bắt đầu căng thẳng, hai bàn tay cũng không kìm được mà nắm chặt váy.
Ba người bọn họ lần lượt xem hồ sơ của tôi, trên mặt cũng không để lộ bất kì biểu cảm nào. Được một lúc, vị chủ khảo ngồi giữa đưa ánh mắt nhìn tôi, khóe miệng bà ta vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, chỉ là, tôi cảm thấy lông tơ trên người cũng dựng cả lên. Bà ta đan hai tay vào nhau, ánh mắt vẫn dừng lại trên người tôi, chậm rãi mở miệng.
– Cô Thời, vì lý do gì cô lại chọn công việc này?
Nghe bà ta hỏi vậy, tôi có chút ngây người, nhưng mà, những căng thẳng ban nãy, đã chẳng còn. Hai tay đều buông lỏng, tôi cúi đầu nhìn chỗ váy nhăn lại, không kìm được liền muốn vươn tay vuốt phẳng. Thật ra, từ khi lựa chọn bắt đầu, chưa có ai hỏi tôi lý do là vì sao. Khóe môi cong lên từ lúc nào, tôi cũng chẳng biết.
Cái oi bức của mùa hè dường như cũng chẳng ảnh hưởng đến tôi, tôi không định bắt xe mà chậm rãi đi bộ. Thật ra, tâm tình lúc này cũng không hẳn là tốt, mà, tôi cũng chẳng rõ là mình muốn đi đâu. Xung quanh cũng không hề yên lặng, vậy mà, lại khiến tôi chìm vào suy nghĩ riêng. Tôi nhớ tới bản thân những năm tháng đại học, suốt bốn năm đó, hình như tôi chẳng có lấy một người bạn thân thiết, cũng không có nổi một lần chơi bời tụ tập, suốt bốn năm, cuộc sống của tôi chỉ bình bình lặng lặng trôi qua. Kể cả là bây giờ, tốt nghiệp rồi, tôi lại vội vội vàng vàng chuẩn bị hồ sơ. Nhưng mà, tôi cũng chưa một lần cảm thấy hối tiếc.
Tôi cũng chẳng biết đã đi được bao lâu, khi mà bất giác dừng lại, tôi đã đi đến quảng trường, mà lúc này, màn hình lớn vừa hay đang chiếu một bài hát. Tôi ngẩn người, dừng lại giữa dòng người ồn ã di chuyển. Thật ra, cũng đã từ rất lâu rồi.
”Ai cũng có một giấc mơ ngốc nghếch.”
Tôi khẽ bật cười. Cũng phải, ai cũng giấu cho mình một giấc mơ ngốc nghếch trong lòng.
Tôi đẩy cửa vào nhà, mùi thơm từ bếp lan ra tận cửa, thoáng chốc liền khiến bụng tôi phản ứng, tôi bật cười ngốc nghếch, cuộc phỏng vấn sáng nay, tôi căng thẳng đến nỗi không ăn được chút nào. Tôi cởi giày đặt lên giá, cũng không kịp đi dép liền chạy vào bếp.
– Ba, mẹ, con về rồi.
Thức ăn đã dọn sẵn trên bàn, đều là những món tôi thích. Tôi vừa rửa tay vừa cảm khái, quả thật là tâm trạng đã tốt hơn, ít nhất là vậy.
– Con gái, phỏng vấn ra sao, có làm tốt hay không?
Mẹ gắp thức ăn cho tôi, nhưng một câu nói này liền khiến tôi mắc nghẹn. Tôi gật gật đầu, sau khi uống vào một ngụm nước mới trả lời:
– Vâng, cũng không tồi ạ.
Tôi len lén nhìn lên, quả thật, một câu nói này của tôi liền khiến hai người híp mắt.
Có lẽ, đối với công việc này của tôi, ba mẹ cũng không quá khắt khe. Cuộc nói chuyện năm đó như thế nào, đến bây giờ tôi cũng chẳng còn nhớ rõ, nhưng là, khi tôi nói ra định hướng công việc, phản ứng của ba mẹ cũng không giống như tôi nghĩ, hai người họ mỉm cười nhìn tôi, nói rằng chỉ cần là công việc tôi thích, nhất định sẽ ủng hộ tôi. Năm đó, tôi không còn đủ kiên cường nữa, đã khóc thật to.
Ngoảnh đi ngoảnh lại, vậy mà cũng đã qua vài năm.
Tôi ăn no đến nỗi khó ngủ, vô cùng khó chịu đưa mắt nhìn lên trần nhà. Tôi nằm mãi cũng chẳng ngủ được, suy nghĩ một chút, vẫn là nên xuống nhà đi lại.
Trời đêm mùa hạ, tuy không rõ ràng lắm nhưng vẫn có chút lạnh, mà khi rời khỏi phòng, tôi cũng không mang theo áo khoác mỏng. Đi được một lúc thì đến công viên, tôi tùy tiện ngồi xuống một băng ghế gần đó. Tôi ngửa cổ ra phía sau, trước mặt chính là một khoảng trời không rõ ràng. Một hai ngôi sao, bầu trời đêm nay nhiều sao thật, hơn nữa, lại còn rất sáng. Có cơn gió thổi qua, mang theo chút nóng lạnh không rõ ràng, còn phảng phất cả những suy nghĩ của tôi.
Thật ra, khi nghe được câu hỏi đó, trong thoáng chốc tôi có giật mình. Chỉ là một câu hỏi bình thường, nhưng với tôi lại chẳng phải vậy. Lúc đó, tôi cũng chẳng còn trốn tránh ánh mắt vị chủ khảo, hoàn toàn thả lỏng bản thân.
– Nếu như, tôi nói rằng lý do mình chọn công việc này là vì theo đuổi thần tượng, vậy thì, các vị có tin không. Thật ra, ngay từ những năm tháng niên thiếu, tôi đã giữ giấc mộng này trong lòng, kiên trì được đến ngày hôm nay cũng thật không dễ dàng. Những năm tháng đó, tôi cũng bỏ ngoài tai những lời can ngăn, bởi vì, họ không phải là tôi, không hiểu được lý tưởng của tôi, lại càng không biết được hoài bão trong tôi. Trong mắt nhiều người, theo đuổi thần tượng là một việc làm viển vông, thứ phải bỏ ra rất nhiều, nhưng những thứ nhận lại ít ít nhiều nhiều cũng chẳng đáng là bao. Bọn họ nghĩ như vậy là bởi vì không ở trong vị trí của tôi, ngàn vạn lần cũng không thể biết được. Theo đuổi thần tượng thật ra không có gì là xấu, tôi theo đuổi bọn họ, cũng là đang hoàn thành giấc mơ của mình. Mà, bây giờ đã đi được hơn nửa quãng đường rồi.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt tôi vẫn dừng ở một khoảng vô định, mà lúc này, khi tôi nhìn sang, vừa hay lại thấy được ý cười trong mắt bọn họ. Tôi có chút ngây ngốc, rốt cuộc, cũng chẳng biết là mình nói sai ở chỗ nào. Tôi lén lút hít vào một hơi thật sâu, nhưng chẳng ngờ cuộc phỏng vấn cứ như vậy mà kết thúc, họ chỉ nói sẽ liên lạc với tôi sau. Trên môi tôi bày ra nụ cười, mà trong lòng lại không ngừng tự trấn an bản thân. Sẽ liên lạc sau, cũng chỉ là một câu nói như vậy.
Tôi nhắm hờ đôi mắt, đến khi mở ra, vẫn là bầu trời đầy sao. Nhưng là, sáng tỏ không rõ ràng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!